Thẩm An An như mất hồn đứng tại chỗ rất lâu, sau đó mới xoay người đi đến ngồi xuống ghế.
Nàng cúi đầu, nhưng một lát sau lại ngẩng lên, trên khóe môi nở một nụ cười đầy châm biếm.
Những thứ mà kiếp trước nàng từng coi như báu vật, phải hạ thấp tự tôn để cầu xin mà chẳng bao giờ có được, giờ đây lại dễ dàng được mang đến trước mắt.
Hóa ra, bức tranh không phải quý giá đến thế, mà chỉ là vì hắn cảm thấy nàng không xứng đáng sở hữu.
Khi ấy, tất cả những gì liên quan đến hắn, kể cả một cây bút trong thư phòng, nàng cũng không được chạm vào. Mấy lời như “không thích người khác động vào đồ của mình” đều là dối trá.
“Giờ thì ngươi đúng là hào phóng thật.”
Nàng cười lạnh một tiếng, che đi lớp hơi nước trong mắt. Không phải vì hắn, mà là vì chính bản thân mình một kiếp sống hèn mọn đến không đáng kể.
Tiêu Uyên trở về phủ, liền tiến thẳng vào thư phòng. Nhưng hắn không đọc tấu chương, chỉ ngồi thẫn thờ.
Từng mảnh ký ức mơ hồ như thoáng qua trong đầu hắn, những cảm giác quen thuộc cứ hiện lên, nhưng bất kể cố gắng thế nào, hắn cũng không thể nắm bắt được.
“Điện hạ.”
Thanh âm của Khánh Phong vang lên, hắn sải bước lớn vào phòng.
“Nói đi.”
“Người của phủ Thẩm gia vừa đến… mang toàn bộ những thứ ngài gửi trả lại.”
Tiêu Uyên khẽ động đôi mắt tĩnh lặng, nhìn về phía Khánh Phong.
Khánh Phong cúi đầu đầy lúng túng, thấp giọng đáp: “Quản gia mang đến hai rương, đại cô nương nhà Thẩm gia nhận chiếc rương đựng bạc, nhưng trả lại chiếc đựng tranh chữ. Nàng ấy còn nói… nói…”
“Nói gì?”
Tiêu Uyên hỏi lạnh nhạt.
“Nói…”
Khánh Phong nhắm mắt cúi thấp đầu hơn, đáp nhỏ: “Nói rằng tranh chữ của chủ tử ở chỗ nàng ấy không đáng một xu, đừng mang mấy thứ rác rưởi đến để đuổi nàng ấy.”
Không khí lập tức chìm vào một sự đè nén đến đáng sợ, lạnh lẽo đến mức khiến Khánh Phong nổi hết da gà sau lưng.
“Hừ.”
Tiêu Uyên đột ngột nhếch môi cười lạnh: “Đưa vào kho đi.”
“Vâng.”
Khánh Phong cảm giác chân mình mềm nhũn, vội vàng rời khỏi gian phòng lạnh giá này.
Tiêu Uyên hạ mắt nhìn bức tranh dang dở trên bàn, im lặng rất lâu.
“Rác rưởi sao?”
Tranh của hắn, vốn có giá trị ngàn vàng. Nữ nhân kia, thực sự đúng là không biết điều.
Có dịp, hắn phải xem thử xem kỹ năng vẽ tranh của nàng ta cao siêu, tinh xảo đến đâu mà dám chê bai như vậy.
Ngón tay Tiêu Uyên gõ nhẹ lên mặt bàn, trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy chán ghét khi nhìn hắn của nàng.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Hắn dường như chưa từng đắc tội với nàng, vậy sự căm ghét đó từ đâu mà ra?
“Chủ tử, có tin từ vùng ngoại ô, dân chạy nạn hôm qua đã c/h/ế/t hơn một trăm người.”
Tiêu Uyên thu lại dòng suy nghĩ, đứng dậy rời khỏi thư phòng. Từ lúc nào một người không quan trọng như vậy lại khiến hắn tốn nhiều tâm sức thế này?
Nếu không có lời giải, vậy có lẽ chỉ là ảo giác.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm An An chuẩn bị chỉnh tề, vừa định ra ngoài thì Thẩm phu nhân đến.
“An An, mấy ngày nay con có mệt không?”
“Cũng ổn ạ.”
Thẩm An An đỡ Thẩm phu nhân ngồi xuống, tự tay rót cho bà một chén trà.
Vào lúc này mà bà còn đến tìm nàng, chắc chắn bà có chuyện muốn nói.
“Ngày kia, phủ Vĩnh Ninh hầu tổ chức tiệc ngắm cúc, con mới về kinh, nhân dịp này có thể chính thức xuất hiện trước các quý cô nương, làm quen một chút.”
“Nhưng mà mới chỉ là ngày thứ ba của việc phát cháo, ngày kia chắc con sẽ không có thời gian.”
Thẩm An An nhíu mày.
Cái gọi là tiệc tùng, thật ra chỉ là nơi các quý cô nương khoe khoang và tìm cách kéo gần mối quan hệ với thế lực, tham gia cũng chẳng có gì thú vị.
Nàng được tổ mẫu chiều chuộng từ nhỏ, quá quen với sự nuông chiều, không chịu được uất ức.
Lại thêm chuyện với Đoan Mộng Mộng, nàng đã không bị các quý cô nương chèn ép, chẳng nhìn thấy hoa cúc mà lại đánh nhau bằng lời.
Khong trách được nàng, trong kiếp trước, khi phủ Vĩnh Ninh hầu tổ chức tiệc ngắm cúc, danh tiếng của nàng đã không tốt lắm. Thẩm phu nhân ban đầu không muốn cho nàng tham dự, nhưng Đoan Tam cô nương lại khiêu khích, nàng không kìm được mà muốn đi, nghĩ rằng có thể trổ tài và đánh bại Đoan tam cô nương.
Cuối cùng, tiệc chưa bắt đầu, nàng đã gây sự với một quý cô nương và bị đưa về nhà.
Nhớ lại cảnh ấy, Thẩm An An chống tay lên bàn, che đi một nửa khuôn mặt.
“Việc phát cháo nhỏ như vậy có quản gia lo là được, không phải ngày nào cũng cần con đi. Phu nhân Vĩnh Ninh hầu là tỷ tỷ ruột của Hoàng thượng, tiệc của bà ấy là nơi các quý cô nương đều tranh nhau để đi, chỉ tổ chức một lần trong năm, tụ tập rất nhiều thanh niên tài giỏi.”
Nghe đến đây, Thẩm An An ngẩng đầu nhìn mẫu thân, liệu bà có ý định chọn phu quân cho nàng không?
Suy nghĩ một chút, Thẩm An An gật đầu đồng ý: “Được rồi, mẫu thân sắp xếp nhé.”
“Yên tâm đi, mẫu thân đã chuẩn bị xong y phục và trang sức cho con rồi. Con cứ ở nhà nghỉ ngơi, đừng ra ngoài. Nhìn khuôn mặt nhỏ xinh của con xem, mới hai ngày gió lạnh đã khiến nó không còn tươi trẻ như lúc mới về nữa.”
“Vâng, con nghe lời mẫu thân.”
Sau khi tạm biệt mẫu thân, Thẩm An An ra khỏi phủ.
Ngồi trên xe ngựa, nàng mở rèm một nửa, nhìn ngắm con phố tấp nập ngoài cửa sổ.
Những người bán hàng rong mang gánh bày hàng đi qua lại, các tiểu nhị vui vẻ mời gọi người qua đường vào quán thưởng thức món ăn.
“Lâu lắm rồi mới thấy cảnh nhộn nhịp như thế này.”
Mặc Hương nhìn theo ánh mắt của nàng, cười nói: “Cô nương có phải lại muốn đi dạo phố không? Khi ở Giang Nam, ngày nào người cũng bận rộn, giờ về kinh mới mấy ngày mà đã thấy chán.”
Thẩm An An cười nhẹ mà không đáp.
Nàng đâu chỉ mới ở đây mấy ngày, thực ra là đã qua một kiếp người.
Kiếp trước, sao nàng lại quên đi những điều tốt đẹp này, tự hạ thấp mình để trở thành một nữ nhân thất bại như vậy, đầy oán hận, rắp tâm mưu đồ ác độc như thế?
Nếu nói không hận Tiêu Uyên, là không thể nào, nhưng để trả thù, hình như cũng chẳng có lý do gì.
Hắn chỉ đơn giản là không yêu nàng, ghét nàng, có gì sai đâu? Thậm chí nàng còn nghĩ, nếu mình là nam tử, chắc gì đã yêu một nữ nhân như Thẩm An An, một cô nương đầy bệnh hoạn trong tâm trí.
Vậy nên, hiện tại nàng ghét hắn cũng không sai, tránh xa tên khốn ấy, tìm một người phu quân tốt, trở thành một thê tử dịu dàng hiền thục, cả đời cũng coi như viên mãn.
Thẩm An An cong môi cười, hạ rèm xe xuống.
Cuộc đời nàng lúc trước vốn đã trọn vẹn, chỉ là do gặp phải người không tốt mà thôi.
Bỗng nhiên, từ xa, tiếng ồn ào, cãi vã vang lên, ngày càng gần.
“Các người đây là coi mạng người như cỏ rác, thả họ ra, nếu không ta sẽ báo quan!”
Thẩm An An lại một lần nữa kéo rèm xe lên, nhìn ra ngoài.
Người nói là một nam nhân trẻ tuổi mặc áo vải thô, dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, vì tức giận mà đỏ lên, vẻ ngoài nho nhã trông giống như một người học trò.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đối diện với hắn là mấy viên quan, người đứng đầu là một người mà Thẩm An An nhận ra, chính là người đã đến phố Nam Hoa vài hôm trước để xua đuổi dân tị nạn.
“Cái gì mà coi mạng người như cỏ rác, chúng ta là quan phủ, được giao nhiệm vụ an trí dân tị nạn, bớt lo chuyện thiên hạ đi, nếu không sẽ xử lý tội quấy rối người thi hành công vụ.”
Người kia giơ tay đẩy nam nhân trẻ tuổi ra, ra lệnh cho thuộc hạ đưa nữ nhân và đứa trẻ đang hấp hối dưới đất đi.
“Các ngươi không thể đưa họ đi, đứa trẻ đang ốm nặng, cần phải gặp đại phu!”
Nam nhân trẻ tuổi muốn đuổi theo, nhưng người cầm đầu lập tức chặn lại: “Một dân tị nạn, không lo nổi cơm ăn áo mặc, lấy đâu ra tiền bạc để mời đại phu? Cút đi, đừng nói thêm lời nào, nếu không coi chừng mạng sống của ngươi.”
Dù giọng nói có vẻ hung dữ, nhưng thực tế chỉ là một lời đe dọa. Người này còn cố giữ chặt thanh đao, nói: “Ta là tân khoa trạng nguyên, Trương Nghiệp Dương, ngươi dám đụng vào ta sao?”
Tân khoa trạng nguyên tuy chưa được phân công chức vụ, nhưng cũng đã là quan.
“Thả mẫu tử họ ra.”
Trương Nghiệp Dương tưởng rằng mình có thể đe dọa bọn họ, nhưng không ngờ người đứng đầu chỉ ngây ra một lúc, hoàn toàn không để ý tới hắn.
Người cầm đầu hạ thấp giọng, nói: “Đọc sách vất vả mười mấy năm không dễ dàng gì, đây là kinh thành, không phải vùng quê nghèo khó. Ở đây, trạng nguyên và lũ kiến cũng chẳng khác nhau là mấy đâu.”
Hắn nghĩ mình đã nói rõ rồi, nhưng Trương Nghiệp Dương lại cứng đầu, không chịu buông tay.
“Tin hay không, đừng nói là làm quan, mà ngươi cũng không bảo vệ được mạng sống của mình đâu.”
Trương Nghiệp Dương nói: “Dưới chân thiên tử, ta không tin là không có pháp luật.”
Pháp luật!!?
Thẩm An An lắc đầu, hắn chắc chắn là học đến độ ngớ ngẩn rồi.
Tuy nhiên, phẩm hạnh của hắn cũng không tệ, trong đám người đứng xem, ngoài hắn ra, không ai dám nói một lời giúp đỡ đôi mẫu tử kia.
Viên quan đã tức giận đến mức muốn đánh ngất Trương Nghiệp Dương rồi kéo đi.
“Cả đám tụ tập ở đây làm gì? Chặn cả đường đi rồi.”
Thẩm An An từ trong đám người bước ra.
Tất cả mọi người đều quay lại nhìn, vì chẳng có mấy người ngốc như Trương Nghiệp Dương kia, giờ lại có một người nữa xuất hiện, chắc chắn ai cũng cảm thấy kỳ lạ.
Cô nương này mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt, làn da trắng như ngọc, mái tóc chỉ cài vài cây trâm ngọc, chất liệu nhìn vào là biết không phải thứ rẻ tiền, đôi mày thanh tú như vẽ, chỉ cần một ánh nhìn cũng toát lên vẻ cao quý.
Trương Nghiệp Dương ngây người nhìn nàng, quên luôn cả phản ứng, trong mắt là sự kinh ngạc.
Câu nói “Mỹ nhân như tiên, tuyệt thế không tỳ vết” quả thực không phải là phóng đại.
“Thẩm cô nương.”
Người đứng đầu sững người, vội vàng cúi đầu chào, nhưng sắc mặt lại không mấy vui vẻ.
Thật là xui xẻo, gặp phải hai kẻ rảnh rỗi không có việc gì làm.
“Đang làm gì vậy sao lại chặn cả đường đi luôn rồi?”
Người đứng đầu kéo mép miệng, liếc mắt nhìn vào tay Trương Nghiệp Dương đang nắm chặt ống tay áo của hắn.
“Đã chặn đường của Thẩm cô nương rồi, ta sẽ lập tức thu dọn và để dân chúng rời đi.”
Hắn cố gắng kéo tay mình ra, nhưng chưa kịp động đậy thì lại bị kéo lại: “Ngươi không thể đi.”
“……”
Hắn có cảm giác muốn bóp c/h/ế/t tên ngốc này ngay lập tức.
Thẩm An An nhìn Trương Nghiệp Dương, người vẫn kiên quyết không buông tay, cười nói: “Công tử nếu không thả hắn, làm sao có thể để mẫu tử họ rời đi?”
Trương Nghiệp Dương bỗng đỏ mặt, lắp bắp nói: “Ta… ta sợ nếu thả hắn, hắn sẽ dẫn họ đi, đứa nhỏ đang sốt cao, không thể kéo dài thêm nữa.”
Chưa kịp để Thẩm An An nói gì, người đứng đầu liền ra lệnh: “Thả họ đi.”
Thật là xui xẻo!
Nữ nhân kia vội vàng ôm đứa trẻ chạy về phía sau Trương Nghiệp Dương.
“Thẩm cô nương, tiểu nhân xin cáo từ.”
“Được.”
Thẩm An An gật đầu.
Người kia quay đầu, tức giận trừng mắt nhìn Trương Nghiệp Dương rồi dẫn theo đám người rời đi. Đám đông vây quanh cũng lần lượt tản ra, rất nhanh chóng nhường đường.
Thẩm An An nhìn thoáng qua người nữ nhân đang co rúm phía sau Trương Nghiệp Dương một lúc, rồi quay người chuẩn bị lên xe rời đi.
“Cô nương.”
Thẩm An An quay lại, nhìn nam nhân mặt đỏ bừng, vẻ mặt lo lắng và ngại ngùng. Lúc nãy, khi hắn đứng ra bảo vệ nữ nhân kia, hắn đâu có dáng vẻ này.
“Công tử còn chuyện gì sao?”
Trương Nghiệp Dương cắn môi, cúi người hành lễ: “Tại hạ thay mặt mẫu tử họ cảm ơn cô nương đã ra tay giúp đỡ.”
Thẩm An An cười nhẹ: “Ta chẳng làm gì cả, chính công tử không sợ quyền thế, đứng ra bảo vệ người ngay chính.”
Trương Nghiệp Dương càng đỏ mặt hơn, ngượng ngùng cúi đầu: “Đồng liêu đều bảo tại hạ đầu óc cứng nhắc, làm cô nương phải cười chê rồi.”
Thẩm An An không nói gì, ánh mắt lướt qua người nữ nhân tị nạn vẫn đang nhìn về phía này, nhẹ nhàng nói: “Tấm lòng của công tử thật đáng quý, nhưng đừng quá tốt bụng, kẻo lại bị tổn hại.”
Trương Nghiệp Dương ngây người, nhưng Thẩm An An đã bước lên xe, từ từ rời đi. Anh vội vàng cúi đầu hành lễ: “Cảm ơn cô nương đã nhắc nhở.”
Nhìn theo chiếc xe ngựa dần khuất xa, hắn vẫn đứng đó ngẩn ngơ rất lâu không nhúc nhích, cho đến khi ống tay áo bị kéo nhẹ, hắn mới sực tỉnh cúi đầu.
“Công tử, đầu ta đau quá.”
“Ồ, ta đưa nàng đi xem đại phu ngay.”
Hắn sờ vào túi, tìm ra vài đồng bạc vụn.
Nhìn đứa trẻ tội nghiệp trong tay, hắn cắn răng một cái, bế vội đứa trẻ chạy về phía hiệu dược liệu, người nữ nhân đó vội vàng theo sau, không ngừng cảm ơn, nước mắt lưng tròng.
Từ một phòng riêng trên tầng hai của tửu lầu, cửa sổ vừa vặn hướng về phía đó, vừa đủ để nhìn thấy mọi chuyện xảy ra.
Tiêu Uyên dựa lười biếng vào ghế, theo thói quen xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái.
Trong đầu hắn nghĩ đến vẻ mặt tươi cười của người nữ nhân kia khi đối diện với Trương Nghiệp Dương, không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.
Hắn là Hoàng tử, là thiếu tướng, sao lại không bằng một người thư sinh yếu đuối kia? Nữ nhân kia đối với hắn lúc nào cũng hòa nhã, vậy mà lại không ưa hắn chút nào?
“Thật thừa hơi.”
Lý Hoài Ngôn gật đầu tán thành: “Một tân khoa trạng nguyên, dám can thiệp vào chuyện này, thật đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Nếu nói một cách tích cực thì là chính trực, còn nói châm biếm thì chính là ngốc nghếch. Viên quan đã nói rõ như thế rồi mà vẫn cứ cố lao vào, không biết cân nhắc xem mình có tư cách để can thiệp hay không.
“Cũng chỉ là may mắn, gặp được Thẩm cô nương tốt bụng, nếu không hôm nay bị lôi vào quan phủ, chắc chắn không biết sống c/h/ế/t như thế nào đâu.”
Mấy người này muốn một người biến mất thì dễ dàng lắm, dù sao ở kinh thành, chỉ cần không đụng phải quyền quý, còn những kẻ vô danh tiểu tốt thì chẳng có gì đáng để ý đến.
Nàng ta tốt bụng ư?
Tiêu Uyên nâng mắt nhìn Lý Hoài Ngôn.
Cũng chỉ là rảnh rỗi sinh nông nỗi mà thôi.
“Giờ Nhị Hoàng tử càng ngày càng không biết kiềm chế rồi, ngay giữa ban ngày ban mặt mà đã làm càn như vậy, xem ra quan viên phía Nam thật sự quan trọng đối với hắn.”
“Ừm.”
Tiêu Uyên cười lạnh một tiếng: “Khỉ b.ắ.n tên, không sợ hắn làm càn, chỉ sợ hắn không động đậy. Cái tên trạng nguyên kia chẳng phải là kiên cường, chính trực sao.”
Lý Hoài Ngôn sáng mắt lên: “Đúng vậy, người như vậy mà dùng để đối phó với Nhị Hoàng tử thì thật là tuyệt vời.”
Những người dân thường không có tư cách đấu với quyền quý vì họ không có quyền lực, nhưng nếu có ai đó đứng sau hỗ trợ, thì mọi chuyện sẽ khác.