Giang lão phu nhân tiện tay cầm cây gậy chống bên cạnh gõ một gậy vào người Giang Vinh.
"Ây da!" Giang Vinh hét thảm một tiếng.
Không ngờ từ trước đến nay tổ mẫu yêu thương hắn thế mà sẽ đánh hắn.
"Ngậm miệng, Giang Hoài sinh và Uyển nhi đêm nay sẽ cùng đi với ta."
Giang lão phu nhân chống quải trượng, được Dao Cô nâng đỡ đi trở về phòng.
Trở lại trong phòng, khí thế trên người Giang lão phu nhân tiêu tan, lười nhác nằm trên giường êm.
Dao Cô ngồi xuống bóp đầu gối cho bà ta.
"Bệnh cũ ở chân của phu nhân lại tái phát phải không ạ?"
Giang lão phu nhân nhắm mắt lại, mỏi mệt gật đầu.
"Uyển Nhi đã sớm khuyên ta vào kinh, ta nên nghe con bé, chỉ là tiểu súc sinh kia giày vò ở chỗ này, ta không yên lòng, không ngờ hiện tại thế mà rơi vào bước đường này, ta đường đường là cáo mệnh phu nhân, cũng phải đi tham gia yến hội của phản tặc."
Lực tay của Dao Cô càng nhẹ hơn một chút, trấn an nói: "Bọn phản tặc này hình như không phải sơn phỉ đơn giản, đại thiếu gia nói bọn họ làm việc rất có tác phong thế gia, khẳng định không có chuyện gì, ngược lại là bên kia, phản tặc thì đưa thiếp mời với thế gia, nhưng không khách khí với những dân đen, vung tay là hạ đao."
...
Giữa trưa, trong nhà chỉ có ba người Miên Miên và cha, a nương cùng nhau ăn cơm.
Huynh trưởng lúc dẫn thôn dân huấn luyện đã ăn chung nồi cơm to với thôn dân rồi.
Khuê mật thân thiết của a tỷ ngày mai xuất giá, hôm nay đã bắt đầu đãi tiệc rồi.
A nương nấu một nồi mì.
Dùng nước canh thịt rau dại làm nước canh, mì là tay nhào bột làm ra.
Trời đông giá rét ăn một chén mì nóng trong trời tuyết, thêm một cọng hành dại, ngon tới mức chảy nước mũi.
Giang Miên Miên cũng cảm thấy ngon.
TBC
Chỉ là răng của nàng không đủ nhiều, nhai sợi mì có chút tốn sức.
Nhưng nhai tới nhai lui sẽ cảm nhận được mùi thơm ngon của mì, vô cùng ngon.
Giang Miên Miên rất cố gắng ăn hết một chén nhỏ, lại thêm một chén nhỏ.
Vốn dĩ nàng nên âu sầu một chút, dù sao người tới hôm nay là phản tặc.
Thế nhưng coi bộ cha đã thành huynh đệ kết bái với đại biểu phản tặc Ria mép tiên sinh, Giang Miên Miên cảm thấy vấn đề không lớn.
Còn có tiểu ca ca phản tặc kia. Lúc tiểu ca ca không nói lời nào trông cũng rất đẹp.
Giang Miên Miên dùng những chiếc răng ít ỏi nhai mì, thầm nghĩ nếu a tỷ biết giữa trưa ăn mì, khẳng định sẽ hối hận vì đã đi ăn tiệc, mì trong nhà ngon hơn đồ ăn bên ngoài mà.
Nương A Thúy là người thô bỉ, nghe nói cơm canh bà ấy làm rất khó ăn.
Quả nhiên, chạng vạng tối a tỷ đã trở lại rồi.
Trở về ngay cả đồ ăn thừa cũng không có mang theo, bình thường ăn tiệc đều sẽ đóng gói một ít mang về.
Giang Du thở phì phò nói: "A nương, a nương, về sau con không xuất giá, muội muội cũng không xuất giá, chúng con muốn ở nhà đến già."
Tần Lạc Hà đang xúc tuyết, nhìn thấy mặt nữ nhi đã phồng lên vì tức, buồn cười hỏi: "Lại thế nào? Con không xuất giá thì thôi, việc gì còn không cho muội muội xuất giá."
Giang Du không hề nói, nhưng có thể nhìn ra tâm trạng rất tệ, đỏ ngầu cả mắt.
Tiểu cô nương có tâm sự không tên.
Giang Miên Miên cũng tò mò, với thân phận bây giờ của cha, trong thôn chí ít sẽ không có ai khiến a tỷ chịu ấm ức.
Lúc nàng ở phòng a tỷ chơi với a tỷ, nàng móc ra một hạt đậu bằng vàng, nói: "Khách nhân, cho muội, a tỷ, nhìn."
Đây là hạt đậu mà lúc Ria mép ra đi đã kín đáo đưa cho nàng, được một nắm hạt đậu nhỏ bằng vàng. Nhưng bị a nương tịch thu, chỉ để lại một viên cho nàng.
"Nương A Thúy nói với A Thúy, lấy tướng công thì là người của người khác rồi, nếu bị đánh cũng phải nhịn." Nói đến đây Giang Du ấm ức ôm muội muội, hạt đậu trong mắt nàng ấy cũng lăn dài xuống má rồi.
Giang Miên Miên vươn tay lau đi nước mắt của a tỷ, nói: "A tỷ, không sợ, muội, cha, a nương, a huynh, đều rất “nê” gớm, đánh hắn."
Giang Miên Miên cố gắng nói câu dài.
Giọng nói nũng nịu lệch nhịp.
Giang Du gào khóc, vừa khóc vừa lấy đi hạt đậu nhỏ bằng vàng trong lòng bàn tay muội muội và cất giấu...
Giang Miên Miên: ... Con mắt cũng đỏ lên.
Chạng vạng tối, có người đưa thiếp mời đến, mời Giang tiên sinh đi tửu lâu Thanh Phong ở huyện thành dự tiệc tối.
Ghi chú có thể dẫn theo thê nhi.
Giang Trường Thiên nhìn thiếp mời, nói với người tới: "Đại Thiện, xem ra Mộc tiên sinh đã lấy được huyện Minh rồi, chúng ta nhất định phải tham dự."
Thị vệ đưa thiếp mời không có lập tức rời đi, mà là cung kính nói: "Mộc tiên sinh nói ngày tuyết đường trơn, bảo chúng ta hộ tống tiên sinh đi dự tiệc."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
A nương ở một bên nhiệt tình chào hỏi mời thị vệ ngồi xuống, ấn hắn ta ngồi xuống, đưa một chén mì nước đặc nóng.
"Trời giá rét, ăn cái gì nóng hổi rồi đi. Vừa khéo chúng ta cũng tranh thủ chuẩn bị.”
Thị vệ đưa rất nhiều thiếp mời, một đường chịu thờ ơ, chửi mắng.
Chỉ có ở chỗ Giang tiên sinh mới được một chén canh nóng.
Tuyết trong viện tử bị xẻng xúc đi sạch sẽ, trên vạc cây bên ngoài viện vẫn đọng tuyết.
Mấy bình gốm cũ xì dưới mái hiên, mầm hành dại bên trong bình gốm xanh xanh trơn bóng.
Một chén canh vào bụng, trên người đã ấm dần.
Thị vệ nghe phòng cách vách có một tiểu cô nương hô: "A nương, con không có y phục mới mặc."
Hắn ta không nhịn được nở nụ cười, hắn ta nghĩ, chờ chủ công lại cướp đi một thành, hắn ta sẽ trở về đón thê nữ của hắn ta.
Mua cho nữ nhi bộ đồ mới.
Mùa đông thật là lạnh, chén canh này nóng hôi hổi.
...
"Két."
"Két."
Giày có lớp vải rất dày giẫm trên mặt tuyết, phát ra tiếng vang.
Con đường tiến vào huyện thành đã bị đại quân bước đi một lần.
Tuyết đã bị nén cứng lại.
Đường cũng hơi trơn.
Có điều khi đi đã không bị lún xuống, không làm ảnh hưởng tốc độ.
Cả nhà Giang Miên Miên sửa soạn tươm tất bắt đầu lên đường.
Giang Miên Miên được mặc như một quả cầu, nhưng vẫn còn nhỏ, không có quyền lên tiếng, như một quả cầu thì cứ vậy đi, lỡ mà ngã sấp xuống thì cũng không bị thương.
Dù sao cũng không có ai chú ý tới nàng.
Trong túi nhỏ của nàng ấy còn cất Giang Tiểu Thụ.
A tỷ Giang Du mặc dù la ó không có y phục mới mặc, nhưng nghĩ đến là đi huyện thành ăn tiệc thì vẫn chảy nước miếng, chịu khuất phục.
Nàng ấy có chút hồi hộp hỏi Giang Phong: "A huynh huynh từng qua đó rồi, đến đó ăn cơm, có cần đeo yếm ăn không? Cầm muỗng dùng tay trái hay là tay phải? Nghe nói người trong thành chú trọng hình thức, vậy chia mỗi tay dùng muỗng mỗi tay dùng đũa.”
Lúc đầu Giang Phong cũng có chút căng thẳng. Thế nhưng được muội muội Giang Tiểu Du hỏi một lèo như thế thì cảm thấy vừa buồn cười vừa chua xót.
Được rồi, thật ra hắn cũng chỉ từng tham dự một lần.
Lần trước đi là lần trước.
"Muội tới đó, nhìn người khác ăn sao thì muội ăn vậy, không nên mở miệng nói chuyện, yên chí ăn là được." Giang Phong nói.
"Liệu có hạ độc hay không?" Giang Du lại hỏi.
Giang Phong: ...
Giang Miên Miên: ...
Cha nói: "Hẳn là sẽ không, nếu hạ độc, không cần phiền toái như vậy, bỏ vào giếng là đủ."
Hai mắt Tần Lạc Hà sùng bái nhìn tướng công, tướng công thông minh quá.
Cuối cùng Giang Du chỉ mặc vào y phục bình thường. Thật ra đã rất đẹp, bên ngoài không có miếng vá, nhưng người luôn luôn có lòng tham, tiểu cô nương cũng yêu cái đẹp, muốn những bộ y phục hiếm và thu hút.
Giang Miên Miên rất hiểu, nếu nàng lớn một chút, cũng sẽ thích y phục.
Giang Phong có chút kích động.
Trước đó hắn không có đồng ý đi theo hai vị công tử.
Cha nuôi đi tung hoành thiên hạ một mình rồi.
Nửa đêm tỉnh mộng, thiếu niên đã từng hơi hơi tiếc nuối.
Nhưng bây giờ lại cảm thấy ngập tràn may mắn, may mắn là mình không có đi.
Nếu không lâu như vậy mà cũng không có thư liên hệ với người nhà, nhất định người nhà sẽ sốt ruột.
Thời loạn thế mạng người như cỏ rác, hắn rất may mắn vì mình có thể ở bên cả nhà, cả nhà đều bình an. Hơn nữa hiện tại hắn cũng tự tin hơn quá khứ rất nhiều.
Quá khứ, hắn chỉ tỏ ra vui cười với người thôi, thật ra bên trong rỗng tuếch.
Hiện tại hắn đã điềm tĩnh hơn rất nhiều, cũng vui cười, nhưng đã không còn là không điểm tựa.
Hắn dẫn theo hương dân tiến đánh ổ sơn phỉ, tự tay g.i.ế.c Hổ ca. Ngay khoảnh khắc đó, hắn đã cảm thấy hắn trưởng thành rồi.