Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 81



Ăn bữa sáng xong.

Mưa to ngoài động biến thành mưa nhỏ.

Tiếng chim hót, tiếng côn trùng kêu, tiếng giọt nước, vạn vật bừng bừng sức sống.

Người tránh trên núi thận trọng vào trong thôn.

Mùa đông này khắc nghiệt, tránh trên núi không ăn không uống cũng sẽ có người chết.

Người luôn luôn nhớ nhà, dù cho nhà là một nhà tranh thì đó cũng là nhà, bất kể mình ở nơi nào đều sẽ hoài niệm mùi vị ở nhà.

Mưa nhỏ lất phất.

Mạng nhện trên đường trĩu nặng, nâng đỡ giọt nước óng ánh.

Cả nhà Giang Miên Miên cũng dọn dẹp về thôn.

Ban đêm Giang Miên Miên cảm thấy đi rất xa, nhưng ban ngày đi thế mà cảm thấy giống như rất nhanh đã đến rồi.

Một đường, nhìn đại thụ cao cao, rừng cây um tùm, cảm thấy môi trường thật tốt.

Cũng có thể là thị giác hài nhi của nàng, nhìn cái gì cũng cảm thấy cao lớn lạ thường.

Cảm giác mặt của nàng dần dần ẩm ướt, không biết có phải là mình đi trong sương mù.

Cỏ cây trong rừng cây ẩm ướt, đường rất trơn, sau khi đi một đợt, ống quần của người lớn đều ướt.

Cha trên lưng ngựa, Giang Miên Miên trên lưng a nương, Giang Du và Giang Phong tự đi.

Một đoàn người đi xuyên qua rừng rậm, đi được một hồi, cây rừng dần dần vãng bớt, đã sắp đến thôn rồi.

Rừng tới gần thôn, mỗi ngày đều có người đến, cỏ dại cũng không phát triển nổi.

Lúc cả nhà Giang Miên Miên sắp đến nhà, nhìn thấy cửa nhà có rất nhiều người vây quanh.

Bọn họ không ai vào nhà, bởi vì cửa nhà Giang lão nhị đang bị một đống lớn kiến vây quanh, lít nha lít nhít, trên đầu cửa cũng có.

Cổ nhân mê tín, sẽ không dễ dàng dây vào những hiện tượng ly kỳ.

Cầm đầu đang ngồi xổm ở cổng chính là lão ngũ thúc nói chuyện với Giang Trường Thiên ở cửa thôn hôm đó.

Lão ngũ thúc nhìn một nhà năm người Giang lão nhị từ trên núi đi ra, nhìn Giang lão nhị ngồi trên con ngựa trắng, quan sát từ đằng xa, thấy giống như là tiên nhân trong truyền thuyết.

Người đi trước khiêng cuốc, trong n.g.ự.c ôm một hài nhi mập là nương Phong Nhi cường tráng cao lớn.

Giang lão nhị cưỡi ngựa trắng đi vị trí kế đầu, gương mặt trắng nõn, tóc dài phấp phới.

Phía sau nữa là Du Tỷ nhi cầm một cây gậy gỗ gõ gõ đập đập, lanh lợi.

Đi sau cùng là Phong ca gánh cái gánh, bọn họ lúc lên núi chạy nạn còn đào một gánh rau dại, là những người giỏi sinh tồn.

...

Từ lâu đã có người về thôn rồi.

Mưa to cũng không trở ngại được đường trở về nhà.

Đêm qua nghe được rất nhiều tiếng vang kinh khủng.

Nhất là bên trong thâm sơn đêm lạnh, càng nghe càng sợ hãi.

Tất cả mọi người không được nghỉ ngơi tốt.

Sáng sớm đã không nén được về thôn.

Kết quả nhà Lưu lão gia giống như không có động tĩnh gì.

Mưa to cọ rửa tường cao nhà Lưu lão gia sạch sẽ, ngói xanh ẩm ướt.

Sắc thái tươi tốt.

Thôn dân tới gần đã nghe rõ ràng tiếng la khóc rồi.

Nhưng không ngờ khi về thôn, thế mà lại yên tĩnh như vậy.

Một đám người hội tụ, sau đó mới có dũng khí đi đến gần để gõ cửa.

Kết quả chỉ nhẹ nhàng đẩy cửa, đã thấy lão hán của Lục thẩm bà nằm trên đất, Lão Ngộ Tử. Trước n.g.ự.c ông ta có tiền, c.h.ế.t không nhắm mắt mà mở to mắt, miệng mở rộng, nước mưa cọ rửa mặt ông ta, mụt ruồi lớn trên mặt ông ta càng thêm rõ ràng.

Lại đi vào bên trong thì là các loại thi thể, có quen biết có không quen biết.

Bọn họ lật lại Tiểu Ngô - vị hôn phu A Thúy bị t.h.i t.h.ể đè ép.

Tiểu Ngô nhìn thấy thôn dân trở về, gào khóc.

Gã thật sự là bị hù khiếp vía.

Cánh tay của gã bị mũi tên sượt qua, có lẽ chân cũng bị trẹo, nhưng không chết.

Lúc này vừa lạnh vừa đói, gã cảm thấy mình sắp bị đông cứng c.h.ế.t rồi, gã ngâm mình ở trong nước, trên người còn bị một t.h.i t.h.ể đạo phỉ đè ép.

"Đạo phỉ tới, bọn họ g.i.ế.c Lưu lão gia, g.i.ế.c rất nhiều người, sau đó không biết vì sao, tự mình đánh nhau, c.h.ế.t hết, c.h.ế.t hết..."

Môi gã tím xanh, vừa nói vừa run.

Thôn dân đẩy gã ra ngoài.

Lại đi vào nhà.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong phòng cũng là khung cảnh tàn nhẫn không thôi.

Lưu lão phu nhân ngày xưa cao cao tại thượng, đều chướng mắt với tất cả thôn dân, đã c.h.ế.t rồi, mặc áo trong, áo ngoài không có mặc.

Bỗng nhiên có một thôn dân gào khóc, quỳ trên mặt đất gân cổ ngửa đầu hô: "Hoa Nhi, Hoa Nhi, con nhìn, lão tú bà c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t rồi."

Khuê nữ của y tên Hoa Nhi, được Lưu lão gia coi trọng, nói nàng ấy mắn đẻ, Lưu lão gia nói bọn họ vẫn không trả tiền sẽ lấy khuê nữ gán nợ, nhà bọn họ vì mạng sống mà đầu năm mượn một túi lương thực phụ, đã làm không công một năm, bồi thường một khuê nữ rồi, vẫn chưa trả hết, nghĩ đến khuê nữ vào cửa chí ít có thể ăn no cơm sẽ không c.h.ế.t đói. Nhưng kết quả ngày thứ ba, khuê nữ nhà y đã bị đánh c.h.ế.t rồi.

Lão tú bà nói khuê nữ của y trộm bông tai của bà ta.

Đánh c.h.ế.t tươi.

Y muốn đi thăm khuê nữ, muốn hỏi khuê nữ ăn no không, kết quả là chỉ thấy được một cái chiếu rơm tồi tàn, bên ngoài lộ ra một đôi chân bị cảm lạnh lành việc vất vả, giày cũng không có, không có...

"Hoa Nhi ơi Hoa Nhi... Con có nhìn thấy không, nhìn thấy không."

Tiếng kêu rên vang lên từng đợt.

...

Người trong thôn gần như đều trở về rồi.

Lão ngũ thúc lớn tuổi, thế nhưng ông ấy cũng không làm chủ được, thế là dẫn theo mọi người tới tìm Giang lão nhị.

Dù sao lần này, không có Giang lão nhị thì bọn họ cũng đã thành t.h.i t.h.ể rồi.

Giang lão nhị từng đọc sách, là người có năng lực, bọn họ muốn tìm hắn để ra quyết định.

Sau đó bọn họ đã thấy năm người Giang gia trở về.

Giang lão nhị cưỡi ngựa trắng.

Hôm nay dường như Giang lão nhị đã khác trước kia, gương mặt kia sao đẹp như thế, giống như là bị yêu quái trên núi đổi khuôn mặt.

"Lão nhị, ngươi trở về rồi, các ngươi không sao chứ." Lão ngũ thúc nhiệt tình hô.

Tần Lạc Hà bế hài tử chào hỏi: "Ngũ thúc, Đại Căn thúc, Hô Lỗ ca, sao mọi người đều đến đây."

TBC

Giang Trường Thiên vội vàng nhảy xuống ngựa, khách khí nói với đám người: "Đến rồi thì vào nhà, vào nhà ngồi, đều là người trong nhà, không cần khách khí."

Đám người nhìn Giang lão nhị tới gần, có chút luống cuống tay chân lui lại một bước dài.

Giang lão nhị có vẻ ngoài như vậy sao?

Hóa ra hắn có vẻ ngoài như vậy sao?

Chưa từng nhìn kỹ, đi sớm về trễ.

Vẻ ngoài của hắn quá yêu nghiệt.

Đại cô nương trong làng tìm khắp nơi cũng không tìm ra ai xinh đẹp hơn hắn.

Khuôn mặt nhìn vừa xinh đẹp lại hiền lành, tạo cảm giác không nỡ nói nặng với hắn một câu.

Khó trách tiểu khuê nữ của Lạc Hà trông cứ như búp bê tuyết, đây là theo gen Giang lão nhị, giống nhau như đúc.

Đám người bị dung mạo của Giang lão nhị làm sững sờ.

Sau đó mới nhớ tới trước mắt có chuyện càng đáng khiếp sợ hơn.

Chết hết, c.h.ế.t hết, một nhà Lưu lão gia c.h.ế.t gần hết rồi, đạo phỉ cũng đã c.h.ế.t rất nhiều, làm sao xử lý?

...

Giang Miên Miên ở sau lưng a nương được đong đưa ngủ thiếp đi, về đến nhà nghe mùi vị quen thuộc mới tỉnh lại.

Mở mắt ra đã thấy rất nhiều người.

Cũng nhìn thấy rất nhiều con kiến.

Tần Lạc Hà đi mở cửa, nàng ấy vươn tay tới, con kiến trên cửa mới lui tán, sau đó nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Đẩy cửa, tiến vào viện tử.

Đám người cùng vào theo, thấy viện tử ngoại trừ sạch sẽ hơn nhà bọn họ thì cũng không có khác nhau mấy.

Giang Miên Miên đã rơi vào vòng ôm của a tỷ.

A nương đi rót nước cho mọi người.

Giang Phong đi theo cha chào hỏi mọi người.

Giang Du được bố trí cho Giang Miên Miên.

Nàng ấy tò mò bế muội muội chung vui.

Giang Miên Miên cũng dựng thẳng lỗ tai, tò mò đã xảy ra chuyện gì rồi.

Giang Phong bưng trà cho mọi người.

Dời ghế.

Còn mỗi người đều được tặng một miếng bánh bao không nhân phối trà.

Có người thì ăn xong, có người nhét trong túi, có chút lúng túng nhìn Giang lão nhị ngồi ngay phía trước.

Mặt mày Giang lão nhị trong sáng, êm ái, nhìn cũng làm cho người ta an tâm, cảm thấy hắn là một người tốt vô cùng.

"Lão nhị, hiện tại làm sao xử lý? Đạo phỉ và người nhà của Lưu lão gia đều đã chết, vị hôn phu của A Thúy là Tiểu Ngô còn sống, nói là đạo phỉ nội chiến rồi. Đúng rồi, Lục thẩm bà cũng còn sống, nhưng hai cái đùi đã gãy, ăn nói không rõ, chỉ la hét ôi da."

Lão ngũ thúc mở miệng nói.