Kiếp Trước Bi Thảm Kiếp Này Cầu Bình An

Chương 90



"Dạ Hàng, thuyền đi đêm, thiên văn địa lý, tinh tượng bốn phía, tự cổ chí kim đều thấu triệt, chữ này rất hay, Dạ Hàng huynh bác học đại tài." Giang Trường Thiên khen ngợi.

Mộc Tê Trì mặt nở nụ cười nhẹ, hai chòm ria mép đều vểnh lên.

Giang huynh quả nhiên là tri kỉ.

Người khác nghe tên tự Dạ Hàng của hắn, liền cho là thuyền đi vào ban đêm, gập ghềnh khó khăn, tài không gặp thời.

Thật ra không phải, người thời này ra ngoài ban đêm ngồi thuyền, trời nam đất bắc chuyện gì đều nói được, thiên hạ học vấn, duy chỉ đi thuyền trong đêm khó đối phó nhất.

Hắn lấy tự Dạ Hàng, thật ra là biểu hiện vô cùng tự phụ tự tin.

Giang huynh thế mà vừa nghe liền hiểu.

Hai người tiếp tục nói chuyện.

Giang Trường Thiên lúc đầu chỉ là cảm khái thân thế, sau khi mở ra đề tài, rất nhanh tán gẫu các loại chuyện, cũng không chấp nhất với vấn đề thân phận.

Rất cởi mở.

Nói phong tục con người.

Nói thế giới quan nhân sinh quan.

Nói thế cục.

Nói dân sinh.

Đương nhiên Giang Trường Thiên cũng rất vui mừng nhập tâm.

Bên người hắn, ngoại trừ Giới Hi có thể nói chuyện cùng với hắn.

Trong mắt thôn dân hai người họ cũng giống như hai trò cười chơi với nhau.

Hắn đã lâu lắm rồi chưa gặp được người ngang tài ngang sức, có thể trò chuyện.

Càng nói càng nhập tâm.

Mãi cho đến khi Thiếu chủ đột nhiên mở miệng nói: "Cởi y phục."

Giang Trường Thiên sững sờ một lát.

Mộc Tê Trì ngây người.

Liền thấy Thiếu chủ nói với tiểu oa nhi: "Muốn ta giúp không?"

Giang Miên Miên vẻ mặt ngơ ngác.

Giang Trường Thiên phát hiện mặt nhỏ của khuê nữ đỏ bừng bừng, trong phòng nóng rồi.

Khuê nữ mặc hơi nhiều chút.

Hắn duỗi tay cởi áo choàng bên ngoài cùng giúp khuê nữ.

Thấy vẫn còn phồng phồng, lại cởi một lớp áo choàng.

Giống như bóc vỏ.

Bóc ba lớp vỏ, cổ nàng mới có thể tự do cử động.

Mộc Tê Trì không nhịn được cầm một chiếc khăn tay ra lau trán.

Lòng nghĩ may mà Thiếu chủ không đích thân ra tay cởi giúp đối phương.

Lần đầu tiên gặp mặt liền cởi y phục của tiểu cô nương người ta, quá đáng sợ.

Có lẽ tiểu khuê nữ của Giang huynh lớn lên quá dễ thương, Thiếu chủ bị thu hút.

Ngày tuyết rơi, không giữ khách.

Cho dù Tần Lạc Hà đã nấu đồ ăn bằng bột mì, Mộc Tê Trì và Thiếu chủ cũng không nán lại.

Dù sao thì đây là lần đầu tiên tới cửa.

Tuỳ tiện nán lại ăn cơm cũng quá thất lễ.

Cũng không có tính toán này.

Lúc bọn họ trở về, Giang Trường Thiên tiễn cả chặng đường, giẫm lên tuyết, còn trượt chân, suýt nữa thì ngã.

Hắn đích thân đưa đến cổng thôn, hơn nữa lớn tiếng bảo đảm: "Xin Tí soái yên tâm, lương thực và tiền, chúng ta chắc chắn sẽ cố hết sức gom đủ, mon Tí soái mã đáo thành công, sớm ngày thống nhất thiên hạ. Cũng mong lần sau có thể có cơ hội thắp đèn nói chuyện thâu đêm với Dạ Hàng huynh."

Mộc Tê Trì nhìn thanh niên tóc dài đang bế hài nhi, đưa rồi lại tiễn, tiến đến cổng thôn, hắn không khỏi cảm khái: "Giang huynh đúng là người chân thành, cũng là hiền sĩ, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại."

Giang Miên Miên vẫy vẫy tay nhỏ ngắn theo.

Khuôn mặt Tí Tòng Hoành nghiêm túc, cuối cùng khi ngựa quay đầu, cũng vẫy vẫy tay.

Mộc Tê Trì dẫn theo Thiếu chủ, thị vệ Hắc Tháp cưỡi ngựa đi về phía huyện thành.

Đội ngũ ngoài cổng thôn hoành tráng hùng dũng.

Giờ cơm, có hơi đói, phải nhanh chóng đến huyện thành ăn cơm trưa.

Thật ra cũng có thể ăn ở trong thôn.

Mộc Tê Trì không biết vì cớ gì, không để đại quân ăn cơm trong thôn.

Ngược lại dẫn người đến huyện thành.

Trên đường, gió lạnh thấu xương, phong cảnh hai bên cực đẹp.

Gió thổi khiến đầu óc con người thanh tỉnh.

Mộc Tê Trì hơi chút phản ứng lại, chính hắn là phản tặc mà, nên để đại quân ăn cơm trong thôn mới đúng.

Không khí vừa nói chuyện với Giang huynh quá tốt, hắn thậm chí còn quên mất chuyện này.

Hắn nhớ ra thân phận của mình còn là lão sư của Thiếu chủ, mở miệng hỏi: "Tòng Hoành, ngươi thấy Giang tiên sinh thế nào?"

Vốn dĩ cũng không nghĩ tới có thể nhận được trả lời.

Thiếu chủ rất nhiều khi đều không thích nói chuyện.

Lại không ngờ Thiếu chủ lại lên tiếng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Hắn có bệnh, bệnh không nhẹ, nghiêm trọng hơn ta."

Mộc Tê Trì:...

Trong nhà Giang Trường Thiên đang ăn mì nóng hôi hổi hỏi Giang Miên Miên: "Miên Miên, con cảm thấy tiểu ca ca hôm nay thế nào?"

TBC

Giang Miên Miên đang hút sợi mì mà nàng không dễ dàng gì mới vớt lên được, khóe miệng còn dính nước mì, giọng nhõng nhẽo nói: "Hắn có bệnh."

Trời xanh sau tuyết.

Thích hợp pha trà.

Thích hợp nhã sự.

Mặc dù Giang phủ chiếm diện tích không rộng lớn bằng hào trạch kinh thành, nhưng phạm vi hoạt động cũng rất rộng lớn.

Bố cục lúc đầu hẳn là có ba gian phòng, lão thái thái ở chính phòng, lão đại Giang Hoài Sinh một phòng, lão nhị Giang Trường Thiên một phòng.

Thành gia hay chưa thành gia, phòng ốc hẳn là có đã chuẩn bị sẵn.

Có điều bây giờ bố cục chính là một phòng Giang Hoài Sinh, lão thái thái chính phòng. Nơi còn lại là phật đường của lão thái thái, phòng trà, phòng sách, phòng khách, sân luyện võ, ở đây rất rộng rãi.

Hôm nay thời tiết rất đẹp.

Giang Uyển pha trà thưởng tuyết ở trong phòng trà.

Giang lão phu nhân lúc còn trẻ cũng là người tao nhã bậc nhất.

Đã cách nhiều năm, cảnh còn người mất.

Tha hương nơi khác, lại thưởng thức trà, lại có rất nhiều cảm thụ mới.

Nước của huyện Minh tương đối nhiều khoáng vật.

Hương trà được ngâm lạnh lẽo, nhưng nắm giữ nhiệt độ không tốt rất dễ bị chát.

Phẩm trà ngày tuyết rơi lại có một loại nhã thú khác.

Giang lão phu nhân mặc hoa bào, đeo mạt ngạch[1] trân châu, cầm trong tay chén sứ men xanh nho nhỏ, dáng điệu cao nhã thưởng trà.

[1] Dây đeo trên trán của phụ nữ thời xưa.

Mặc dù trời đổ tuyết.

Phòng trà cũng được mở thông thoáng để dễ dàng thưởng tuyết.

Nhưng cũng không cảm thấy lạnh.

Than sương tốt nhất trong ấm Đồng Lô, không có hơi khói, lại làm cho người khác cảm thấy ấm áp.

Giang Uyển mặc một bộ áo choàng lông màu trắng, ngồi ngay ngắn trên ghế, cổ tay hơi nâng, pha trà.

Tuyết trắng, áo trắng, người cũng trắng.

Áo bào ấm áp bao quanh cổ trắng nõn mảnh khảnh, có một nét đẹp khác.

Cửa viện có một hai thị vệ nghiêm nghị đang đứng đấy, cũng có thể nhìn thấy bóng dáng đang ngồi ngay ngắn pha trà bên trong phòng trà.

Khóe mắt thị vệ nhìn thoáng qua, không dám nhìn nhiều, ánh mắt lại tập trung vào dưới cây phía trước.

Giang Uyển uống một ngụm trà mình pha.

Hơi chát, nhưng sau khi vào miệng có vị cam nhàn nhạt, mùi thơm rất đủ, thích hợp uống vào trời tuyết nhất.

Đây là trà xanh tốt nhất cô cô gửi tới.

Tuyết nhẹ, than trân châu, trà xanh, thiếu nữ, phu nhân.

Cảnh nhân gian phồn hoa.

Bỗng nhiên quản gia lảo đảo chạy vào: "Không xong, không xong, phản tặc vào thành."

...

Tốc độ của phản tặc cực nhanh, chiếm lĩnh huyện nha, thống lĩnh huyện thành.

Từng vị trí nòng cốt đều đã đổi thành khuôn mặt mới.

Binh tốt ở cửa thành đều đã bị thay người rồi.

Hơn nữa đã đặt tửu lâu xong.

Mở tiệc chiêu đãi tân khách.

Nhà của tai to mặt lớn, người có địa vị có tiền trong thành đều nhận được thiếp mời.

Không tránh được bị hãi hùng khiếp vía và phàn nàn.

Có điều đưa thiếp mời dù sao cũng tốt hơn đưa đao.

Bọn họ không nhịn đau được mà mắng huyện nha là phế vật, mở cửa để cho người ta tiến vào.

Thiếp mời yêu cầu thê nữ có mặt, ai nấy đều cảm thấy phản tặc không hiểu chuyện, nào có quý nữ đi đến một nơi loạn lạc như thế.

Muốn mở tiệc chiêu đãi, cũng nên mời tách ra.

Giang phủ cũng nhận được thiếp mời.

Bởi vì lúc thiếp mời đưa tới, Giang phu nhân cũng ở đó, nghe nói muốn mời bọn họ đi ăn cơm, thê nữ cũng phải đi, nàng ta ưỡn cao bụng, sắc mặt trắng bệch, ôm bụng, suýt chút là động thai.

Sắc mặt Giang Hoài Sinh nghiêm trọng, đời này của hắn ta, thực sự quá long đong rồi.

Trước đó muội muội có gửi thư, khuyên bọn họ vào kinh thành, nhưng bởi vì thê tử có thai nên lại trì hoãn, không ngờ hiện tại thế mà gặp phải phản tặc công thành rồi.

Lão phu nhân cũng có chút bực mình, buổi sáng tốt lành tốt thưởng trà, bỗng nhiên biết phản tặc tới, lúc ấy cũng có chút tim đập nhanh như hẫng nhịp. Cũng may cả một đời bà ta đã trải qua nhiều sóng to gió lớn, miễn cưỡng có thể ổn định.

Nhận được tin tức này, người trấn định nhất ngược lại là Giang Uyển.

"Đúng là trong họa có phúc, không phải cô cô nói để chúng ta cứ lặng im theo dõi diễn biến sao? Phản tặc đã đưa thiếp mời, nói rõ không phải loại người lạm sát kẻ vô tội, chúng ta cứ việc dự tiệc là tốt."

Giang Vinh lại nghĩ đến chuyện sơn phỉ g.i.ế.c người ở trước mặt hắn, hắn lớn tiếng hô: "Ta không đi ta không đi, phản tặc chính là sơn phỉ, ta không đi."

Tôn nhi làm ầm ĩ.

Sắc mặt nhi tức tái nhợt, lung lay như sắp đổ.