Lão hán cười nói: "Sư gia là lão gia, quả thực nên tránh một lát, thảo dược lần này không nhiều, tiên sinh xem thử có thể dùng hay không, thuốc trị thương lần trước tiên sinh cho ta đúng là có tác dụng. Còn không? Có thể chuẩn bị cho ta thêm nhiều hơn hay không? Thói đời này loạn."
"Ai nói không phải chứ, sư gia nói ở huyện Cát Sơn sơn phỉ đã dẫn một đám người tấn công huyện nha, tự lập làm vương, đang dạy dỗ những bộ khoái khác đấy thây, nghe nói cấp trên đã phái binh tới rồi, bảo bọn bộ khoái kia chuẩn bị nghênh đón."
Lão hán sửng sốt giây lát.
Sau đó tiếp tục điềm nhiên như không có việc gì nói: "Binh ở đâu thế?"
Giang Trường Thiên thuần phác lắc đầu: "Ta làm sao biết, chỉ nghe một hai lời mà thôi, cái gì mà bắt rùa trong hũ, phải tranh thủ chạy ra ngoài. Nếu ta nói, tiến đánh huyện nha, đó là tự tìm đường chết, nếu thật sự thiếu tiền tiêu, còn không bằng đi cướp những phú hộ kia, tựa như Lưu lão gia thôn chúng ta, hôm sau còn muốn nạp tiểu thiếp phòng thứ sáu, trong nhà có núi vàng núi bạc, còn muốn nạp thêm thiếp sinh thêm mấy đứa, kế thừa hương hỏa."
Lão hán chậm rãi xoay người đi lấy thuốc, chậm rãi nói: "Tiên sinh làm sao biết Lưu lão gia nạp thiếp?"
Giang Trường Thiên mở to mắt, nghiêm túc nói: "Lưu lão gia là người chung thôn, ông ta muốn nạp thiếp chúng ta khẳng định sẽ biết đến, ông ta nổi danh tiết kiệm, bên ngoài, giả bộ khổ vô cùng, thực tế trong hầm ngầm toàn chất bạc. Bạc với tiền xu chôn trong đất trồng dưa, ngay cả chôn cũng chôn không kín, bị lộ ra, bị người hầu phát hiện, đúng lúc người hầu đó là người trong tộc, lời nói không giả dối. Chỉ có bấy nhiêu thảo dược này thôi sao? Phẩm tướng cũng không được khá lắm, vậy ta nhận, có điều giá cả phải rẻ hơn trước đó hai văn, nếu không ta không tiện bàn giao."
Giang Trường Thiên cầm thảo dược, lại nói: "Các ngươi để Tiểu Đâu Tử đi lấy thuốc mỡ với ta đi, ta còn giữ lại một chút, không nhiều lắm."
Lão hán bảo tiểu tử vừa mới hét gọi tiên sinh hỗ trợ xách thảo dược.
Bản thân Giang Trường Thiên chỉ xách một bó nhẹ nhàng, Tiểu Đâu Tử cõng một bó lớn, bóng dáng hai người đi ra nhà trọ, rất nhanh đã biến mất trong ngõ hẻm.
Đây là một ổ thổ phỉ.
Thổ phỉ trại nằm trong núi sâu, cho nên cũng thích hợp hái thuốc.
Giang Trường Thiên sẽ tới lấy thuốc định kỳ.
Địa vị hắn thấp, người liên hệ cũng chỉ có đám tam giáo cửu lưu này.
Hắn đi ra ngõ nhỏ, tiếp tục đến nha môn. Khi đi ngang qua tiệm hoành thánh rong biển buổi sáng, hắn bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Tiểu Đâu Tử, ngươi có đói bụng không?"
Tiểu Đâu Tử nuốt xuống một ngụm nước bọt, lắc đầu nói: "Tiên sinh, ta không đói bụng."
Giang Trường Thiên đưa cho chủ quầy hàng sáu văn tiền, nói: "Cho một bát lớn, nước canh nhiều chút, cho một cái chén không."
Bên trên cửa hàng viết một bát năm văn.
Lão bản nhanh chóng thu tiền, cho một bát hoành thánh, một chén canh.
Giang Trường Thiên kéo Tiểu Đâu Tử ngồi xuống bàn nhỏ trước quầy hàng.
Tiểu Đâu Tử tưởng canh là cho cậu ấy, bấy nhiêu đã khiến cậu ấy rất vui vẻ rồi, đây là canh thịt, bên trong hoành thánh có thịt.
Kết quả Giang tiên sinh giao hoành thánh cho cậu ấy, bản thân mình ăn canh.
"Ngươi ăn đi, ta đã ăn sáng rồi."
Giang tiên sinh bưng canh lên, uống từ từ.
Tiểu Đâu Tử chỉ cảm thấy chén hoành thánh đang bốc lên khói trắng này đã làm mê muội mắt của cậu ấy.
Giang tiên sinh thật tốt, nếu như cha cậu ấy vẫn còn sống, nhất định sẽ tốt như Giang tiên sinh.
Cha cậu ấy là bị một đại lão gia giết, lão gia kia giơ bảo kiếm g.i.ế.c cha cậu ấy.
Lão gia kia còn có chút giống Giang tiên sinh.
Không không, Giang tiên sinh đẹp hơn rất nhiều.
Cậu ấy ăn hoành thánh, nén nước mắt, hoành thánh nóng thật.
...
Gió lạnh thổi lạnh run.
Giang Trường Thiên tiễn Tiểu Đâu Tử đi.
Bên trong túi của Tiểu Đâu Tử có thuốc mỡ trị thương.
Bước nhanh rời khỏi nha môn.
Cậu ấy có chút sợ hãi tự nhiên với nha môn, bởi vì cậu ấy biết, các thúc bá của cậu ấy đang là làm cái gì.
Thế nhưng lão thúc mặt sẹo nói cậu ấy phải quan sát để thông minh nhạy bén hơn.
Cậu ấy nhìn thấy trong nha môn có rất nhiều người, đã nhiều hơn ngày thường, mọi người trông bận rộn nhiều việc, giống như đang chuẩn bị đại sự.
Tiểu Đâu Tử sợ hãi, đi nhanh hơn bình thường, nhưng vẫn không kìm được quay đầu nhìn thoáng qua Giang tiên sinh đang đứng tại trước phòng nhỏ.
Cậu ấy chạy chậm đến, lại dừng lại, quay đầu vẫy tay với Giang tiên sinh.
Giang tiên sinh là một người tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A nương cậu ấy nói, làm người phải nhớ ơn.
Tiên sinh cũng vẫy tay với cậu ấy, vẻ mặt có phần nghiêm túc.
Tiểu Đâu Tử thuận theo ánh mắt tiên sinh nhìn, giật mình, mặc áo choàng lớn đội nón là Huyện thái gia nhỉ, Huyện thái gia thế mà chạy ra. Cậu ấy còn tận mắt nhìn thấy, khoảng cách gần như vậy, cậu ấy có chút hiếu kì.
Nhìn Huyện thái gia đang tiễn người, Huyện thái gia khom lưng với một lão thái thái hoa lệ.
Mặc quan phục lớn như vậy, còn có thể khom người, mấy thứ được giắt bên hông lung la lung lay.
Tiểu Đâu Tử ngừng một bước, bị người ta quát lớn một tiếng mới tỉnh lại, mình điên rồi sao, sao có thể hóng hớt trong nha môn.
Lần này cậu ấy nhanh chóng chạy đi không quay đầu lại.
Rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Lão phu nhân ung dung hoa quý được đích thân Huyện thái gia tiễn, chính là mẫu thân của Giang Trường Thiên, Giang lão phu nhân.
Bởi vì trong huyện có đôi phần không yên ổn, Giang lão phu nhân cố ý mời thị vệ hoàng tử tới đây để thương lượng.
Giang Trường Thiên đã lâu chưa gặp lại mẫu thân.
Mẫu thân không có gì thay đổi, bà ta vẫn như ký ức.
Dáng điệu quý phái, cho dù ở huyện thành nhỏ này thì bà ta cũng tồn tại khí thế bẩm sinh.
Với vẻ quý phái này, lại kết giao với người một cách nền nã, đều sẽ khiến cho người ta có chút thụ sủng nhược kinh.
Hắn già rồi.
Nhưng mẫu thân vẫn trẻ tuổi như xưa.
Hắn trở thành phụ thân của ba hài tử.
Mẫu thân vẫn tuổi trẻ như xưa.
Bên người mẫu thân có một tiểu cô nương xinh đẹp đi theo.
Không chênh lệch với Du Tỷ Nhi của hắn nhiều.
Du Tỷ Nhi của hắn cả ngày chỉ nhớ tới ăn, cân nhắc vì một miếng ăn.
Tiểu cô nương kia nho nhã lễ độ, đối mặt Huyện thái gia cũng không kiêu ngạo không tự ti, vừa cao cao tại thượng lại bình dị gần gũi, rất giống Giang lão phu nhân.
TBC
Hình như cảm giác được.
Giang lão phu nhân đang hàn huyên cùng Huyện thái gia quay đầu.
Thấy được thanh niên cao gầy đang đứng trước cửa nhỏ.
Khuôn mặt thanh niên kia rất giống đại trưởng tử của mình, dọa cho bà ta đứng tim.
Giang Uyển cũng quay đầu, cũng nhìn thấy người kia.
Nhìn dung mạo có sáu phần giống cha nàng ta, nhưng lại cảm thấy hắn tuấn tú hơn rất nhiều. Chỉ đứng nơi đó đã có cảm giác gió lạnh thổi lạnh run, mưa thu rả rích.
Dáng vẻ đó thế mà càng giống lão gia hơn Huyện thái gia trước mắt.
Huyện thái gia cũng chú ý tới biểu cảm của lão phu nhân.
Tìm cớ, vội vàng cáo từ vì bận bịu công vụ.
Việc nhà không nên xen vào.
Giang Trường Thiên ngừng chân.
Hắn sau khi có Phong Nhi thì đã trở nên trầm ổn hơn quá khứ rất nhiều.
Thậm chí mỗi lần kiểm điểm chính mình.
Làm cha nương mới biết ân phụ mẫu.
Cảm thấy khẳng định trong quá khứ quả thực mình đã làm rất nhiều điều khiến mẫu thân đau lòng.
Về sau hắn dạy Phong Nhi học chữ, phát hiện Phong Nhi thông minh lạ thường, thông minh, trí nhớ tốt hơn hắn. Hắn đọc nhiều lần mới nhớ kỹ thi thư, nhưng Phong Nhi chỉ tùy tiện đọc hai lần đã nhớ kỹ.
Phong Nhi cắt đầu dừa, gật gù đắc ý đứng ở trước mặt mình đọc thơ văn thật dài.
Giang Trường Thiên mừng rỡ không thôi.
Trong lồng n.g.ự.c dâng lên rất nhiều cảm động và cảm kích.
Cho nên ngày hôm sau, hắn cố ý đi Giang phủ, hắn quỳ trước cổng Giang phủ nửa ngày, lại quỳ trước cổng lão phu nhân nửa ngày.