Tần Lạc Hà đang vá y phục cho Lão đại, sau khi Phong nhi luyện kiếm, quần áo rách rất nhanh, đều không kịp vá.
Nhìn thấy tiểu khuê nữ trắng trẻo tròn vo ngồi trước mặt, lộ ra ngón tay nhỏ mập, ngón tay cũng tròn xoe, còn có khớp ngón tay, nàng ấy liền hiếm lạ không thôi.
Tiểu khuê nữ hoàn toàn là tướng công phiên bản nhỏ, hơn nữa càng trắng càng tròn, nhìn một hồi liền có thể khiến tim nàng ấy tan ra.
Không nhịn được mà đặt việc trong tay xuống, thơm một cái, sau đó nói: "Niếp Niếp muốn may một cái trên y phục sao?"
Cái đầu nhỏ tròn tròn của Giang Miên Miên rất nghiêm túc gật đầu.
Tần Lạc Hà lại mỉm cười.
Nhìn thế nào cũng thấy thích.
"May, a nương lập tức may cho con."
Nàng ấy nhìn trời nắng rất to, lò lửa cũng ở trước mặt, không lạnh.
Cởi áo ngoài của tiểu khuê nữ.
TBC
Giang Miên Miên hợp tác giơ tay ra.
A nương lại cười rồi.
Trên mặt của a nương có lúm đồng tiền.
Hai bên đều có.
Có lẽ là ra cữ, so với lần đầu nhìn thấy, mặt không còn sưng còn béo nữa, càng xinh đẹp hơn một chút.
Giang Miên Miên cảm thấy trên người a nương có một loại vẻ đẹp mẫu tính, nàng ở bên người a nương liền rất an tâm.
Tần Lạc Hà tìm được hai miếng vải vụn, khâu vào chỗ Miên Miên chỉ, giống như vá, chẳng qua chỉ là không khâu lại miệng phía trên cùng, làm xong một cái, phát hiện, thế mà còn đúng là có thể để đồ, cũng rất thuận tiện.
Giang Miên Miên ngồi trước mặt a nương chờ a nương làm việc, a tỷ liền trở về.
Giang Du trở lại cũng ngồi trước lò lửa.
Quen tay ôm muội muội ngồi vào trong lòng.
Giang Miên Miên dựa vào trong lòng a tỷ, đầu tựa vào n.g.ự.c a tỷ, cảm thấy bánh bao nhỏ a tỷ hình như có hơi phát triển ~~
Mềm mềm.
"Nương, A Thuý thật sự phải gả cho người ta sao, nương bảo con đi đưa một miếng vải, con đưa rồi, nhìn không dễ chịu. Cô nương vì sao phải gả cho người ta, gả cho người ta sau này chắc chắn không thoải mái như ở nhà."
Giang Du có chút rầu rĩ nói.
Nàng ấy nhỏ hơn A Thuý một tuổi, A Thuý cũng có thể gả đi rồi, vậy nàng ấy khả năng cũng nhanh thôi.
Nhưng nghĩ đến chuyện này liền thấy đáng sợ, ở nhà sướng bao nhiêu, ở nhà mãi mãi là cô nương.
Tần Lạc Hà nhẹ nhàng gõ lên đầu cô nương: "Suy nghĩ lung tung gì đó, đợi tương lai con gặp được lang quân như ý, không cho con gả đi, ngăn còn không được."
Giang Du khẳng định nói: "Sẽ không, đến nhà người khác chắc chắn không thoải mái như nhà mình, muốn ăn liền ăn, muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó."
"Nương đang làm gì vậy?" Giang Du tò mò muốn xem a nương may đồ.
Giang Miên Miên nghĩ, ừm ừm, a tỷ lập tức cũng biết tính đổi mới sáng tạo của nàng rồi, sau này nói không chừng dẫn đến trào lưu, mặt trước y phục của mọi người đều có túi.
"Tay muội muội con ngắn, may hai cái túi ở mặt trước y phục, có thể để đồ vật." Tần Lạc Hà nhẹ nhàng nói.
Giang Miên Miên:…… o(╥_╥)o.
Giang Du nhìn thấy cái túi này, ánh mắt sáng lên, cái túi này tiện cho việc ăn uống.
"A nương, a nương, cũng may cho con hai cái, không, con muốn sáu cái." Giang Du nghĩ có thể phân ra để đồ ăn.
Giang Miên Miên:…… o(╯□╰)o.
"Con ngốc sao, muội muội con là hài nhi, may cái túi còn được, con đã là đại cô nương rồi, may mấy cái túi giống thứ gì, dốt lắm, ai để đồ ở túi mặt ngoài chứ, lỡ đâu bị người nhìn thấy, tìm con đòi, con đưa hay không." Tần Lạc Hà dạy dỗ một phen.
Giang Miên Miên:....
Quên đi, giả vờ dễ thương, phát minh vĩ đại đầu tiên của người xuyên không thất bại.
Lãng phí cả buổi chiều ngồi trước mặt a tỷ a nương.
Trời lạnh.
Năm tháng thật ấm áp.
……
Mùa đông trời tối sớm.
Cha và huynh trưởng cùng về với nhau.
Bên ngoài lạnh, vào đến nhà liền thấy ấm áp.
Bữa tối là a tỷ nấu, một nồi canh lớn, hôm nay là ngày ăn cơm khô.
Trong nhà cách hai ba ngày liền sẽ ăn một bữa cơm khô, ngày này Giang Du nhớ rất rõ, nàng ấy sẽ chủ động yêu cầu nấu cơm.
Nàng ấy muốn ngâm gạo lâu một chút, nấu ra sẽ nhiều hơn một chút.
Giang Trường Thiên đợi cơ thể ấm lên một chút, mới đến ôm khuê nữ.
Giang Miên Miên cũng thích cha ôm nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nhìn thấy cha duỗi tay, liền không thể đợi được mà nhào qua.
Bởi vì mặc nhiều, ăn ngon, Giang Miên Miên rất nặng, giống như một quả cân nhỏ.
Va vào người cha.
Giang Trường Thiên ôm lấy tiểu khuê nữ, đều có chút quá sức.
Nhịn không được ho khan một tiếng.
Tần Lạc Hà hoảng sợ, tướng công nửa năm rồi không ho, mùa đông này liệu có nhiễm phong hàn không.
Tháng trước, Lưu lão hán trong thôn vừa nhiễm phong hàn mà mất.
Giang Phong ôm Miên Miên qua.
Giang Miên Miên cảm thấy mọi người quá lo lắng cho cha, nàng cảm thấy cơ thể của cha rất tốt, không tệ đến nỗi vậy, nước linh tuyền cũng không phải là uống vô ích.
Cha chính là thể chất không mập.
Chẳng qua nàng cũng rất thích vòng tay của huynh trưởng.
A huynh sẽ ôm nàng cho bay lên cao, là bay thật.
Giang Miên Miên ở trong tay huynh trưởng bay lên, rơi xuống, bay lên, rơi xuống.
Cảm giác chơi rất vui.
Nàng không khỏi cười ‘khanh khách’.
Giang Phong liền tự hào nói: "Miên Miên biết gọi ca ca rồi, giỏi quá."
Nước miếng của Giang Miên Miên bay lên mặt ca ca.
Rơi ổn định vào lại vòng tay của ca ca.
Chơi đùa một lát.
Cả nhà bắt đầu ăn cơm tối.
Mặc dù đã phân chia, nhưng tốc độ của a nương, a tỷ, a huynh vẫn rất nhanh, luôn có một loại cảm giác nguy cơ ăn chậm liền mất.
Cha ăn chậm hơn một chút, Giang Miên Miên ăn càng chậm hơn.
Nàng có thể ngồi trên ghế ăn cơm, bởi vì nàng có thể ngồi, có một cái ghế trúc nhỏ, là a nương làm.
Nàng có ý thức tự chủ, quyết tâm không ăn đồ ăn mà a nương đã nhai nát…
Cắt nhỏ thì được, nhai nát thì không.
Này cũng làm Tần Lạc Hà cảm giác của ấu nhi đúng là khuê nữ của tướng công nàng ấy, cách ăn sạch sẽ này, như một khuôn đúc ra với tướng công.
Giờ khắc này bàn cơm chỉ dư lại cha con hai người chưa ăn xong.
Giang Trường Thiên ăn uống tao nhã, Giang Miên Miên là cố gắng ăn sạch sẽ một chút, dù sao nàng cũng không phải là bảo bảo thật, nếu ăn uống làm canh rau cơm gạo dính đầy khắp người sẽ cảm thấy rất xấu hổ.
Nhưng dù sao nàng cũng là một bảo bảo, không điều khiển tay linh hoạt được, cho nên ăn rất chậm.
Nhìn vào vô cùng ngoan ngoãn, một hài nhi chầm chậm cầm thìa đưa vào trong miệng mình.
Muốn đưa đúng thìa vào trong miệng ~~ cũng không dễ dàng.
Giang Du nhìn thôi đã thấy vội: "Muội muội ăn như vậy, sau này không gả cho nhà phú quý liền phải đói chết."
Nhận được một cái cốc đầu của huynh trưởng: "Đừng nói nhảm, phủi phủi phi phi."
Trong lúc Miên Miên đang cố gắng ăn cơm, tiếng gõ cửa vang lên.
"Bang bang bang!"
Đến giờ ăn cơm, đều là khách không mời mà đến.
Giang Trường Thiên uống xong canh, Giang Miên Miên cảnh giác nhìn thức ăn trước mặt một chút, có một miếng thịt băm nhỏ, có nên giấu đi hay không.
Kết quả nàng là ngoại lệ.
A tỷ cấp tốc thu dọn mặt bàn, chỉ để lại phần cơm của nàng.
Để nàng tiếp tục ăn.
Giang Miên Miên ngồi trước bàn ăn, nhìn thấy người tới.
Người tới là một bà tử mặc vải tơ, trên mặt bà ta bôi rất nhiều thứ, đáng sợ không thôi.
Dáng đi đường của bà ta cực kỳ buồn cười, cái chân khỏe của bà ta, kéo cái chân què còn lại, cà nhắc, cà nhắc, cà nhắc mà lê vào cửa.
Chính là Lục thẩm bà nửa năm trước bị ngã gãy chân.
Bà ta có thể xuống đất đi lại rồi, nhưng một chân bị què, không khỏi nổi.
Lục bà tử đi vào, nhìn thấy một hài nhi béo trắng đang ăn cơm, trong bát có thịt.
Hài nhi vô cùng xinh đẹp, cho ăn thịt chắc chắn dễ nhìn, Giang lão nhị này đúng là nỡ cho ăn.
Giang Miên Miên nghĩ, bà bà này lúc trước nói nàng có thể sống sót thì bà ta ăn ba cân phân.
Còn chưa ăn đâu.
Vừa nghĩ như vậy, nàng nhìn cơm thịt băm trước mặt, đen xì xì, đột nhiên cảm thấy không thể ăn được nữa...