Bỗng nhiên, một bàn tay với những ngón tay thon dài và rõ từng khớp xuất hiện, nắm chặt lấy ngón tay cái bên phải của hắn.
"Ui da! Đừng, đau, đau quá! Gãy mất thôi..."
Hắn vặn vẹo người, mặt nhăn nhó đầy đau đớn.
Tiêu Uyên lạnh lùng liếc hắn, đợi đến khi nghe hắn cầu xin nhiều lần mới chịu buông tay. Sau đó, chậm rãi lấy khăn lau lòng bàn tay một cách kỹ lưỡng.
Lý Hoài Ngôn thấy vậy, khóe miệng giật giật: “Ta còn chưa chê huynh thô lỗ, vậy mà huynh lại chê ta bẩn sao?”
Tiêu Uyên vẫn giữ khuôn mặt lạnh tanh, không trả lời.
“Cũng phải thôi, đôi tay này của ta đã từng chu du trên cơ thể của không biết bao nhiêu mỹ nhân. Huynh...”
Vừa nói, hắn vừa nhìn thấy sắc mặt Tiêu Uyên tối sầm lại. Ngay lập tức, Lý Hoài Ngôn thức thời ngậm miệng, không dám nói thêm điều gì để chọc tức.
“Haizz.”
Lý Hoài Ngôn tựa người thoải mái lên vách xe, khẽ than: “Phải nói thật lòng, mặc dù mỗi lần nhìn thấy huynh,Thẩm An An cô nương đều không giấu nổi vẻ chán ghét, nhưng tấm lòng của nàng ta thực sự rất tốt. So với những cô nương khuê các chỉ biết làm dáng kia, quả là hơn gấp bội.”
Tiêu Uyên hơi ngước mắt lên: “Phía Đoan gia xử lý đám dân lưu lạc thế nào rồi?”
“Ha ha.”
Lý Hoài Ngôn khẽ cười: “Danh tiếng tài nữ số một, đoan trang và nhân hậu của Đoan gia xem ra có chút giả tạo. Đám dân lưu lạc già yếu, tàn tật còn chưa kịp đến gần đã bị người nhà Đoan gia đuổi đi rồi.”
Nghe vậy, lông mày Tiêu Uyên cau lại, gương mặt trở nên nghiêm nghị.
"Như vậy, phẩm hạnh của Đoan Tam cô nương cũng không còn nằm trong tiêu chuẩn chọn phi của huynh nữa. Trong kinh thành, số cô nương khuê các vừa có gia thế vừa đủ tiêu chuẩn để huynh chọn làm phi tần lại càng ít hơn."
Tiêu Uyên khẽ "ừm" một tiếng, nhấc tách trà trên bàn nhỏ lên nhấp một ngụm.
"Thật ra, theo yêu cầu của huynh, người phù hợp nhất để làm chính phi của Tứ Hoàng tử chính là Thẩm cô nương. Tiếc là nàng ấy cứ mỗi lần nhìn thấy huynh đều giống như gà trống nhìn thấy gà trống. Haizz, huynh không thể sử dụng chút sức hút nam nhân của mình để quyến rũ nàng ấy sao?"
Đúng là uổng phí khuôn mặt ấy mà.
"Cốc, cốc, cốc."
Tiếng gõ cửa quen thuộc vang lên, Lý Hoài Ngôn còn chưa kịp phản ứng thì cỗ xe ngựa đã dừng lại.
"Xuống xe."
...
Lý Hoài Ngôn còn ngơ ngác thì đã bị Khánh Phong kéo xuống.
"Ta nói sai điều gì sao?"
Khánh Phong lạnh mặt nói: "Công tử, 'gà trống' trong lời ngài nói là ám chỉ Thẩm cô nương và ai?"
"Tất nhiên là..."
Hắn vừa chỉ tay về phía xe ngựa thì đột nhiên khựng lại, rụt tay lại: "À, ta, ta... trong xe ngột ngạt quá, muốn xuống đi dạo chút thôi, đi dạo rất tốt mà."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Hắn vung tay, bước chân chậm rãi đi phía trước. Cỗ xe ngựa phóng qua người hắn, cuốn lên một làn bụi lớn.
"Phì! Đồ c/h/ế/t tiệt, Khánh Phong đáng ghét."
——
"Cô nương."
Quản gia khẽ nói: "Tứ Hoàng tử đã vo hết số gạo cần dùng cho hai ngày tới rồi."
"Ừ, tốt lắm."
Nói xong, nàng xoay người đi kiểm tra các khu vực khác.
"Cháo hôm nay hơi nhạt, ngày mai hãy thêm chút nữa."
"Nhưng..." - Bà lão nấu cháo ấp úng muốn nói điều gì đó.
"Gạo sắp hết rồi, đúng không?"
Bà lão gật đầu: "Nhà Đoan gia bên cạnh phát cháo được mười ngày mới kết thúc, nhà chúng ta vốn định làm trong bảy ngày, nhưng cô nương muốn cháo đặc hơn, vì thế đã tiêu tốn thêm nửa ngày gạo. Nếu cứ thêm vào như vậy, sẽ không đủ cho bảy ngày."
"Phần gạo còn lại dùng được bao lâu?"
"Nếu theo yêu cầu của cô nương, nhiều nhất chỉ đủ cho năm ngày nữa."
Thẩm An An nói: "Vậy chỉ làm năm ngày thôi. Phần còn lại ta sẽ tìm cách khác."
Kiếp trước, vì sự khiêu khích của Đoan Mộng Mộng, nàng cố chấp kéo dài đến ngày thứ chín. Cháo lúc đó loãng như nước, lại còn trộn thêm không ít bùn cát.
Tiêu Uyên vốn dĩ đã không hài lòng với nàng, Đoan Mộng Mộng nhân cơ hội đó vạch trần nàng, không chỉ khiến Tiêu Uyên mà cả dân chúng cũng quay sang m/ắ/n/g chửi, chỉ trích nàng thậm tệ.
Nghĩ lại, việc làm đó chỉ vì tranh giành thể diện quả thật đáng trách.
Đoan Mộng Mộng muốn phát cháo bao lâu thì mặc kệ nàng ta, có liên quan gì đến nàng. Nàng chỉ cần sống không thẹn với lương tâm là đủ.
Gia nhân của nhà Thẩm gia bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về phủ, nhưng bất ngờ có một vị khách không mời mà đến.
"Đoan Tam cô nương, cơn gió nào đưa nàng đến đây vậy? Hay là vì những lời đồn đại?"
Đoan Mộng Mộng trong ánh mắt như phủ sương mờ: "Thẩm cô nương, ta không biết mình đã làm sai điều gì mà nàng lại hủy hoại thanh danh của ta như vậy?"
Nàng ta cắn môi đỏ, giọng điệu vừa chịu đựng vừa ấm ức, đồng thời kín đáo liếc nhìn xung quanh.
"Đừng tìm nữa, Tiêu Uyên đi rồi, không có ở đây đâu."
"..."
Đoan Mộng Mộng thu lại ánh mắt, một tia thất vọng thoáng qua: "Thẩm cô nương, dù phụ thân nàng là Thái úy quyền cao chức trọng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là thần tử. Sao nàng có thể gọi thẳng tên của Tứ Hoàng tử như thế?"
"Liên quan gì đến nàng."
Thẩm An An lạnh nhạt đáp: "Không phục thì đi kiện ta đi."
"Ta chỉ có ý tốt muốn nhắc nhở nàng thôi."
"Chúng ta không có quan hệ gì, không cần Đoan Tam cô nương tốt bụng như vậy."
Đoan Mộng Mộng biết Thẩm An An khó đối phó, nhưng không ngờ nàng lại không giữ chút thể diện nào, thậm chí chẳng có lấy một chút phong thái của cô nương khuê các.
"Thẩm cô nương lớn lên ở Giang Nam, không hiểu rõ quy tắc ở kinh thành, thiếu sót đôi chút về giáo dưỡng, ta sẽ không so đo với nàng."
Thẩm An An bất ngờ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Đoan Mộng Mộng, khiến nàng ta thoáng run lên.
"Đoan Tam cô nương chạy đến đây sủa bậy một trận, đây chính là giáo dưỡng của nhà Đoan gia sao?"
"Thẩm cô nương, nàng là cô nương khuê các, sao nàng có thể... có thể ăn nói thô tục như thế?"
Đoan Mộng Mộng tức đến mức người hơi run rẩy.
"Đoan Tam cô nương, làm khuê tú, chẳng lẽ nhà của nàng không dạy nàng thế nào là nhường nhịn, lễ phép sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đoan Mộng Mộng tức đến nỗi lồng n.g.ự.c phập phồng.
Gia nhân của nhà Thẩm gia và nhà Đoan gia đều đổ dồn ánh mắt nhìn về phía này, nàng ta chỉ có thể cố nén cơn giận, lạnh lùng chất vấn: "Chuyện hôm trước chỉ là sự cố, sau đó ta cũng đã nhường nhịn nàng, cớ sao nàng lại tung tin đồn nhảm, phá hủy thanh danh của ta? Thẩm cô nương, hành động ti tiện như vậy chẳng phải đã làm hoen ố gia phong nhà Thẩm gia hay sao?"
Thẩm An An đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm: "Ta có làm ô danh nhà Thẩm gia hay không, ta không rõ, nhưng nàng chắc chắn đã làm ô danh nhà Đoan gia rồi."
Nhà Đoan gia vốn là gia tộc trung thành và chính trực, chỉ tiếc lại sinh ra đóa hoa lệch lạc như Đoan Tam cô nương.
Nàng ta chẳng có được một nửa sự hiểu lễ, thiện tâm của Đoan Nhị cô nương. Chỉ tiếc rằng thế gian này thường dùng tai mắt để đánh giá người khác, bị mỡ heo che mờ lý trí.
Móng tay của Đoan Mộng Mộng bấm sâu vào lòng bàn tay: "Thẩm An An, nàng đừng quá đáng quá!"
"Hừ. Ta còn chưa bắt đầu đâu. Chờ mà xem."
Thẩm An An lướt qua nàng ta, trực tiếp bước lên xe ngựa: "Quản gia, trở về phủ thôi."
"Vâng."
Gia nhân nhà Thẩm gia ai nấy đều cúi đầu làm việc, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi.
Thẩm An An vén rèm xe lên, nhìn Đoan Mộng Mộng tức đến nỗi gần như giậm chân, sắc mặt khó coi cực kỳ, khóe môi nàng khẽ nhếch lên.
Đệ nhất tài nữ, dịu dàng lương thiện, hừ, vậy mà đã lộ bộ mặt thật nhanh như thế sao.
" Đoan Tam cô nương, nàng ta là một kẻ bất trị, không có quy củ giáo dưỡng, nàng đừng chấp nàng ta làm gì."
"Ngươi không hiểu."
Đoan Mộng Mộng cụp mắt, trong ánh mắt lóe lên sự độc ác: "Thẩm Quý phi rất được Hoàng thượng yêu mến, nếu ta không sớm tính toán, thì vài năm tình ý này cũng chỉ như một giấc mộng hoang đường mà thôi."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Chỉ khi hủy hoại được Thẩm An An, trong kinh thành mới không còn ai đủ tư cách tranh giành với nàng. Nàng đã nỗ lực suốt bao lâu, cuối cùng cũng trở thành đệ nhất tài nữ, là ngôi sao sáng giữa các cô nương khuê các.
"Không ai xứng đứng bên cạnh chàng hơn ta."
Nàng hiểu rất rõ điều quan trọng nhất với một nữ nhi khuê phòng là gì, chỉ tiếc rằng lần này lại thất bại.
Thẩm An An bước xuống xe ngựa trở về phủ, Tiểu Tứ gác cổng lập tức chạy đến chào: "Cô nương, người đã về rồi. Vừa nãy quản gia của phủ Tứ Hoàng tử có mang đồ đến, nói là để cảm ơn cô nương đã cứu mạng chủ tử của họ."
Bước chân của Thẩm An An khựng lại, ánh mắt lướt qua đống rương chất trên sân, nàng nói: "Đem hết đến Hải Đường Viên."
"Vâng."
Giống như hôm trước, Mặc Nhiễm đã chuẩn bị sẵn nước tắm. Thẩm An An mệt mỏi nhắm mắt, để mặc hai nha hoàn giúp mình tháo bỏ y phục và trang sức.
Khi cơ thể không còn vướng bận gì, nàng bước chân trần lên tấm thảm lông mềm mại, tiến vào thùng tắm.
"Hôm nay phu nhân cho người mang đến loại cao dưỡng da đang thịnh hành nhất trong kinh thành. Nghe nói nó giúp da mịn màng, ngay cả các nương nương trong cung cũng sử dụng. Nô tỳ sẽ bôi cho cô nương."
Thẩm An An khẽ "ừm" một tiếng, ngả đầu tựa vào thành thùng tắm.
Cảm giác mát lạnh dễ chịu khiến nàng không biết từ lúc nào đã thiếp đi.
Khi nước đã nguội, Mặc Hương xót xa đánh thức nàng: "Cô nương, lên giường ngủ đi, cẩn thận kẻo bị lạnh."
Thẩm An An hé đôi mắt mơ màng, đứng dậy khỏi thùng tắm. Một tấm chăn mỏng được khoác lên cơ thể trắng như ngọc của nàng, những giọt nước lăn dài dọc theo đôi chân thon dài.
Dù bất cứ lúc nào, nàng vẫn luôn chăm sóc kỹ lưỡng cho làn da và cơ thể mình, giữ gìn rất tốt.
Thân hình mảnh mai mặc vào lớp trung y, thắt eo lại, tạo dáng hình chữ S mềm mại. Mái tóc dài buông xõa tùy ý phía sau, thoảng mùi hương dịu nhẹ của sương sớm.
"Đem những thứ phủ Tứ Hoàng tử gửi vào đây."
Mặc Hương và Mặc Nhiễm mở cửa, gọi vài bà lão thô sử vào mang đồ vào. Tổng cộng có hai rương, mỗi rương đều nặng trĩu.
"Hừ, mạng của hắn quả thật đáng giá."
Thẩm An An bước tới, lần lượt mở từng chiếc rương. Dù không lớn, nhưng bên trong đầy ắp.
Nàng cầm lên một hộp gấm, chăm chú ngắm nghía vài lần.
"Mấy thứ này hình như đều là dược liệu bổ dưỡng," - Mặc Hương lên tiếng.
Dù không tính là vô cùng quý giá, nhưng số lượng nhiều như vậy, gộp lại cũng không phải là con số nhỏ.
"Giữ lại một nửa, phần còn lại mang qua Tùng Trúc Viên cho đại ca của ta bồi bổ."
Tên đó ít ra cũng còn chút lương tâm.
Dược liệu được chia ra, một bên của rương lại phủ đầy bạc trắng, số lượng ước tính khoảng trên nghìn lượng.
"Cô nương, Tứ Hoàng tử ra tay thật hào phóng quá."
Thẩm An An khựng lại, sau đó cười lạnh: "Nếu có thể để ta và hắn hai bên không còn nợ nần, nước sông không phạm nước giếng, thì dù là mười ngàn lượng cũng đáng giá."
Dù gì kiếp trước, hắn cũng đã làm như vậy. Nếu có thể dùng bạc để dứt bỏ quan hệ, chắc chắn hắn sẽ cầu còn không được.
Mặc Nhiễm lại mở chiếc rương còn lại: "Cô nương, những thứ này... hình như là tranh chữ, đồ gốm sứ."
Ánh mắt Thẩm An An dừng lại ở bức tranh được buộc bằng lụa gấm phía trên cùng. Nàng đứng bất động, ánh mắt dần bị bóng tối nuốt chửng.
"Cô nương, người sao vậy?" - Mặc Hương khẽ kéo tay áo nàng.
Thẩm An An không nói gì, bước đến cầm bức tranh lên, tháo sợi lụa rồi mở ra. Tấm giấy vẽ bung ra, cảnh sắc trên tranh hiện lên trước mắt.
"Trời ơi, đẹp quá!"
Mặc Hương và Mặc Nhiễm đồng loạt thốt lên kinh ngạc.
Nhưng Thẩm An An chỉ nhìn chằm chằm vào bức tranh, như muốn khoét thủng một lỗ trên đó.
"Rầm!"
Một tiếng vang lên khi nàng vung tay, trực tiếp ném bức tranh xuống đất. Sau đó, nàng lại lật xem những thứ khác.
Bình hoa, đồ trưng bày, tranh chữ... quá nhiều thứ nàng quen thuộc. Trong thoáng chốc, những món đồ ấy như mọc ra gương mặt, chế giễu nàng bằng những nụ cười châm biếm.
"Rầm!"
Thẩm An An dứt khoát đóng mạnh nắp rương, sắc mặt u ám, khó coi.
Mặc Hương nhặt bức tranh dưới đất lên, lo lắng nhìn cô nương của mình: "Cô nương, người làm sao vậy?"
"Đem những thứ này trả lại cho hắn, nói với Tiêu Uyên đừng lấy đồ rác rưởi đến để làm ta khó chịu. Tranh của hắn, ở chỗ ta còn chẳng đáng một lượng bạc."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Sự lạnh lùng trong giọng nói của Thẩm An An khiến Mặc Nhiễm sợ đến toát mồ hôi, vội vàng gọi người đến mang rương đi.
Tài năng hội họa của Tứ Hoàng tử nổi danh khắp kinh thành, tranh của hắn là thứ mà ai ai cũng khao khát, thậm chí khó mua được dù bỏ ra ngàn vàng, vậy mà cô nương lại không màng.
Mặc Hương cũng nhanh chóng ôm bức tranh, nhét lại vào trong rương.
"Tất cả lui cả đi. Ta muốn nghỉ ngơi."
"Vâng."
Trước khi rời đi, Mặc Hương cẩn thận khép cửa lại.