Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 75



Quỳ đến khi trời tối.

Hắn mới nhìn thấy mẫu thân của hắn.

Đại ca mới có được một nữ nhi, sinh ra đã có diện mạo trắng tuyết đáng yêu, nụ cười trên mặt mẫu thân trở nên ấm áp hơn bao giờ hết.

Đại ca cũng vui mừng hớn hở.

Hắn hiểu cảm giác làm cha này.

Hắn nghĩ hôm nay bọn họ đều vui vẻ, mình cầu tình, hẳn là sẽ dễ dàng hơn đi.

Hắn không cầu vinh hoa phú quý, không cầu vọng tộc trạch viện, hắn chỉ cầu một câu của mẫu thân. Hắn có thể không tham dự khoa khảo, hắn cũng không muốn học cao trung trạng nguyên, làm rạng rỡ tổ tông, hắn không dám nghĩ. Hắn chỉ hi vọng Phong Nhi có thể đọc sách vươn lên bình thường. Hắn hi vọng có thể chừa một con đường cho hài tử của hắn.

Không cần ngài trải đường, chỉ cần ngài không ngăn cản, chính chúng ta tự bò.

Hắn đã quỳ một ngày rồi.

Sức khỏe của hắn từ trước đến nay không tốt.

Đã lung lay sắp đổ.

Hắn biết trông mình rất đáng thương.

Hắn nghĩ, mẫu thân thấy hắn đáng thương thế này sẽ nổi chút lòng thương tiếc đi. Dù sao bà ta là nương của hắn mà.

Mẫu thân gặp hắn rồi.

Hài nhi trắng tuyết đáng yêu bỗng nhiên gào khóc.

Mẫu thân không buồn nói chuyện với hắn nữa, qua loa cho người ta đuổi hắn ra cửa.

Người một nhà đều vây quanh hài nhi kia, lo lắng có cái gì không ổn.

Từ đầu đến cuối, hắn đều không có được nửa ánh mắt của mẫu thân.

Đêm đó, cũng là lạnh như thế.

Hắn gần như cho là mình sẽ c.h.ế.t mất.

Cuối cùng là phu canh dìu hắn đến góc tường.

Hắn tựa ở góc tường, nhìn lên trời đen, hắn nghĩ đến cái chết.

Bởi vì sự đen tối trước mắt không có điểm cuối.

Cuối cùng, Hà muội đến tìm hắn.

Hà muội cũng không nói gì.

Cõng hắn trở về trong thôn.

Giống như năm đó, Hà muội vớt hắn lên từ trong nước, cõng hắn về nhà.

Con đường kia cũng đen như vậy.

Hắn mê man phát sốt.

Bả vai của Hà muội rất ấm áp.

Từ đó về sau, hắn không còn đặt chân qua Giang phủ.

Dù là mỗi ngày đi làm, chỉ cách một khoảng ngắn, nhưng với hắn là chân trời góc biển.

Thậm chí hắn chưa từng gặp lại nương của hắn.

Kỳ lạ, mẫu tử nhiều năm không gặp, hắn thế mà không có nhớ nhung gì.

Hắn có ba hài tử rồi, phải vì kế sinh nhai mà bôn ba, hắn cực ít khi nhớ lại chuyện cũ.

Mỗi ngày hắn cười mỉm chào hỏi với người khác, cúi đầu khom lưng với người khác.

Vì mấy tiền đồng, ruồi nhặng bay quanh.

Hắn quên mất, hắn đã từng đi ra ngoài sẽ có nô bộc thành đàn, hiện tại hắn ngay cả nô bộc cũng không bằng.

TBC

Hắn quên mất, hắn đã từng xem cục vàng làm viên bi, rãi đầy cả đất. Hiện tại hắn nhặt được tảng đá đẹp sẽ thận trọng cất vào trong ngực, mang về nhà chơi với hài nhi.

Hắn quên mất, lão phu nhân ung dung hoa quý trước mắt này là nương của hắn.

Giang Uyển đỡ tổ mẫu.

Nội tâm có cái tiếng la, bảo nàng ta mau mau dẫn tổ mẫu rời đi.

Mau chóng rời đi.

Thế nhưng không hiểu sao nàng ta có chút hiếu kỳ.

Nam tử kia đứng ở kia rất đẹp.

Cho nên quỷ thần xui khiến, nàng ta thế mà đi theo tổ mẫu đến phòng kề nhỏ.

Tới gần sẽ có vị thuốc Đông y.

Cũng không khó ngửi.

Giang Uyển có chút hiếu kỳ đi đến nhìn thoáng qua.

Được thu xếp rất chỉnh tề.

Trước mặt cửa sổ nhỏ còn có cái bàn và ghế.

Trên bệ cửa sổ có ba vết đao, không biết tiểu hài nghịch ngợm nào đã khắc hoạ.

...

Hôm nay mò cá.

Giang Trường Thiên tan tầm trước thời gian.

Không ai buồn quan tâm hắn.

Lúc hắn trở lại trong thôn, trời vẫn sáng.

Lạc Hà thế mà ôm đang hài nhi tán gẫu với người ta dưới đại thụ ở cửa thôn.

Tiểu Miên Nhi của hắn thấy được hắn trước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cha, cha!" Tiếng la ngọt ngào mềm mại.

Đồng thời đưa tay về phía hắn.

Hắn vỗ vỗ quần áo, sau đó mới nhận hài tử.

Trĩu nặng, mềm mềm.

Hắn bế Miên Miên trong ngực.

Một tay nâng lưng, một vòng tay đỡ cái mông.

Bế vững vàng ở trong ngực.

Hắn cười nghe người trong thôn tán gẫu, nhưng lại có chút mất hồn mất vía.

Thậm chí có người gọi lão nhị, hắn cũng không đáp, không biết đang suy nghĩ gì.

Tần Lạc Hà cũng phát hiện tướng công kỳ lạ, nhẹ nhàng đẩy hắn.

"Đương gia, lão ngũ thúc gọi chàng kìa."

Giang Trường Thiên mới phản ứng lại.

Điệu bộ của hắn có chút bối rối.

"Hà muội, chúng ta nhanh đi thu dọn đồ đạc đi. Hôm nay ở huyện nha ta thăm dò được tin tức, nói là đạo phỉ bên Cát Sơn đã càn quét huyện nha, tự lập làm vương, hiện tại đã dẫn người trùng trùng điệp điệp tới chỗ chúng ta, chỉ sợ lúc này đã sắp đến. Chúng ta nên tránh đi. Đạo phỉ đi ngang qua, còn khiếp đảm hơn lốc xoáy, không còn ngọn cỏ nào."

"Lão ngũ thúc, các ngươi cũng thu dọn đi, gói gọn những thứ đáng giá, hai ngày này chúng ta tránh một chút trước, tránh thoát là yên rồi."

Giang Trường Thiên tỏ vẻ nghiêm túc nói.

"Hôm nay ta về sớm đến cũng bởi vì nhận được tin tức này, liều c.h.ế.t trốn về, các lão gia huyện nha đều biết việc này, còn không nói với bên ngoài, muốn cho thôn dọc đường trì hoãn giây lát bước chân của đạo phỉ."

Giang Trường Thiên ôm ấp hài nhi, vẻ mặt nghiêm nghị, từ ngữ có lý có cứ.

Người ở chỗ này đều tin hơn phân nửa.

Thời buổi này người đọc sách vốn dĩ có địa vị hơn người bình thường một bậc.

Huống chi Giang lão nhị cũng được xem là người có năng lực, làm việc tại huyện nha cơ mà, bản thân hắn có ba hài nhi, chắc chắn sẽ không nói bậy.

Giang Trường Thiên nói một lần tính nghiêm trọng của tình thế với mọi người, sau đó ôm hài nhi bước nhanh trở về cùng thê.

Giang Miên Miên ở trong n.g.ự.c cha, nghe vậy cũng giật mình.

Đây là thế giới khốn khổ gì thế này.

Cuộc… cuộc sống tốt lành chưa được mấy ngày mà đạo phỉ này đã sắp đến, bọn họ nghèo khổ nhường này, đến cướp cái gì chứ, cướp rau dại sao?

Không đúng, hiện tại người cũng có thể cướp, nên làm nhất là phải cất giấu bản thân kỹ vào.

Giang Miên Miên thấy khuôn mặt cha vừa nghiêm túc vừa cuống quít, nàng đổi phương hướng suy nghĩ mà nghĩ, nếu như đạo phỉ tới, thế thì hẳn là a tỷ không cần đi làm thiếp rồi, hôm nay ra ngoài đi tản bộ với a nương, trong thôn cũng không có người nói chuyện a tỷ sắp làm thiếp.

Giang Miên Miên cảm nhận được cha đang chạy, tiếng tim đập nhanh hơn.

Nàng moi móc bên trong túi nhỏ mới may, móc ra một con kiến nhỏ.

Không đúng, không phải cái này, nàng nhét con kiến nhỏ về.

Nàng vươn tay móc một cái túi khác.

Móc ra một miếng kẹo mứt hoa quả, nàng giơ kẹo mứt lên nhét vào bên khóe miệng đang nghiêm túc của cha.

"Cha, ăn, ăn, ngọt." Giang Miên Miên nói.

Ăn kẹo xong sẽ vui vẻ.

Giang Trường Thiên chưa kịp phản ứng đã há mồm, vừa vào đã nếm được thịt mứt rất ngọt rất ngọt, cũng có một chút chua, nhưng chủ yếu là ngọt.

Rất ngọt.

Tà dương chiếu phủ đường.

Bên cạnh hắn là thê tử.

Trong n.g.ự.c là hài tử.

Bên trong miệng là kẹo.

Vậy đã đủ rồi.

Người khác c.h.ế.t mắc mớ gì tới hắn.

*

Chạng vạng tối trời chiều màu đỏ.

Giang Miên Miên ngồi trên chiếu rơm bên cạnh lò bếp.

Chơi với con kiến nhỏ trong tay.

Bây giờ nàng đã không sợ con kiến nhỏ rồi.

Trưởng thành rồi, lá gan cũng lớn rồi.

Con kiến nhỏ trong lòng bàn tay nàng, nàng nắm tay, mở ra, nắm tay lại mở ra.

Con kiến nhỏ còn làm các động tác để chơi với nàng.

Một hồi chống nạnh, một hồi quơ chân, mỗi lần nàng mở trong lòng bàn tay ra, con kiến nhỏ đều sẽ đổi một động tác khác nhau.

Giang Miên Miên bị chọc vui cười ha ha ha.

Hết cách, ở bên trong thế giới không có đồ chơi gì dành cho nhi đồng, cần tự mình sáng tạo đồ chơi chơi. Nếu không, thật, thời kì hài nhi dài đằng đẵng.

Giang Miên Miên chính thức đặt tên cho Tiểu Hắc là Giang Tiểu Thụ.

Trước đó nàng không dám đặt tên, bởi vì luôn cảm thấy nếu như đặt tên rồi thì sẽ phải chịu trách nhiệm với nó.

Nó c.h.ế.t rồi, có đổi một con kiến khác thì cũng không phải là nó.

Nếu như không đặt tên, hình như có thể đổi, tựa như nuôi cá, c.h.ế.t một đám đổi một đám, giống như đúc.

Nàng chơi với Giang Tiểu Thụ một hồi, sau đó lại bò qua, đi đến chơi với con ngựa trắng to.

Con ngựa trắng thích nhất là hất đầu đến trước mặt Miên Miên, Giang Miên Miên sẽ dùng bàn tay nhỏ của nàng tết tóc ngựa.

Tiểu cô nương đều thích chơi trò này, giống như chơi búp bê.