Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 77



Bọn họ mặc dù ngay từ đầu có kiêng kị với Giang lão nhị, thế nhưng đã nhiều năm như vậy vẫn không có thấy Giang gia ra tay lần nào, Giang lão nhị kia chính là con gà không lông, ai cũng có thể ăn thịt.

Lưu lão gia không cho phép trong thôn có người sống tốt hơn ông ta.

Người bất hiếu, bất kính với bề trên chính là dân đen, đọc sách gì, múa kiếm cái gì, cưỡi ngựa cái gì, nên làm nô làm tỳ cả một đời, sinh trai làm nô, sinh nữ làm tỳ, đời đời kiếp kiếp.

Lưu lão gia bắt chéo chân đung đưa, tán đồng gật đầu.

Ông ta chiếm đóng thôn này nhiều năm, nói câu khoác lác, trong thôn có bao nhiêu con kiến, ông ta cũng rõ rành rành, những người này đều là dân đen, trốn không khỏi lòng bàn tay của ông ta.

Vào đêm.

Một nhà Giang Miên Miên thật sự lên núi.

Giang Miên Miên được cột vào người a nương, huynh trưởng dắt muội muội, cha dắt ngựa, đi theo phía sau là một đàn kiến dài dài dài dài dài dài...

Kiến của toàn bộ thôn dường như đã bị kinh động rồi.

Lưu lão gia nhìn thấy một đám kiến dưới mái hiên bận rộn trốn đi, ông ta lấy làm lạ ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời cao u tối: Thế này là sắp trở trời rồi?

*

Ban đêm.

TBC

Đường trong núi cũng không dễ đi.

Nhưng a nương đi rất vững vàng.

A nương đi trước mở đường.

Trên đường không có xuất hiện sự gập ghềnh nào.

Lợi ích của việc làm hài nhi lại xuất hiện, nếu không đợi nàng biết đi rồi, hẳn là phải tử mình đi đường để trốn chạy.

Nàng lạc quan quá đi.

Giang Miên Miên thật sự cảm thấy mình lạc quan như vậy đó, thực tế là chưa từng sống khổ cực.

Phàm là người từng sống tháng ngày khổ cực thì sẽ không lạc quan như vậy nữa.

Cũng là bởi vì mặc dù trong nhà khổ, nhưng không có khổ vận vào người nàng.

Cảm giác an toàn của nàng luôn rất đủ.

Dù là trốn chạy, nàng vẫn cảm thấy có cha, a nương, a huynh, a tỷ ở đây, nàng nhất định sẽ không sao hết.

Bốn người phía trước đều cao hơn nàng.

A tỷ trên đường trốn chạy vẫn còn có thể từ lòng đất đen sì đào được một ít cây nấm, vừa đào vừa ngạc nhiên nói: "Ban ngày nơi này không có nấm mà, chẳng lẽ ban đêm dễ hái hơn?"

A huynh đi cuối cùng, thỉnh thoảng thúc giục Giang Du: "Lại hái nấm, ta sẽ vứt muội lại."

Người khó đi duy nhất có lẽ là cha, hắn ngã hai lần, nhưng hắn không có rên lấy một tiếng.

Giang Miên Miên nhìn thấy cha ngã, không nhịn được cất giọng nói non nớt: "Cha, cha, thêm, dầu*."

*Cùng âm cùng chữ với từ “cố lên”

Giang Trường Thiên không biết thêm dầu có nghĩa là gì.

Tần Lạc Hà nói: "Liệu có phải vừa rồi thấy ta bôi dầu cho tay bị phỏng của chàng rồi nên hài tử cho rằng thêm dầu là sẽ khỏe, nên bảo chàng thêm dầu hay không."

Giang Trường Thiên bị té không đau, đứng lên, không nhịn được hôn đầu Miên Miên một cái.

"Cha không sao, thêm dầu, cha không sao."

Cố lên thế mà có thể giải thích như vậy, thôi vậy, người lúc này không dùng “cố lên”.

Giang Miên Miên được cha hôn đầu rất vui vẻ.

Mặc dù là đang chạy trốn, nhưng nàng lại cảm thấy giống như là người một nhà đang cùng du lịch.

Cũng may đi chưa bao xa, a nương đã tìm được một cái hang động cho mọi người.

Tần Lạc Hà đốt cây đốt lửa, có chút lúng túng nói: "Lần trước ta đến đào rau dại, phát hiện nơi này, cũng rất tốt."

Hang động uốn lượn, bên trong có một mùi thối nhàn nhạt, nhưng cũng đã được dọn dẹp.

Trong hang động treo rất nhiều heo rừng? Gấu? Sói? Hong khô.

Giống như là chuông gió cực lớn.

Tần Lạc Hà lại không được tự nhiên mà ho khan hai tiếng.

"Đào rau dại thấy, mang về thôn quá lộ liễu, nên nướng bên này, phơi khô.”

Giang Du rất phấn khích nói: "A nương, con còn hái nấm tươi, hầm một nồi, khẳng định rất ngon."

Giang Phong: ... Ta còn cần cố gắng, kiếm của ta không đủ bén, có lẽ ta ngay cả a nương cũng đánh không lại.

Giang Trường Thiên:... Hà muội vì ta, trả giá quá nhiều, ta nhất định phải làm cho nàng ấy hạnh phúc.

Giang Miên Miên:... A nương của ta hình như là Logger Vick, con gấu bị treo trên hang động treo chính là Hùng Đại và Hùng Nhị* sao?

*Nhân vật trong một bộ phim hoạt hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Vị trí của hang động này vô cùng tốt, cách thôn cũng không tới mức xa xôi, nhưng lại rất bí ẩn, bởi vì cửa hang là kiểu gấp khúc, bên ngoài rất khó phát hiện nơi này có hang động.

Người trong thôn về phần chạy nạn đều có kinh nghiệm, các nhà phân tán ẩn núp, cơ hội sống sót tương đối cao.

Tần Lạc Hà cũng ích kỷ, nàng ấy phát hiện nơi này, hoàn toàn không muốn dẫn theo những người khác, có thể chăm sóc người nhà chu toàn là được. Dù sao cũng là lúc đòi mạng, lúc này còn chú ý điểm này chú ý điểm kia, c.h.ế.t như thế nào cũng không biết.

Trong hang động bùng lên một đống lửa nhỏ.

Thậm chí a nương còn trải một giường chiếu rơm, Giang Miên Miên được đặt lên chiếu rơm, người một nhà vây quanh đống lửa.

Giang Miên Miên thấy a nương lại móc bình gốm ra.

Bên trong bình gốm có nước, dựng một giá đỡ nấu nước giản dị.

Giang Du muốn ném nấm vào bên trong, nhưng bị a huynh cóc đầu, ngoan rồi.

Nàng ấy ôm đầu nói: "Cây nấm này rất trắng, muội ăn rồi, không có độc, thật."

Giang Miên Miên cũng lắc đầu: "Không không không."

Nàng không muốn cả nhà nằm sấp lớp.

Giang Trường Thiên không nhịn được cười, nhưng lòng lại càng chua xót.

Tần Lạc Hà nghe lời khuê nữ nói, liếc.

Thật sự là thiệt cho miệng của nàng ấy, lúc có mang Giang Du, cuộc sống khi đó tương đối khó khăn, cái gì cũng không có ăn, hiện tại dáng vẻ này giống như là quỷ c.h.ế.t đói đầu thai, chuyện gì cũng không quan tâm, chỉ muốn ăn.

"Uống ít nước nóng, chuyện xưa kể nước nóng trị bách bệnh." Tần Lạc Hà nói.

Là a nương nàng ấy nói, a nương nàng ấy nói cha nàng ấy đã từng nói là trong quân đội, vào đông rất lạnh, thiếu ăn thiếu mặc, chỉ một ngụm nước nóng đã cảm thấy như được sống lại.

Người một nhà vây quanh đống lửa nhỏ, nấu bình gốm nhỏ, nước trong bình gốm sôi lên, mỗi người một chén nước nóng ống trúc.

Giang Miên Miên cũng có, nhưng được đặt cách nàng xa một chút, bởi lo lắng nàng sẽ đụng phải, nước nóng nên phải để nguội trước.

Giang Miên Miên có chút buồn ngủ.

Nàng làm ổ trong n.g.ự.c cha.

Cha ngồi cuộn chân, ngồi rất đoan chính.

Dù là chỉ có cả nhà mình, cha cũng có dáng vẻ đàng hoàng.

Thật ra Tần Lạc Hà hơi mệt, dựa vào lưng núi phía sau thì có chút buồn ngủ.

Nàng ấy nói: "Ta chợp mắt một hồi trước, chút nữa gọi ta dậy, ta gác đêm."

Nàng ấy nói rồi, khẽ nghiêng ra sau, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.

Lúc ngủ, vô thức kề vào bả vai tướng công, ngủ say hơn.

Ngược lại Giang Phong và Giang Du có chút ít hào hứng.

Có lẽ là giống như cảm giác của Giang Miên Miên.

Đối với tiểu hài, việc này không giống chạy nạn mà giống dạo chơi ngoại thành.

Trong n.g.ự.c Giang Trường Thiên có một hài nhi đang nằm, bên người có thê tử dựa vào hắn.

Một tay của hắn nhẹ nhàng xoa đầu Hà muội, một tay khác vỗ về hài nhi trong ngực.

Thấy hai hài nhi lớn mở mắt thao láo, không có ý đi ngủ, hắn mở miệng nói: "Cha dạy các con một vài đạo về cách đối nhân xử thế nhé."

Giang Miên Miên dựa sát vào trong n.g.ự.c cha, nàng cũng muốn nghe.

Có điều nàng có chút buồn ngủ rồi, há mồm ngáp, mắt nhắm lại.

Giang Phong và Giang Du đều gật đầu rất nghiêm túc.

Ngày thường cha đều rất vất vả, đi sớm về trễ, dù cho bọn nhỏ thích ở chung cùng cha, cũng không tiện quấn quýt cha, lo lắng cha sẽ bị lao lực.

Hôm nay trong hang động, người một nhà đều bên nhau, cảm giác này đã khác biệt.

Hai người Giang Du và Giang Phong giống như bé ngoan, ngoan ngoãn học theo cha ngồi xếp bằng đoan chính.

Gió trong hang động rất nhỏ, đống lửa cháy rất ổn.

Cái bóng của mỗi người đều bị đống lửa phản chiếu lên vách hang động, cao cao to to.

Giang Miên Miên dựa vào trong n.g.ự.c cha, ngắm nhìn giờ phút này, không hiểu sao có một cảm giác trang nghiêm, nàng nghĩ có phải Khổng Tử dạy học cũng như vậy hay không?

Dẫn theo một đám học sinh chu du thiên hạ, đi ngang qua một cái hang động vào trú ẩn tránh rét qua đêm, lúc hào hứng, sẽ đốt đống lửa bắt đầu giảng bài.

Bởi vì đường sá xa xôi, đồ trên đường không đầy đủ, học sinh có cố gắng đành phải ghi chép ở trên vách tường, thế là có bích hoạ ra đời???

Giang Miên Miên nghĩ đến đây lại ngáp một cái.

Giọng cha vang lên trên đầu nàng.

"Nếu như con thống hận một người, phải diệt trừ hắn thế nào."

Mắt Giang Du trừng lớn.

Giang Phong cũng có chút ngây ngẩn cả người.

Giang Miên Miên có chút tỉnh táo, đây là thứ hữu dụng à? Cha nàng hơi bị ghê gớm nhỉ. Không đúng! Cha dạy cái gì thế?! Là cách đối nhân xử thế, chứ không phải khiến cho người ta đi đời!!!