Lục thẩm bà lại quay đầu lại nhìn Giang Du, trổ mã càng thêm xinh đẹp…
Trước đây luôn nghe nương A Thuý nói A Thuý nhà bà ta dễ nhìn, bây giờ xem ra, mặt của A Thuý nhòn nhọn, vừa nhìn liền biết phúc mỏng.
Vẫn là nha đầu Giang Du này ưa nhìn.
Suy cho cùng là con của Giang Lão Nhị.
Nghĩ đến con ngựa trắng cao lớn nhìn thấy khi vào cửa, Lục thẩm bà cũng không che giấu được sự tham lam trong mắt.
Bà ta kéo cái chân què, chưa nói đã cười.
Bà ta há to miệng nói: "Chuyện tốt, chuyện cực tốt, Lục thẩm đến báo hỉ cho các ngươi đây!"
Giang Miên Miên nghĩ, đến rồi, bà bà này lần trước nói chuyện cực tốt, là muốn bán a tỷ đi.
Lần này có thể là chuyện tốt gì?
Thấy toàn bộ Giang gia không tiếp lời, Lục thẩm bà không cảm thấy mất tự nhiên chút nào, tiếp tục nói: "Đại hỉ của Du Tỷ Nhi, Lưu lão gia nhìn trúng Du Tỷ Nhi nhà ngươi, muốn nạp nàng làm thiếp, vào cửa liền cho sinh, có thể làm quý thiếp, của hồi môn của nhà các ngươi chỉ cần một con ngựa là được."
"Ợ." Giang Miên Miên ngạc nhiên ợ một cái.
Cha vuốt lưng cho nàng.
Tần Lạc Hà cảm thấy lần trước Lục thẩm bà chỉ ngã gãy một chân là hời cho bà ta rồi, hẳn là nên gãy cả hai cái chân.
Giang Du lên tiếng trước: "Ta không muốn làm thiếp, Lưu lão gia keo kiệt không thôi, gậy chùi đ.í.t đi vệ sinh của nhà bọn họ dùng xong rồi còn phải rửa đi dùng tiếp. Muốn nạp ta, còn muốn ngựa nhà ta, muốn ăn rắm!"
Giang Miên Miên: ...... Ợ, không ăn nổi, thật sự không ăn nổi, bữa tối này không cách nào ăn nữa.
TBC
Giang Phong cũng lên tiếng: "Muội muội nhà ta không làm thiếp, Lưu lão gia còn lớn tuổi hơn cha ta, Lục thẩm bà ngươi tích ít đức, về đi."
Giang Trường Thiên không lên tiếng, chỉ nhìn bà tử trước mặt, trên mặt thậm chí còn khách khí nở nụ cười nhẹ.
Ngực Tần Lạc Hà phập phồng lên xuống, tay rất muốn chạm vào rìu.
Lục thẩm bà nhìn thấy thái độ của nhà Giang lão nhị, cười nhạo một tiếng.
Kéo chân què, tự tìm ghế ngồi xuống.
"Lưu lão gia cũng chỉ là nghe người ta nói Du Tỷ Nhi nhà ngươi dễ sinh đẻ, mới có thể cho ngươi cơ hội này, cả đời các ngươi mệnh nghèo, có tin ta vào thôn hắng giọng một tiếng, nói Lưu lão gia muốn nạp thiếp, có vô số người đưa khuê nữ tới cửa hay không."
"Khuê nữ nhà ta không có phúc khí như vậy, Lục thẩm bà trở về đi." Tần Lạc Hà cứng rắn nói.
Lục thẩm bà ném chiếc khăn tay trong tay, chậm rì rì nói: "Cả thôn này đều là địa bàn của Lưu lão gia, các ngươi nếu như không gả, nhân lúc còn sớm cút đi. Núi non sông nước ở chỗ này đều là của nhà Lưu lão gia, rau dại các ngươi đào được cũng là rau dại của Lưu lão gia, con thú săn được cũng là của Lưu lão gia, Lưu lão gia không tính toán, các ngươi liền coi là của chính mình à? Nói khó nghe một chút, không khí các ngươi đang hít vào này đều là Lưu lão gia ban cho các ngươi."
"Nếu như Lưu lão gia muốn đuổi các ngươi ra khỏi thôn, ra ngoài chỉ có chết. Bây giờ bên ngoài hỗn loạn, xác c.h.ế.t đói bên đường đều còn mới, bên ngoài hỗn loạn, thiên hạ muốn thay đổi rồi, quý nhân trong Kinh Thành nào sẽ chăm sóc được các ngươi. Thức thời liền ngoan ngoãn làm theo, còn có con đường sống, ba ngày sau là ngày tốt, Lưu lão gia sẽ phái một kiệu nhỏ đến, tiếp Du Tỷ Nhi và ngựa, ngày tốt của Du Tỷ Nhi đang ở phía sau!"
Lục thẩm bà nói xong, cũng không quan tâm sắc mặt của mọi người, bà ta đứng dậy, kéo cái chân què đi, lê từng bước từng bước ra ngoài.
……
Trời tối rồi.
Huyện Minh cũng bắt đầu tới giờ giới nghiêm.
Không có tiếng rao hàng, làm cho cả huyện thành đều hoang vắng lạnh lẽo.
Miếu Thành Hoành buổi tối cũng đóng cửa.
Thành Hoàng cũng không nhận xương cốt lạnh đến c.h.ế.t trong đêm.
Giang phủ cách một con phố ở bên cạnh nha môn, đèn đuốc sáng trưng.
Không phải trong nhà có chuyện gì, mà là bởi vì Giang Vinh.
Khoảng thời gian trước, Giang Vinh không đến Huyện Học, nói là có người khả nghi nhìn chằm chằm hắn ta.
Người trong nhà đều cho rằng là hắn ta lấy cớ trốn học.
Ngay cả Giang Uyển cũng cảm thấy tính tình huynh trưởng lười biếng, thuận miệng nói thôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mặc dù Giang lão phu nhân nhờ nữ nhi thân là hoàng tử phi phái hộ vệ tới đây, cũng là lo trước khỏi hoạ.
Lại không ngờ tới Giang Vinh thế mà suýt chút nữa bị đạo tặc bắt đi.
May mắn hộ vệ tới kịp thời, cứu hắn ta trở về.
Giang Vinh không bị thương gì, thậm chí không nặng như hình phạt trước đây của cha hắn, nhưng là thật sự bị doạ cho sợ.
Bởi vì đạo tặc kia thật sự g.i.ế.c người, g.i.ế.c người ở trước mặt hắn ta, giống như g.i.ế.c gà g.i.ế.c dê, đao trắng đ.â.m vào rút ra đao đỏ.
Kể từ lần đó, buổi tối Giang Vinh đi ngủ vẫn luôn rất dễ bị bừng tỉnh vào ban đêm.
Cho nên vào buổi tối Giang Phủ cũng là đèn đuốc sáng trưng.
Lão phu nhân vốn dĩ có tuổi giấc ngủ ngắn, đến nay lại còn phải lo lắng cho tôn nhi.
Giang Vinh vừa vào giấc, liền mơ thấy ác mộng liên hoàn, sợ hãi đến mức nói nhảm "Đừng g.i.ế.c ta, đừng g.i.ế.c ta!"
Lần này thật sự là thời gian dài đều không tới Huyện Học, chẳng qua bởi vì bên ngoài quá loạn, Huyện Học vốn dĩ cũng dừng dạy một đoạn thời gian.
Khoảng thời gian này Giang Uyển đều ở cùng tổ mẫu, mỗi ngày đều ở trong phòng tổ mẫu chép kinh, cầu mong huynh trưởng sớm ngày khỏe lại.
Huynh trưởng mặc dù không có triển vọng lớn gì, nhưng cũng không quá gây chuyện, đối xử với nàng ta cực tốt.
Trước kia Giang Uyển sợ nằm mơ, bây giờ liền muốn nằm mơ, muốn nhìn cảnh tượng cụ thể.
Ngặt nỗi mỗi lần tỉnh dậy, nàng ta đều không nhớ chi tiết nhỏ nhặt.
Chỉ có một hướng đi đại khái, hoặc là gặp phải chuyện gì đó người nào đó, có một chút ấn tượng.
Nàng ta cảm thấy đây là báo hiệu của ông trời với nàng ta.
Thật ra từ nhỏ, nàng ta đã cảm thấy chính mình có chút khác biệt với người khác.
Hình như nàng ta có thể rất dễ dàng khiến người khác thích nàng ta, nhưng tiền đề là nàng ta cũng phải đối xử thật lòng đối phương, nếu như trong lòng nàng ta không thích, loại thích này liền khó kéo dài.
Cho nên nàng ta vẫn luôn cảnh cáo chính mình, phải làm một người thật thà hướng thiện.
Màn đêm buông xuống.
Giang Hoài Sinh và thê tử lại đột nhiên đến phòng của lão phu nhân.
Giang lão phu nhân cau mày hỏi: "Tống nhi lại có chuyện gì không tốt sao?"
Giang Hoài Sinh lắc đầu, Ngô thị cúi thấp đầu xuống.
Lão phu nhân nhìn nhi tử nhi tức phụ, nhi tử rất giống phụ thân hắn, lớn lên tuấn lãng hào phóng đoan chính, bà ta rất thích, nhưng dung mạo của nhi tức phụ quá mức diêm dúa, tính tình cũng nhanh nhẩu, bà ta vẫn luôn có hơi chướng mắt.
"Nương, Phỉ nhi có tin vui, nhi tử đặc biệt đến thông báo."
Trên mặt Giang lão phu nhân lộ ra nụ cười có chút cứng đờ, gật đầu nói: "Được, Ngô thị con chăm sóc thân thể cho tốt, chuyện trong nhà không cần con lo lắng."
"Nhi tức đã biết, vất vả nương rồi." Ngô thị ngoan ngoãn hành lễ.
Thật ra nàng ta vẫn luôn sinh thêm một đứa nữa, nhưng tướng công nói thế đạo này không tốt, lại ở bên ngoài, hài tử sinh ra cũng là chịu tội, mỗi lần sau chuyện đó, nàng ta đều uống canh tránh thai.
Kết quả lần này Vinh nhi suýt chút nữa xảy ra chuyện, mẹ chồng liền mở miệng nói con nối dõi trong nhà quá đơn bạc, nàng ta dừng uống canh ngừa thai, cuối cùng mang thai.
Nàng ta không phải muốn thay thế Vinh nhi hay như nào, chỉ cảm thấy con cháu nối dõi trong nhà nhiều một chút, càng thịnh vượng.
Lão phu nhân nhìn nhi tử nhi tức phụ rời đi, lông mày vô thức nhăn lại, trong lòng cảm thấy Ngô thị bạc tình, Vinh nhi cả ngày khó ngủ yên giấc, nàng ta lại còn có thể mang thai hài tử, lại cảm thấy con cháu nối dõi nhiều một chút quả thật cũng khá tốt.
Lông mày Giang Uyển khẽ nhíu lại, trong giấc mơ nàng ta nhìn thấy nhà bọn họ rất nhanh liền vào Kinh Thành, nếu như a nương mang thai vào lúc này, vậy khi nào mới có thể đi?
Hơn nữa nàng ta hẳn là không có đệ đệ muội muội.
Những thay đổi này khiến nàng ta có chút hoảng loạn.
Ví dụ hai vị thế huynh trước khi đi thế mà còn tặng cho nhà Nhị thúc rất nhiều lễ vật.
Không ngờ tới bọn họ lại quen biết nhau.
Giang Uyển khẽ thở dài một tiếng.