Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 89



Giang Miên Miên thấy ánh mắt cha chân thành mà ẩm ướt, lông mày khẽ cau lại, liền biết cha lại muốn tung ra kỹ năng Buff cộng hưởng tình cảm chân thành tốt bụng có tình có nghĩa ta với ngươi là một nhà ra.

Lần trước cha ở chỗ này nói chuyện với người ta, nàng nhìn người kia ban đầu là hùng hùng hổ hổ đến oán hận, nói rồi lại nói người kia đột nhiên quỳ xuống nước mắt giàn giụa sám hối, nói hắn ta sai rồi, hắn ta nhận tội, hắn ta có tội…

Mộc Tê Trì vốn dĩ đi mang trái tim đầy cảnh giác tới đây, nhưng ở trước mặt người này, lại không tự giác mà mở rộng nội tâm, hận không thể ngồi cùng nhau tâm sự dài lâu.

Văn nhân luôn là tình cảm dạt dào.

Mộc Tê Trì cảm thấy mình gặp được tri kỷ, sự chú ý của hắn với Thiếu chủ cũng giảm đi một chút.

Huống hồ đang ở dưới mí mắt, hẳn là không có chuyện gì.

Giang Miên Miên phát hiện tiểu nam hài bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.

Nàng cũng tò mò nhìn cậu bé.

Cách khoảng thời gian rất lâu, Giang Miên Miên lại nhìn thấy người có tiền ở thời đại này.

Nhà nàng bây giờ có thể ăn cơm no, y phục cũng sẽ không phải là chỗ nào cũng có mảnh vá, nhưng Giang Miên Miên cảm thấy khoảng cách có tiền vẫn còn cách một đoạn nữa.

Thật ra ấm và no, nhiều hơn nữa thì không có.

Tiểu bằng hữu trước mắt lớn lên trăng trắng, cao cao, mặt rất tinh xảo, ăn mặc rất chỉnh tề, vải y phục có vẻ là sa tanh, nhìn vào cũng không dày, mong mỏng âm ấm, hẳn là mặc áo lông, không giống nàng, ăn mặc giống quả bóng.

Trên người cậu bé còn treo ngọc bội, nàng cũng còn có một khối, a nương cất đi rồi.

A tỷ cũng có một khối, a tỷ tự cất.

Chẳng qua đối phương có một thanh kiếm, nhìn rất đẹp, độ dài phù hợp.

Mặt trên còn có ngọc thạch, rất đối xứng.

Giang Miên Miên không có.

Trong nhà không cho nàng chơi đồ sắc nhọn.

Giang Miên Miên nghiêm túc đánh giá đối phương.

Tí Thiếu chủ càng nghiêm túc nhìn tiểu hài nhi hơn.

Tóc nàng vẹo vẹo, b.í.m tóc nhỏ kia vốn dĩ được buộc đúng rồi, nhưng nàng vừa tự kéo một chút, lại xiêu vẹo.

Cổ áo của nàng xiêu vẹo.

Áo choàng nhỏ của nàng cũng xiêu vẹo.

"Tí soái biết người giỏi dùng người, bên người có người đại tài như Mộc tiên sinh, lòng người hướng về. Tí thiếu chủ tuổi nhỏ không tầm thường, lâm nguy không sợ, khiến người khâm phục. Đêm qua tuyết rơi, chưa từng nghĩ tới lại là vì khách quý đến cửa, hàn xá cũ nát, một trận tuyết thêm sạch sẽ trang nhã, vừa hay đón khách."

Những lời này của Giang Trường Thiên chân thành đến không thể chân thành hơn.

Nói cho người đã từng là trạng nguyên lang cả người tham vọng đầy học thức như Mộc Tê Trì lưu lạc đến chỗ này, trong lòng cảm thấy thỏa đáng dễ chịu.

Ấn tượng tốt kéo dài.

Nhưng Thiếu chủ Tí Tòng Hoành không có phản ứng gì.

Cậu bé đột nhiên đưa tay ra.

Kéo chỏm tóc nhỏ trên đầu của tiểu oa nhi đang ngồi trên cái đệm cói bên cạnh một cái, kéo chỏm tóc xiêu vẹo vào chính giữa.

Còn mở miệng nói, "Tóc của ngươi hơi ít, buộc như vậy sẽ càng ít."

Giang Miên Miên không tin, nàng mỗi ngày uống nước linh tuyền làm sao có thể bị hói?

Chẳng lẽ thật sự bị đại ca xoa hói sao?

Nàng quá ngạc nhiên, nhìn mọi người nhìn chằm chằm nàng.

Đôi mắt to của nàng từ từ tích nước mắt, nước mắt trong mắt lăn rồi lại lăn...

Tuyết trắng.

Nhà gỗ.

Đệm cói.

Lò than.

Tiếng khóc của hài nhi.

Nam tử giống như tháp sắt ở ngoài cửa nhìn vào trong một cái, sau đó liền nhìn chằm con kiến trên nền tuyết trước mặt.

Thật kỳ lạ, rơi tuyết rồi, làm sao sẽ có kiến.

Một đàn một đàn.

Tần Lạc Hà nghe thấy hài tử khóc, phi như bay ra ngoài.

Nhìn thấy trong phòng, tướng công đang ôm Miên Miên dỗ dành, nàng ấy vẫn còn có chút không yên lòng.

Bởi vì Miên Miên nhà nàng ấy rất hiếm khi khóc.

Rất hiểu chuyện, nhất là có người ngoài, càng sẽ không tuỳ tiện khóc.

Nàng ấy liếc nhìn một cái, vẻ mặt của tướng công không quá nghiêm túc, cũng không lộ ra mổ nụ cười kỳ quái, bên trong trông như còn đang nói chuyện, nàng ấy cũng không vào.

Nhìn kiến trên nền tuyết không nhanh không chậm, Tần Lạc Hà lại xoay người vào phòng bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tráng hán tháp sắt không biết vì sao, vừa rồi hơi thở đột nhiên có chút cấp bách.

Giống như gặp phải thiên dịch.

Có lẽ là ảo giác, trong này không có người khác, chỉ có thôn phụ mặc tạp dề, vừa rồi lộ ra với nụ cười ngại ngùng với hắn kia.

"Oa nhi vừa khóc, liền giật mình." Tần Lạc Hà nói với tráng hán.

Hắc Tháp độc thân, không thê không nhi, không hiểu.

Nhưng nhìn thôn phụ trước mặt, đột nhiên cảm thấy hắn cũng nên cưới thê rồi.

Trong phòng.

Mộc Tê Trì liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi. Thiếu chủ nhà ta không có ý đó, chỉ là thích tiểu cô nương."

Nói xong, Mộc Tê Trì cũng muốn tự đánh vào miệng mình.

Trước kia chưa từng gặp phải tình huống này, lần trước hắn dẫn Thiếu chủ đi gặp Huyện thái gia của huyện Hòa, Huyện thái gia tự vẫn trước mặt bọn họ, Thiếu chủ cũng không cau mày, rất có phong thái.

Trước đó nữa, Chủ công cũng dẫn Thiếu chủ ra trận, mắt thấy thành đổ, c.h.é.m giết, xác núi biển máu, Thiếu chủ tuổi còn nho nhỏ đến cả lông mày cũng không động đậy một chút. (Có lẽ lông mày của Thiếu chủ trời sinh không thể động đậy?)

Hắn cũng bởi vì lúc đó mới có lòng tiếc tài, chủ động xin đi g.i.ế.c giặc, làm tiên sinh của Thiếu chủ.

Lại không nghĩ tới sẽ gặp loại chuyện này.

Hắn nói chuyện với người ta, Thiếu chủ đi kéo tóc của khuê nữ người ta.

TBC

Chính Mộc Tê Trì cũng có hài tử, nhưng ở trước mặt hài tử hắn trước giờ luôn nghiêm khắc, chưa bao giờ thấy hài tử có một mặt nghịch ngợm như vậy.

Giang Miên Miên làm hài nhi lâu rồi, gặp chuyện không thuận ý liền thông minh mà khóc.

Dù sao chỉ cần khóc gào, liền có thể thu hút sự chú ý của mọi người.

Đạt được yêu cầu của mình.

Đây là kỹ năng cơ bản nhất của hài nhi, mỗi một hài nhi đều không thầy tự hiểu.

Người khác kéo tóc nàng, còn nói đầu nàng hói, nghĩ thôi đã thấy bi thương.

Nàng trốn trong vòng tay của cha, khóc đến nấc lên.

Thuận tiền còn dùng đôi mắt đẫm lệ trừng tiểu nam hài đối diện.

Tiểu thí hài loại này khó dằn mặt nhất, nếu như người lớn không mắng liền vô pháp vô thiên.

Nàng đánh cũng đánh không lại, khóc chính là biện pháp giải quyết tối ưu nhất.

Quả nhiên Ria mép trước mặt liên tục xin lỗi.

Lại không nói một câu nặng nề nào với nam hài kia.

Giang Trường Thiên cũng không ngờ lại có sơ suất nhỏ như vậy.

Chẳng qua ôm khuê nữ đang khóc, hắn không hiểu sao lại muốn cười.

Khuê nữ bình thường cảm giác có hơi trưởng thành quá mức, tuổi còn nhỏ, thỉnh thoảng luôn lộ ra bộ dáng trong lòng giấu tâm sự, Giang Trường Thiên còn lo lắng không biết liệu khuê nữ có vấn đề hay không.

Lúc này ôm khuê nữ đang đau lòng khóc lóc không gì sánh được, Giang Trường Thiên lại cảm thấy thả lỏng.

"Không sao, không sao, tiểu hài tử nô đùa, không đáng ngại." Giang Trường Thiên ôm khuê nữ, thấy nàng ngừng tiếng khóc, mở miệng nói.

Tiếp theo tiếp tục thương lượng.

Thiếu chủ không mở miệng nói nữa, cũng không có động tác gì.

Cậu bé giống như búp bê mặc cổ trang tinh xảo không có linh hồn, ngồi ở đó không chút động đậy, mày cũng không động.

Giang Miên Miên ngồi trong lòng cha.

Vặn m.ô.n.g nhỏ, ngồi một lúc liền nóng.

Nàng mặc quá nhiều.

Trong phòng có than.

Nàng nóng rồi.

Nhưng không tiện làm phiền cha, nàng biết cha đang bàn chính sự.

Giang Trường Thiên và Mộc Tê Trì, một người mất tư cách khoa cử, một người mất đi chức quan, nói chuyện hân hoan, thưởng thức lẫn nhau.

Vốn dĩ hắn đến là để khuyên hàng.

Bây giờ một câu khuyên hàng cũng chưa nói.

Nói từ phong tục tập quán nói đến khí hậu ở Kinh Châu.

"Ở Kinh Châu trời lạnh, Mộc tiên sinh thích nghi được không?"

"Gọi ta Tê Trì là được, hoặc là gọi tên tự của ta, Dạ Hàng. Kinh Châu mặc dù trời lạnh, nhưng cũng không ướt lạnh, ngày nắng là chủ yếu, luôn làm tâm tình con người ta thấy dễ chịu."

Giang Trường Thiên đã từng nghiền ngẫm người này.

Người này xuất thân hàn môn lại vô cùng suôn sẻ, một đường thi tới trạng nguyên, đạt đến đỉnh cao nhân sinh, sau đó từ sau khi trở thành trạng nguyên, cuộc sống vẫn luôn sa sút, ngã xuống vực sâu.

Hắn có chí tiến thủ mãnh liệt.

Nhưng lại có xuất thân khác với cỏ dại đơn thuần, hắn đọc qua sách, đọc qua rất nhiều sách, giọng văn chương có hơi nặng.