Đạo phỉ huyện Minh bọn họ, ngày thường đã khổ nghèo, trại cũng ở thâm sơn xa xôi, chỉ là một đám người cùng hung ác cực, đầu óc có nhưng không nhiều. Để bọn họ tiến đánh huyện nha, thực tế bọn họ không có cái gan kia, thế nhưng nếu phải đi làm, đạo phỉ luôn luôn dễ dàng bị kích động, mới nghe gió nổi đã tưởng mưa rơi.
Bọn họ bị cuốn theo, nghe có mai phục sẽ lập tức rụt về, thế nhưng lúc này bọn họ cần một cái thang, nếu không đạo nghĩa giang hồ và sĩ diện của đạo phỉ sẽ không có chỗ đặt xuống.
Cho nên bọn họ nhất định sẽ tới.
Mà lại là tối nay.
Giang Trường Thiên từ từ nhắm hai mắt.
Nghiền ngẫm nghĩ lại những gì mình từng nói, mỗi một trình tự, nghĩ tỉ mỉ dáng vẻ của những hán tử cường tráng nhìn thấy hôm nay, khi đó hắn chỉ nhìn lướt qua, bấy giờ lại bắt đầu cẩn thận phác họa lại, nơi đó có bao nhiêu người, bọn họ dùng vũ khí gì.
Nhà Lưu địa chủ cũng có hộ vệ.
Lưu địa chủ chắc chắn sẽ không tin hắn, ông ta có nhà đông nghiệp lớp nên cũng không tiện tránh.
Nhưng cũng sẽ sắp xếp nhiều hộ vệ hơn ngày thường.
Về phần những người khác trong thôn,… Ừm, Lục thẩm bà hẳn là sẽ không tránh, trong lòng bà ta có quỷ nên chắc chắn sẽ tưởng rằng hắn giở trò, bà ta sẽ theo Lưu địa chủ.
Người giao hảo với Lưu địa chủ hẳn là sẽ đi đến nhà Lưu địa chủ, tìm cách tránh né.
Những người khác liên quan đến tính mệnh, sẽ tránh trên núi giống như bọn họ.
Đạo phỉ tập kích đêm khuya, bình thường sẽ không phân chia lực lượng lên núi đuổi theo những thôn dân cùng khổ như bọn họ.
Suy tính các mặt một lần xong rồi, hắn mới lại chìm vào giấc ngủ.
TBC
Lần này Hà muội đã ôm vai hắn, hắn chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
Đợi đến Giang Trường Thiên đã hô hấp đều đều, Tần Lạc Hà mở mắt ra.
Ánh mắt nàng ấy sắc bén.
Vẫy tay với Phong Nhi.
"Con trông coi, nương đi ra xem thử." Tần Lạc Hà nhỏ giọng hết mức có thể nói.
Giang Phong muốn nói để hắn đi, có điều nhìn thịt thú vật treo trong động, nhìn xem ánh mắt a nương, hắn ngoan ngoãn gật đầu.
Tần Lạc Hà nhẹ nhàng đặt tướng công nằm ngang, nép Miên Miên vào trong n.g.ự.c tướng công. Sau đó đứng dậy, cầm trường mâu nàng ấy đã chuẩn bị sẵn, đi ra hang động.
Bên ngoài hang động, gió lạnh thấu xương.
Tần Lạc Hà bị gió lạnh thổi, càng thêm tỉnh táo.
Trong hang động phía sau, là người nhà của nàng ấy.
Bên ngoài hang động là đại sơn mênh mông, hắc ám liên miên bất tuyệt.
Tần đại nương vừa rồi dịu dàng ôm tướng công hài tử, lúc này đã trói chặt ống tay áo, ống quần, trên mặt cũng được vải bao đầu, thân hình nàng ấy cao lớn cường tráng, trước n.g.ự.c quấn vải vài vòng, cộng thêm trói đồ ở eo, thoạt nhìn như là một nam tử cường tráng.
Nàng ấy hạ quyết tâm, mặc kệ đạo phỉ tới hay không, đêm nay, Lưu lão gia cũng phải chết.
Nàng chưa từng g.i.ế.c người.
Nhưng trong khoảng thời gian này, nàng ấy đã g.i.ế.c rất nhiều rất nhiều mãnh thú.
Nàng ấy không biết cái gì là đại nghĩa, cũng không biết cái gì là trái phải rõ ràng.
Nàng chỉ biết là a nương nói cha tử chiến, hài cốt không còn, không biết vì ai mà chiến, vì ai mà chết, để lại thê nữ, hoảng sợ ăn xin mà sống.
A nương dẫn theo nàng ấy ăn xin một đường đến nơi đây, nàng ấy biết a nương đã từng nếm khổ gì, nàng ấy biết a nương trước khi c.h.ế.t đã nhắc tới bà không mặt mũi đi gặp cha là vì cái gì.
Nàng ấy rất hi vọng khi đó nàng ấy đã trưởng thành, nàng ấy có thể bảo vệ a nương.
Hiện tại nàng ấy muốn người nhà nàng ấy đều còn sống, ai muốn hại bọn họ, nàng ấy có thể g.i.ế.c cả nhà của người đó.
Nàng ấy không sợ g.i.ế.c người, thật.
Lúc còn rất nhỏ, trên đường chạy nạn, nàng ấy đã từng thấy người chết, cũng đã gặp người g.i.ế.c người.
Giờ phút này trên người Tần Lạc Hà không hề có sự đằm thắm khi ôm khuê nữ nhỏ ngày thường. Thay vào đó là khí thế hung thần, như là nàng ấy đang săn g.i.ế.c dã thú trong rừng rậm vắng lặng.
Nàng ấy nhanh chóng chạy vội về thôn.
Hòa vào màn đêm.
Gió lạnh thổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lá cây tấu khúc sầu bi.
Là đêm.
Tiếng chó sủa hiu quạnh trong thôn.
Ngẫu nhiên có một hai tiếng kêu.
Không có tiếng khóc của hài đồng.
Rất yên tĩnh.
Thôn trang lớn như vậy khi yên tĩnh có chút đáng sợ.
Vốn dĩ đã không phải đèn đuốc sáng trưng, thế nhưng khi hoàn toàn tối xuống, không có một ánh sáng le lói nào vẫn sẽ có chút đáng sợ.
Nhà Lưu lão gia, lão hán của Lục thẩm bà ngồi ở cổng, hút điếu thuốc cuộn kém chất lượng của mình, nhìn thôn làng đen hun húc, trong lòng suy nghĩ, lúc này ông ta muốn lẻn vào nhà Giang lão nhị, không biết có thể tìm được một chút bảo bối hay không.
Chạy nạn khẳng định không thể mang theo tất cả mọi thứ, mang theo không hết sẽ phải giấu đi, cũng không biết giấu đâu.
Có điều sắc trời đen quá, ông ta có chút lười mò mẫm, được rồi, chờ ngày mai, ngày mai nếu bọn họ vẫn chưa về, mình sẽ dẫn theo nhi tử cùng đi lục soát, nhất định có thể đào được.
Lưu lão gia cũng rất tiết kiệm, trong đêm cũng không đốt đèn gì mấy.
Ban đêm tăng cường thủ vệ, thủ vệ chỉ có thể dựa vào ánh sáng từ ánh trăng chiếu rọi.
Vị hôn phu của A Thúy cũng ở đây.
Lưu địa chủ làm người keo kiệt, tiền lương tháng cho rất ít, nhưng nương của Tiểu Ngô có bệnh trường kỳ nằm trên giường, gã cần số tiền này, không thể không làm. Cũng may gã đã dựa vào bản lĩnh (mặt đẹp, thân hình cường tráng) lừa gạt được tiểu cô nương A Thúy, hai người chẳng mấy chốc sẽ thành hôn rồi. Nương gã không thích A Thúy nương, cảm thấy gã cưới A Thúy, về sau sẽ xảy ra nhiều chuyện, nhưng điều kiện này của gã, A Thúy không chê đã rất tốt rồi. Gã nghĩ sau khi cưới, A Thúy ở nhà chăm sóc lão nương, gã chăm chỉ làm lụng ở nhà Lưu địa chủ. Mười năm sau, không chừng sẽ đủ tiền tích lũy để có thể mua lại đất nhà mình, có thể tự mình trồng trọt, về sau gã sẽ cùng trồng trọt với A Thúy, ăn uống no đủ, lại có hài tử, nghĩ đã thấy cuộc sống rất đẹp.
Khóe miệng của gã nhếch nụ cười.
Một mũi tên b.ắ.n vào, nguy hiểm sượt qua bả vai của Tiểu Ngô, nháy mắt đó, gã kinh hãi tới mức nhịp tim cũng ngừng đập.
Tiếp đó gã hô to: "Đạo phỉ tới, đạo phỉ thật sự tới."
Mưa tên dày đặc càng nhanh hơn tiếng hét của gã.
Ánh lửa sáng một góc tới.
Lão hán bên ngoài cổng đã ngã xuống mặt đất, trước n.g.ự.c trúng tên, đổ máu, ông ta nằm run rẩy, trước khi c.h.ế.t còn đang suy nghĩ, vừa rồi ông ta nên mò đến nhà Giang lão nhị, có lợi ích mà không lấy, quả nhiên sẽ c.h.ế.t nhanh.
Tiếng hô hoán, tiếng thét chói tai.
Hương dân trốn không xa, thầm cảm thấy may mắn trong lòng, nghe được tiếng la này, tấm lưng dù đang trong đêm giá lạnh cũng đổ mồ hôi, trong lòng cảm kích Giang lão nhị thật sâu, cũng may hắn liều c.h.ế.t chạy đến báo tin, nếu không mạng sống khó thoát.
Đạo phỉ tới.
Nếu các thôn dân không trốn đi, có khả năng vẫn đang yên giấc.
Thế nhưng thôn dân đều đã chạy trốn, đạo phỉ chạy một đường hanh thông, đi thẳng đến nhà Lưu lão gia.
Đạo phỉ không dám tiến đánh huyện nha, bởi vì nha dịch cường tráng, ăn ngon hơn bọn họ, vũ khí dùng tốt hơn bọn họ, nhưng ở thôn này, bọn họ không sợ.
Thị vệ của thân hào không liều mạng, đánh thắng thì đánh, đánh không lại sẽ trốn.
Lưu lão gia ngày thường đối đãi với hạ nhân rất hà khắc, lúc này đã bộc lộ hậu quả xấu rồi.
Tiểu Ngô sau khi gân cổ hô xong, về sau đã nghĩ biện pháp trốn.
Lúc đạo phỉ tới chỉ nghĩ đến núi vàng núi bạc, thế nhưng khi đã đặt chân vào trong nhà Lưu lão gia, ngay cả ngọn nến cũng phải tìm nửa ngày.
Ngoại trừ người trong nhà Lưu lão gia mặc lụa là, ăn đồ ngon lành thì những người hầu khác còn nghèo hơn đạo phỉ.
Đối mặt với một đám đạo phỉ che mặt, hung thần ác sát.
Lưu lão gia ngoài mạnh trong yếu quát: "Nữ nhi của ta chính là ái thiếp của Huyện thái gia, các ngươi không sợ c.h.ế.t sao?"
Một cây trường mâu đ.â.m xuyên trái tim.
Lưu lão gia chỉ vào người che mặt đằng trước, tay liên tục run, ông ta nhận ra người ném trường mâu kia.
Ông ta nhận ra cặp mắt kia.
Ông ta từng muốn nạp nàng ấy làm tiểu, khi đó ánh mắt của nàng ấy vừa lớn vừa tròn, là một tiểu cô nương mặt tròn, cười lên mắt môi cong cong.
Ông ta hoảng sợ cúi đầu nhìn trường mâu trước ngực, thật là nhiều máu. Ông ta đang mở miệng nhưng lại không phát ra được âm thanh nào, đám người chỉ nghe được: "Mời mời mời..."
Đầu lĩnh thổ phỉ phun một bãi nước miếng mắng: "Xúi quẩy, ai ra tay nhanh như vậy, lão già c.h.ế.t tiệt này kể cả c.h.ế.t còn rất có lễ phép, mời cái gì chứ, mời đến sao?"
...