Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 69



Dậy sớm luyện kiếm, trước khi đi ngủ luyện kiếm.

Thiếu niên mồ hôi nhỏ giọt.

Lúc đầu, kiếm phách của thiếu niên chẻ đôi củi, củi vụn bay tung toé.

Miên Miên biết lật người rồi, lật qua quật lại.

Sau đó, kiếm của thiếu niên dễ dàng chẻ đôi thanh củi, không có củi vụn.

Miên Miên dễ dàng lật người, sau đó ngồi dậy.

Sau đó nữa, kiếm của thiếu niên c.h.é.m lá cây trên ngọn cây, không làm lá cây khác d.a.o động.

Ngày hôm đó, Miên Miên đã biết bò.

Tiến bộ của nàng nhanh như ca ca!

Cả nhà đều đang khen nàng, chỉ bời vì nàng biết bò.

Kiếm của huynh trưởng còn c.h.é.m cả lá trên cây rơi xuống, Giang Miên Miên cảm thấy mình đã nhìn thấy kiếm khí trong truyền thuyết.

Nhưng không ai khen.

Mọi người đều vây lại khen nàng.

"Muội muội ta giỏi quá, thiên phú dị bẩm." Giang Du vui mừng thốt lên.

Cha đang ở bên cạnh vỗ tay kêu cố lên.

A nương đang cầm rìu vung vẩy.

Huynh trưởng giơ kiếm thở dài.

Trên mặt cũng nở nụ cười.

Mọi người đều nhìn nàng bò.

Giang Miên Miên chăm chỉ chăm chỉ bò.

Lấy hết sức b.ú sữa ra mà bò.

Bởi vì nàng biết, sau này lớn lên sẽ khó mà nhận được lời khen.

A huynh đó chính là kiếm khí, kiếm khí… Mọi người nhìn a huynh một cái, ta chỉ biết bò, không có gì ghê gớm, cho dù bây giờ không biết bò, qua mấy tháng cũng sẽ biết bò.

Quên đi, vẫn là còn nhỏ, có thể nhận được khen ngợi, nỗ lực một chút, chẳng qua là bò mấy bước, nàng có thể.

Nàng mặc bốn lớp áo kép bò rồi lại bò, mệt rồi, ngồi xuống, không cẩn thận liền ngã, y phục rất dày, không hề đau chút nào.

Giang Miên Miên thiên phú dị bẩm biết bò rồi.

Mùa đông rồi.

Ngày đông, thở ra một hơi, liền có làn sương trắng.

Hai cái cây ở cửa viện, có một cái cây theo mùa, mùa đông ồ ạt rơi lá, đã trụi lủi.

Còn có một cái cây, còn xanh, xanh thẫm, nhìn thấy liền lạnh.

Giang Miên Miên được bọc trong áo kép dày, khiến cơ thể vốn dĩ không linh hoạt tăng thêm gánh nặng càng lớn.

Khiến nàng cồng kềnh (dễ thương) như một quả bóng tròn vo.

Ba lật sáu ngồi chín bò, Giang Miên Miên sáu tháng đã biết bò rồi, trực tiếp thắng ở vạch xuất phát︿( ̄︶ ̄)︿.

Thời gian nàng tiết kiệm được dùng để… bò.

Hài nhi bò nhiều có thể tăng năng lực phối hợp tiền đình tiểu não, trong quá trình trưởng thành, có ý nghĩa mang tính bước ngoặt, đặt nền tảng tốt cho việc đứng vững và đi lại sau này.

Một bước nhanh, mọi bước nhanh! (Cuốn thần Miên Miên!)

Tần Lạc Hà phát hiện khuê nữ rất thích bò, nhưng quá yêu sạch sẽ, hài nhi này đồ bẩn một chút liền không đụng vào, đồ người khác đưa, trừ khi nàng nhìn thấy rửa sạch, nếu không tuyệt đối không đưa tay ra cầm.

Bò cũng tuyệt đối không bò trên đất, nằng nặc đòi có tấm lót.

Tần Lạc Hà đan một tấm chiếu rơm, thật sự được đan bằng rơm, Giang Miên Miên liền bò tới bò lui ở trên chiếu.

Khi bò, thường có một con kiến đen bò trước dẫn đường~~

Người nhà đã phát hiện ra hành tung của con kiến nhỏ, chẳng qua biết gã bán hàng rong bắt cóc kia là bị kiến cắn chết, bọn họ liền ngầm chấp nhận con kiến này là bảo gia tiên.

Bảo gia tiên nhà người khác là rắn là hồ ly, đến chỗ Miên Miên, là con kiến ~~

Giang Miên Miên thường xuyên thi bò với kiến, mỗi lần đều thắng, bởi vì đến phía trước rồi, Tiểu Hắc sẽ chờ nàng.

Tiểu bạch mã cũng đặc biệt thân Miên Miên, con ngựa này ở trong nhà Miên Miên không có tác dụng đi lại, cha đi làm không cưỡi nó, Giang Phong vào huyện thành dạo chơi cũng không cưỡi nó, quá phô trương, không chỗ dừng chân, lo lắng bị trộm đi.

Cho nên chỉ có a nương thỉnh thoảng sẽ cưỡi ngựa vào núi, luyện ngựa, phần lớn thời gian Tiểu Bạch đều như trông nhà xem viện, quanh quẩn trước mặt Miên Miên.

Nó rất dễ nuôi, thích ăn hành dại, thậm chí còn ăn cả lá trên cây, cũng không quá thích ăn gà, bằng không nhà bọn họ thật sự không nuôi nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thế giới càng hỗn loạn, cũng không có thêm tin tức gì từ hai vị công tử Kinh Thành.

Dê sữa bị bán rồi, bởi vì a nương cảm thấy dê sữa là xỉ nhục nàng ấy không có sữa, sữa nàng ấy nhiều vô cùng, lãng phí, chủ yếu trong nhà cũng không nuôi nổi hai gia súc lớn, bán đi lấy tiền.

Giang Miên Miên dùng hết sức luyện bò cũng bởi vì Tiểu Bạch cổ vũ.

Đặt một con tuấn mã màu trắng trước mặt như vậy, nàng cũng muốn cưỡi.

Đợi nàng lớn lên, cưỡi Ferrari trắng, xuất hiện hào nhoáng, nghĩ thôi đã thấy đẹp.

Ngày tháng vội vàng, mặc dù Giang Miên Miên là hài nhi, cũng rất bận rộn.

Ăn uống ngủ ị, chiếm rất nhiều thời gian.

Khi thức phải bò bò luyện tập cơ thể, còn có mặc y phục sặc sỡ làm vui… chọc cả nhà cười.

Khoảng thời gian này, nghe tin tức mà cha a huynh mang từ ngoài về, hình như bên ngoài nơi nơi đều có nạn đói, nạn cướp, nạn binh, rất loạn.

Hạn hán mùa hè vừa qua, sương giá mùa đông lại đến, mùa đông năm nay vô cùng lạnh.

Giang Miên Miên không có lĩnh hội thiết thân gì.

Bởi vì nhà nàng sống càng tốt.

Ít nhất bữa nào bữa nấy đều có thể ăn no, mặc dù bên ngoài vẫn là áo bào chắp vá, nhưng bên trong mọi người đều có một lớp áo kép, giày cỏ cũng đổi thành giày vải, có đế lót.

Mặc dù người khác không nhìn thấy y phục, nhưng sắc mặt của nhà bọn họ đều rất tốt.

Người ghen ghét trong thôn đàm tiếu về nhà bọn họ, nói bọn họ hút m.á.u ngựa, cả nhà dựa vào ngựa nuôi sống, cả nhà đều là Bật Mã Ôn.

Thật ra Giang Miên Miên cảm thấy một phần là quà của hai vị thiếu gia trong Kinh Thành, nhưng cả nhà không thể dựa vào hai phần quà mà vực dậy, càng nhiều vẫn là sự nỗ lực của cả nhà.

Tần suất a nương mang con mồi về rất cao.

Cha cũng mang tiền về nhiều hơn trước đây. (Giang Miên Miên không biết cha làm như thế nào, cha không nói, a nương cũng không hỏi.)

Huynh trưởng càng có thể bon chen, cầm rất nhiều thứ linh tinh về nhà.

A tỷ khai phá kỹ năng của chó tuần tra, cũng sẽ vào núi mò vài thứ ăn ngon.

Nấm mà a tỷ đào về thơm quá thơm, cho dù Giang Miên Miên cảm thấy sẽ nằm ‘thẳng cẳng’, nhưng ngửi thấy mùi này, nước miếng có thể chảy dài ba trượng.

Nhưng a tỷ mỗi lần ăn đều không sao.

Có một lần chỗ nấm tươi mới kia, nấm còn tươi mới hơn đôi giày thêu sặc sỡ a tỷ để ở đầu giường. A tỷ cũng chép chép miệng nấu lên, cho nàng ấy ăn thêm, ngoại trừ chạy hai chuyến vào nhà xí, chuyện gì cũng không xảy ra.

Nhưng hôm đó, con gà rừng mà a nương bắt về nhà nuôi bị độc chết~~

Bởi vì a tỷ dùng cái bát kia đựng đồ cho gà ăn.

Giang Miên Miên bị dọa giật mình.

Cũng không dám dễ dàng động vào đồ ăn của a tỷ~~~

A tỷ bị a nương đánh một trận.

Đánh thật.

Giang Miên Miên nhìn mà nghĩ lại còn rùng mình.

Còn may, đến nay mới thôi, nàng còn chưa bị a nương đánh qua.

Tần Lạc Hà cảm thấy tiểu khuê nữ yêu sạch sẽ như này, di truyền y đúc từ cha nàng.

A nương động một tý liền vung rìu với Lão đại Lão nhị, có kiên nhẫn với ấu nhi Miên Miên nhất.

Hôm nay a nương không vào núi.

Mùa đông rồi, trong núi cũng không có con mồi gì, hoặc là trốn vào chỗ sâu hơn rồi.

Cũng không thể bắt hết, năm sau còn phải ăn.

Thịt khô phơi trong nhà, ăn tiết kiệm đã đủ qua một mùa đông rồi.

Tần Lạc Hà ngồi trên chiếu rơm may vá.

Bên cạnh dựng một cái lò đất, chất một đống lửa, như vậy, ngoài nhà cũng không quá lạnh.

Bởi vì Miên Miên thích ở bên ngoài.

Hài nhi này từ nhỏ đã dễ nuôi, không khóc không nháo, nhưng có chút bướng bỉnh, thích sạch sẽ, thích ánh sáng mặt trời.

Trong căn phòng tối đen như mực, trừ khi đi ngủ, nàng liền không muốn ở bên trong đó.

Giang Miên Miên bò một vòng, bò đến trước mặt a nương, cố gắng ngồi xuống, sau đó nhìn a nương đang may vá.

TBC

A nương làm việc may vá thế mà lại rất tinh tế, Giang Miên Miên thấy a nương thường vung rìu, không ngờ tới a nương cầm kim thêu cũng rất ổn.

Nàng chỉ vào phía bên phải của y phục, muốn a nương khâu một cái túi.

"Nương, nương, túi túi." Giang Miên Miên đã không dễ chảy nước miếng, mặc dù nói cũng không rõ ràng, nhưng tốt xấu gì cũng có thể biểu đạt được.

Nàng thật sự không biết người thời này cất đồ vật ở chỗ nào, nàng cảm thấy bên trong y phục khâu hai cái túi rất tiện, còn có thể đút tay vào, cũng có thể để Tiểu Hắc của nàng.