Tần Lạc Hà lảo đảo chạy vào trong rừng.
Cỏ gai mà ngày thường nàng ấy có thể dễ dàng né tránh bấy giờ đã đ.â.m thẳng vào chân của nàng ấy.
Nàng ấy không để ý tới đau, cũng không có cảm giác đau.
Nàng ấy liều mạng chạy.
Liều mạng chạy.
Liều mạng chạy.
Trong rừng rậm có rất nhiều mùi hương của lá cây.
Che đậy đi mùi m.á.u tươi, đầu óc nàng ấy dần dần có chút tỉnh táo lại.
Nàng ấy không thể chạy về hang động.
Nàng ấy đang m.á.u me khắp người.
Thế này trở về sẽ hù dọa tướng công hài tử.
Nàng ấy lảo đảo chạy vào trong khe núi.
Nàng ấy nghĩ đến tướng công, nghĩ đến hài tử, đã hoàn toàn tỉnh táo.
Trời đông giá rét.
Khe núi không có chảy nước, nước cạn khô rồi.
Nhưng nước ở đầm vẫn còn.
Vươn tay chạm thử vào nước, lạnh buốt thấu xương.
Tần Lạc Hà đã từng rửa rất nhiều con mồi ở chỗ này.
Ngày hôm nay, nàng ấy đến để tẩy rửa chính mình.
Trên người nàng ấy cũng có chút tổn thương, có điều vấn đề không lớn, người làm tổn thương nàng ấy đều c.h.ế.t rồi.
Nàng ấy đã g.i.ế.c Lưu lão gia.
Về sau gặp những đạo phỉ kia cũng ra tay với nữ nhân và hài tử, nàng ấy lại g.i.ế.c những đạo phỉ kia.
Giết người quá nhiều.
Nàng ấy phát hiện, người còn yếu ớt hơn thú.
Thú có da lông, mâu cắm vào có cản trở, người thì không có.
Người có áo, nhưng áo rất mỏng, vô dụng.
Thú chạy rất nhanh, có con biết bay, rất khó truy đuổi.
Người chạy chậm, không biết bay, đuổi kịp rất dễ dàng.
Thú sẽ phản kháng, người cũng sẽ phản kháng.
Người phản kháng có đôi khi sẽ khiến cho nàng ấy bị thương, bởi vì người có vũ khí, người hiểu cách hợp tác.
Có điều vấn đề không đáng ngại.
Nàng ấy đều đã giải quyết.
Nước lạnh băng, nhanh chóng khiến vết thương rướm m.á.u của nàng ấy được cầm máu.
Nàng ấy đã vệ sinh vết thương bên đầm nước xong, áo ngoài nhuốm m.á.u đậm đặc được ngâm ở trong đầm nước, nước của đầm nước gợn lăn tăn thành màu đỏ thẫm.
Hô hấp của nàng ấy đông tụ thành từng đợt sương trắng.
Không có chim thú dám lại gần.
Thậm chí tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Yên tĩnh.
Chỉ có tiếng giọt nước.
Nàng ấy đã tắm rửa cho bản thân xong, đã thay y phục và đi trở về.
Vào lúc ban mai.
Bầu trời có ráng mây sớm.
Tần Lạc Hà đã đến cửa hang động.
Thấy ở cửa hang có một nam tử đang đứng, tóc dài bay lên, gió lạnh thổi áo choàng của hắn vang lên tiếng phần phật.
Cái mũi của hắn bị lạnh đỏ lên.
Nhưng không ảnh hưởng vẻ đẹp của hắn chút nào.
Hào quang ngàn dặm, cũng không bằng một góc áo của tướng công nàng ấy.
"Tướng công, ta đã trở về." Tần Lạc Hà cười nói.
Giang Trường Thiên nhìn Hà muội, nhìn dáng vẻ của nàng ấy, hắn không hỏi cái gì mà là ôm nàng ấy vào trong ngực.
Hắn đã chờ nàng ấy thật lâu, thật lâu.
Hắn lo lắng cho nàng ấy.
Nhìn thấy Hà muội trở về, thấy được nụ cười của nàng ấy.
Hắn lập tức an tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn kéo nàng ấy vào lòng, trước mắt có hào quang sáng choang.
Giang Miên Miên hì hục leo ra hang động, nhìn thấy ở cửa hang có hai người đang ôm nhau, ai cũng không có chú ý nàng, nàng lại hì hục hì hục, chổng m.ô.n.g lên quay đầu bò trở về.
Được rồi, chơi với Giang Tiểu Thụ thôi.
Cơ thể a nương hôi hôi, mùi m.á.u tươi nồng nặc gay mũi.
TBC
Giang Miên Miên không muốn biết đã có chuyện gì, đại khái là lại đi đào rau dại thôi.
Ở loạn thế này, ai mà không phải là một gốc rau chứ.
Bò được một nửa, nàng bị a nương bắt về, nhấc lên.
Giang Miên Miên rơi xuống vòng ôm của cha, gió lạnh thổi vào nàng khiến nàng hắt hơi một cái: “Hắc xì!”
Tần Lạc Hà nhìn cặp cha con có gương mặt tương tự, mũi cả hai đều đỏ bừng, đều xinh đẹp không tỳ vết.
Nàng ấy nhếch miệng cười.
Dường như nàng ấy vẫn là tiểu cô nương mặt tròn của năm đó.
Khi nở nụ cười, mắt môi cong cong.
Ráng chiều trải dài ngàn dặm, ánh bình minh không lóe ra khỏi cửa.
Buổi sáng chân trời hào quang khắp nơi nơi.
Hào quang tan biến, mây trắng hội tụ.
Sương trắng tràn ngập trong núi.
Sương trắng đông tụ biến thành giọt mưa.
Trời mưa.
Ngồi trong hang động, nghe tiếng mưa rơi.
Rầm rầm, ào ào ào, leng keng, leng keng.
Giống như là một khúc hòa âm.
Nghe nói sở dĩ nghe tiếng mưa rơi dễ chìm vào giấc ngủ, là bởi vì tiên tổ ở trong hang động, nghe được tiếng mưa rơi sẽ biết an toàn, mưa to, mãnh thú sẽ không công kích, cho nên có thể yên giấc. Gen này truyền đến hiện đại, mặc dù không cần sợ mãnh thú công kích, thế nhưng vào ngày mưa ngủ vẫn khá ngon.
Hang động được đốt lửa một đêm nên không quá ẩm ướt.
Giang Du đang vo gạo.
Lúc a tỷ vo gạo, Giang Miên Miên tinh nghịch ở bên cạnh, vụng trộm đi đến thêm nước linh tuyền.
Tối hôm qua cha ngã hai lần, thêm ít nước linh tuyền, cha cố lên.
Tối hôm qua a nương lại đi đào rau dại, rất vất vả, thêm ít nước linh tuyền, a nương cố lên.
Tối hôm qua a huynh luyện kiếm đến nửa đêm, rất vất vả, thêm ít nước linh tuyền, a huynh cố lên.
Tối hôm qua a tỷ nói rất nhiều chuyện hoang đường, gọi tên thật nhiều tên món ăn, thật vất vả, thêm ít nước linh tuyền, a tỷ cố lên.
Nàng cũng phải cố lên, nàng cảm thấy mình bò thêm một khoảng thời gian nữa là có thể vịn tường đứng lên, cũng phải cố lên.
Giang Miên Miên tuy nói lải nhải nhưng vẫn rất chuyên tâm thêm nước linh tuyền.
Trong mắt người nhà là Tiểu Miên Miên tóc bông xù, mềm núng nính ngồi xếp bằng một bên bình gốm, xòe bàn tay nhỏ ra chơi nước, tay đã duỗi vào trong bình gốm, miệng lẩm bẩm, dáng vẻ rất chăm chú, đáng yêu tột cùng.
Giang Du hỏi: "Muội đang làm gì?"
Giang Miên Miên nghiêm túc nói: "Thêm dầu[1]."
[1]Cố lên.
Giang Du không nhịn được hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của muội muội một cái, kéo tay đang thọc bên trong bình gốm của nàng ra.
"Đồ ngốc. Không có dầu, dầu đắt lắm, đây là lương thực tốt, lương thực tốt không cần thêm dầu cũng thơm."
Trong hang động không có nguồn nước, nước này là a nương gánh về, mặc dù từng bị bàn tay nhỏ của muội muội ngâm vào nhưng Giang Du cũng không có đổ nước, bưng đặt lên lửa nấu.
Giang Du hầm gạo, nghĩ đến một hồi lại có thể ăn lương thực tốt đã cảm thấy vui vẻ, nếu như mỗi ngày chạy nạn đều có thể ăn lương thực tốt thế thì nàng ấy sẽ muốn chạy nạn mỗi ngày.
Tần Lạc Hà lật ra rau dại ngâm tương nàng ấy mang theo, đây cũng là về sau điều kiện tốt nên nàng ấy làm, có muối rồi, nàng ấy mang những cỏ dại tươi tốt làm thành rau ngâm tương ăn với cơm.
Bên trong có hành dại đã nhừ, sền sệt.
Giang Miên Miên cảm thấy món a nương làm có phần giống Natto, xem không hiểu là cái gì, nàng chưa từng ăn, nàng vẫn chưa lật đến thực đơn này.
Bữa sáng cả nhà ăn rất ngon.
Giang Phong, Giang Du, Tần Lạc Hà đều cảm thấy là lương thực tốt là ngon.
Có rau ngâm tương muối khẳng định cũng ngon.
Giang Trường Thiên cảm thấy chỉ cần là ở bên người nhà thì ăn cái gì cũng ngon.
Giang Miên Miên chậm rãi đảo muỗng gỗ, múc từng muỗng từng muỗng vào bên trong miệng mình, thỉnh thoảng luôn sẽ có một ít cơm rơi ra, Giang Tiểu Thụ ngồi chờ trên mặt đất.
Cơm, mẩu vụn rớt xuống, Giang Tiểu Thụ lập tức ăn hết, quét sạch sẽ.
Đương nhiên nếu có sâu nhỏ tới gần Miên Miên, nó cũng nhanh chóng ăn sạch.
Đây cũng là nguyên nhân mặc dù Giang Miên Miên ở dã ngoại, thế mà không có bị con muỗi quấy rầy, làn da trắng nõn không có bị muỗi cắn chút nào.
Chạy nạn nào có tháng ngày tốt, chẳng qua là có đại quân kiến đang gánh vác gánh nặng cho nàng tiến lên.
Nhất là sau một trận mưa, đã có rết, độc trùng muốn bò vào, nhưng đều bị kiến ở cửa động khiêng đi rồi.
Trong động sạch sẽ, Miên Miên mới có thể bò qua bò lại.