Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 76



Giang Miên Miên tết lông bờm trên đầu ngựa, tết từng sợi từng sợi, có đôi khi cũng sẽ tết thành b.í.m tóc chết.

Không có búp bê, nàng đành phải chơi đầu của con ngựa trắng.

Những người khác trong nhà bận rộn thu dọn đồ đạc.

Đôi lúc sẽ phân tâm chuyển mắt nhìn Miên Miên giây lát.

Nhìn nàng ngồi tròn vo ở kia, đang giày vò đầu của bảo mã, thế là không nhịn nổi nở nụ cười.

Dù là cả nhà đều đang chuẩn bị trốn chạy đào vong, nhưng cũng bị hài nhi nghiêm túc tết b.í.m tóc cho con ngựa trắng dưới trời chiều kia mà xúc động nơi mềm lòng nhất trong lòng.

...

Giang Trường Thiên nấu cơm cho mọi người.

Hắn nhóm lửa, thêm nước, thái thịt, dùng giá dài khuấy nồi.

Từ bên ngoài nhìn vào, chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng.

Quân tử tránh xa nhà bếp, nhưng hắn lại nấu cơm rất khéo.

Hắn từng mười ngón không dính nước xuân.

Hắn không phân rõ thịt này là thịt gì.

Hiện tại hắn biết cỏ gì có thể ăn, cỏ gì không thể ăn, cỏ gì khi đói sắp c.h.ế.t rồi cũng có thể ăn một chút.

Cuộc sống này, thật sự khổ, thật sự rất khổ.

Hắn không phục.

Vì sao hắn phải chịu thế này.

Giới Hi cũng có thể cắt chính mình để trốn chạy tương lai.

Loạn thế này, không liều không đọ sức, sẽ chỉ c.h.ế.t trong uất ức.

Hắn đầy ngập lửa giận và ấm ức.

Hắn biết giờ phút này hắn không bình thường, bởi vì hôm nay đã gặp Giang lão phu nhân.

Giang lão phu nhân nói: "Sao ngươi không đi c.h.ế.t đi, ngươi đáng chết, chính ngươi là tai họa, con cái ngươi cũng là tai họa."

Bà ta mặt mũi hiền lành là thế, dịu dàng đoan trang, xinh đẹp lộng lẫy.

Nhưng lời bà ta nói ra, sắc bén hơn bất cứ cây đao nào.

Hắn cầm đao, cắt thịt khô, cắt thật mỏng, từng miếng từng miếng, như lăng trì.

Sau đó đẩy thịt vào trong nồi, nhìn thịt lăn lộn bên trong nồi nước đang sôi.

Nước sôi vẩy ra, làm bỏng cổ tay hắn, hắn không nhận ra gì.

...

Tần Lạc Hà và Giang Phong cất những vật phẩm quý giá của gia đình vào trong đất.

Đây là hố mà nàng ấy đào hồi trước, đào mãi đào mãi cái hố đã lớn hơn.

Giấu đồ vô cùng tốt.

Lúc đầu bên dưới đã giấu rất nhiều thịt khô.

Lúc Giang Phong tiến vào cũng giật mình.

Nhìn a nương đang bày đồ ra thật sâu, nhiều thịt thú như vậy, a nương đã săn bao nhiêu động vật rồi.

Lúc đầu hắn vô cùng tự tin với kiếm thuật của mình, hiện tại bỗng hơi mất tự tin.

Giang Du thì biết chỗ, những chỗ giấu thức ăn trong nhà chạy không khỏi cái mũi của nàng ấy.

Nàng ấy cũng giấu rất nhiều nấm khô, mứt hoa quả khô, khô chuột,… mà nàng ấy làm trong cái hố này.

"Hẳn là đạo phỉ sẽ không tìm tới nơi này nhỉ, nếu đạo phỉ lấy đi đồ ăn ta giấu, ta thật sự sẽ liều mạng với bọn họ." Giang Du nhìn những bảo bối này, lưu luyến không rời nói.

Trong nhà cũng không có thứ gì đáng giá, chỉ dăm ba lần đã cất xong rồi.

Chủ yếu là lấy theo đồ ăn dọc đường, Miên Miên có thể ăn, áo quần mặc thì cố gắng bọc lên người.

Thứ đáng giá nhất chính là con ngựa kia, có thể dẫn theo, con ngựa kia rất khôn, thả chạy trên núi nhanh hơn người. Thời khắc mấu chốt, còn có thể chở khuê nữ chạy đi.

Thu dọn đồ vật xong.

Giang Trường Thiên cũng làm cơm canh xong.

Tối nay lại là cơm khô, bởi vì ăn no mới dễ đi đường.

Giang Trường Thiên tự nấu cơm, nhưng không có ăn bao nhiêu.

Hắn ôm Miên Miên trong ngực, cho khuê nữ ăn trước.

Giang Miên Miên há mồm, cha đút cho nàng một muỗng cơm mềm mềm chan thêm nước canh thịt băm, nàng chóp chép ăn hết, lại há mồm, cha tiếp tục đưa muỗng đến bên miệng.

Hai người phối hợp rất ăn ý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Lúc Giang Miên Miên ăn cơm, chợt phát hiện tay cha bị phỏng.

Nàng không chút nghĩ ngợi phun từng ngụm nước ra, bôi vào tay mình.

Giang Trường Thiên còn tưởng rằng khuê nữ bị nghẹn, vội vàng ngừng cho ăn cơm. Lại không rằng, khuê nữ giơ tay nhỏ dính nước bọt lên nhẹ nhàng bôi vào chỗ hắn bị phỏng.

TBC

"Cha, cha, vù vù, không đau, đau." Giang Miên Miên nghiêm túc thổi giúp.

Thực tế là lén bôi một chút xíu nước linh tuyền.

Lúc vừa mới bị phỏng không cảm thấy đau, lúc này được khuê nữ nghiêm túc thổi vù vù mới cảm thấy rất đau. Sau đó mới phát hiện khu vực bị phỏng có hơi rộng.

Làn da của hắn cũng tương đối trắng, nhất là phần thịt non dưới cổ tay.

Tần Lạc Hà bắt đầu căng thẳng.

Thế là Giang Miên Miên rơi vào vòng ôm của a tỷ.

A nương dẫn theo cha đi xả nước rồi.

A huynh múc nước.

Giờ phút này vốn là vào đông, nước rất lạnh, đổ vào vết thương sẽ không còn đau rát nữa, nhưng toàn bộ cổ tay đã đỏ lên.

Có chút lạnh.

"Sao không cẩn thận như vậy, lần sau để ta làm." Tần Lạc Hà đau lòng rơi lệ.

Người tốt như tướng công nàng ấy, nàng ấy không nỡ để tướng công có một chút tổn thương nào.

"Còn đau không?"

Giang Trường Thiên gật đầu: "Đau."

Bởi vì người có người quan tâm sẽ có tư cách kêu đau, có tư cách rơi lệ.

Đôi mắt hắn ửng đỏ, nhìn thê tử.

Tần Lạc Hà cũng học theo khuê nữ, thận trọng thổi vù vù.

"Không sao không sao, xối nước rồi sẽ hết đau, lần sau ta nấu cơm."

Giang Trường Thiên cười, mặt mũi toàn vệt nước mắt: "Không, Hà muội, về sau, chúng ta sẽ có nhà lớn ở, có nô bộc thành đàn, có đầu bếp nấu cơm, không cần nàng làm, thật."

Tần Lạc Hà bị lời tướng công nói chọc cười.

Cái gì mà nhà lớn, nô bộc thành đàn, nàng nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng cảm thấy có thể bình an là tốt.

Các con đều có thể ăn no mặc ấm là rất tốt.

Đêm nay còn phải tránh đạo phỉ, các nhà đều đang thu dọn.

Nhà phu quân của người môi giới Lục thẩm bà có hai trai hai gái, hai gái đều xuất giá ra ngoài thôn, thực tế là bị bà ta bán với giá tốt, lấy được lễ hỏi cao, nói là lễ hỏi nhưng thật ra là tiền bán con.

Người nhà bình thường, sao lại bỏ ra nhiều tiền như vậy, đồng ý cho thêm tiền, hoặc nhiều hoặc ít vẫn có chút vấn đề, thương cô nương nhà mình sẽ không gả.

Đại nhi tử đã tách ra sống một mình, Lục thẩm bà ghét đại nhi tử không có tiền đồ. Tiểu nhi chơi bời lêu lổng, tiêu xài hoang phi, nhưng được Lục thẩm bà coi trọng vô cùng.

Lão hán của Lục thẩm bà cũng chơi bời lêu lổng, vừa lười vừa tham ăn, phụ tử rất giống nhau.

Nhìn người khác thu dọn đồ đạc, lão hán hỏi: "Chúng ta phải thu dọn sao?"

Lục thẩm bà nói: "Ta đi hỏi Lưu lão gia mấy câu, Giang lão nhị kia tâm cơ vô cùng, không chừng là hắn ta làm trò."

Toàn thôn bận rộn nấu cơm, thậm chí có một cảm giác như đón tết.

Bởi vì chuẩn bị cho chạy nạn, đám người lo lắng không có gì ăn, dứt khoát ăn lương thực dự trữ có thể ăn trong nhà, ăn trước đêm nay.

Cho dù chết, cũng có thể ăn bữa no bụng, không làm quỷ c.h.ế.t đói.

Lục thẩm bà kéo lê chân què đến nhà Lưu lão gia.

Nhà Lưu lão gia lù lù bất động.

Bà ta an tâm hơn rất nhiều.

Lưu lão gia nhìn thấy người môi giới đến hỏi có tránh hay không.

Ông ta cười.

Ông ta ngồi trên ghế bành lão gia khắc hoa, run nhẹ tẩu hút thuốc trên tay.

"Một đám dân đen, nghe gió ra mưa, đạo phỉ huyện Cát Sơn kia đang muốn đi phủ thành, sao lại chạy đến chỗ chúng ta. Còn giấu đồ, trốn đi. Bọn họ có cái gì đáng giá mà cướp, trong nhà một chén lương thực tinh cũng không có."

Cái thôn này, nhà ai có cái gì, Lưu lão gia đều rất rõ ràng.

Nhà ai mượn đồ của ông ta đều ghi lại trong sổ sách.

Chỉ có nhà Giang lão nhị có một con ngựa tốt, một nữ nhi tốt, còn có một chút bảo bối do công tử kinh thành tặng.

Nửa năm qua, một nhà Giang lão nhị thế mà không có mượn đồ của bọn họ, đáng ghét.

Lục thẩm bà nghe Lưu lão gia nói như vậy thì an tâm, thuận tiện nịnh hót, nói: "Đây đều là tên Giang lão nhị kia nói bậy, ta thấy hắn ta là không muốn để cho Du Tỷ Nhi của hắn ta đến nhà ngài hưởng phúc thì có."

Lưu lão phu nhân mập mạp ở bên cạnh, dáng vẻ hòa nhã, cười nói: "Tiểu nha đầu tính tình bướng bỉnh, sau khi vào cửa đánh mấy trận là dịu ngoan ngay, con ngựa kia đưa tới, cho con ta cưỡi, con ta đang cần một con ngựa tốt."