Lần cuối cùng là trong phòng ngủ, cách đây cũng rất lâu rồi…cách cả một đời người.
“Thời gian không còn sớm nữa, cô nương, đã đến lúc phải đi rồi.”
Trương ma ma gọi lại tâm trí của nàng.
“Ừm.”
Bên ngoài cổng, xe ngựa đã chờ sẵn, Thẩm phu nhân đứng một bên, nghe thấy bước chân, ngẩng đầu nhìn qua, ngây người một lát, rồi ngay lập tức ánh mắt ngập tràn sự ngạc nhiên.
“Mẫu thân.” - Thẩm An An cúi người chào.
“Được rồi.”
Thẩm phu nhân nắm lấy tay nàng: “An An thật đẹp.”
Rực rỡ mà không mất đi vẻ trang nhã, kiêu sa nhưng không tỏ ra sắc lạnh, dịu dàng mà lại tỏa sáng, tất cả đều hoàn hảo.
“Trở về, đợi khi trở về sẽ thưởng cho Trương ma ma.”
“Cảm ơn phu nhân, là nhờ cô nương xinh đẹp vốn có, dù có mặc gì cũng đều đẹp cả.”
Một đoàn người vui vẻ bước lên xe ngựa, hướng về phủ Vĩnh Ninh Hầu.
Trên đường, Thẩm phu nhân kể cho nàng một số tình hình của phủ Vĩnh Ninh Hầu. Thẩm An An đã biết rõ, nhưng vẫn lắng nghe rất chăm chú.
“Thế tử của Vĩnh Ninh Hầu cũng là một tài tử, vô cùng xuất sắc, mặc dù không thể so với Tứ Hoàng tử, nhưng cũng là một trong những thiếu niên nổi bật ở kinh thành.”
Thẩm An An mỉm cười gật đầu.
Người đó, giống như Lý Hoài Ngôn, là một người trung thành theo sát Tiêu Uyên, nhưng so với Lý Hoài Ngôn thì còn kém xa, dù sao hắn cũng mù mắt và mù cả tâm trí, lại còn thích Đoan Mộng Mộng.
Trong kiếp trước, hắn đã không ít lần chế nhạo và chỉ trích nàng, tìm đủ mọi lý do để coi thường.
Nàng hiểu ý của mẫu thân, nhưng Lăng Thần Dật tuyệt đối không thể trở thành phu quân của nàng.
Đang suy nghĩ, nàng bỗng nhiên khẽ nhướng mày, nếu không nhớ nhầm, Lăng Thần Dật chính là người trong buổi tiệc hoa cúc đã phải lòng Đoan Mộng Mộng, vì một bức tranh.
Nghe nói hôm đó, Trưởng Công chúa tổ chức một cuộc thi tài năng, Đoan Mộng Mộng là tài nữ hàng đầu, tất nhiên giành giải nhất, khiến cả đại sảnh vỗ tay khen ngợi, làm siêu lòng biết bao nam nhân và Lăng Thần Dật là một trong số đó.
Kiếp này, nàng có nên làm gì đó để khuấy động tình hình không nhỉ?
“An An, đến rồi, con đang nghĩ gì thế?”
Giọng của Thẩm phu nhân vang lên bên tai, nàng mới giật mình hoàn hồn, thì ra đã đến phủ Vĩnh Ninh Hầu rồi.
Bên ngoài cổng phủ, xe cộ tấp nập, gia nhân trong phủ cúi đầu chào đón từng vị khách quý đến tham dự tiệc, dẫn vào sân.
Phu nhân và các cô nương gặp người quen, liền nhóm lại từng nhóm trò chuyện vui vẻ.
Thẩm phu nhân vừa xuống xe đã bắt chuyện với một phu nhân khác, Thẩm An An đứng im ngay ngắn phía sau.
Đột nhiên, một làn sóng ồn ào nổi lên, nàng nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy một con ngựa nhanh chóng lao ra từ góc phố, phía sau là một chiếc xe ngựa.
Trên lưng ngựa, một người nam nhân dáng vẻ kiên cường, bờ vai rộng, eo thon, mặc bộ trang phục đen mạnh mẽ tôn lên vóc dáng săn chắc, chiếc mũ ngọc cao chặt, ánh mắt lạnh lùng, từng đường nét trên gương mặt đều chứa đựng khí lạnh sắc bén.
Ngay khi hắn xuất hiện, đã thu hút ánh nhìn của không ít thiếu nữ, họ đứng ngây người, mắt cứ như bị cuốn hút vào.
Thẩm An An liếc mắt qua Tiêu Uyên, rồi ánh mắt dừng lại trên chiếc xe ngựa phía sau.
Đó là xe ngựa của Đoan phủ, bên trong có phải là Đoan Mộng Mộng không?
Tiêu Uyên không để ý đến ánh mắt dịu dàng của các thiếu nữ, ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại ở một bóng dáng thon thả giữa đám đông.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Nữ nhân này, đầu đội ngọc quý, nhưng không hề làm lu mờ sắc đẹp của nàng, chiếc váy dài màu sắc nhạt càng làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi mắt chớp động như hoa đào, sáng rực như ánh mắt.
Hắn khẽ híp mắt lại, ăn mặc quyến rũ như vậy, nàng đến tham gia tiệc hay đến để quyến rũ nam nhân sao?
“An An.”
“Hửm?”
Thẩm An An quay lại, gặp phải ánh mắt của Tiêu Uyên trong chốc lát, nàng bình thản rời mắt, coi như đó chỉ là không khí.
“……”
Khi bước tới gần, Tiêu Uyên ném dây cương cho gia nhân nhỏ rồi xuống ngựa.
Khoảng cách không xa, hắn có thể nghe rõ cuộc trò chuyện bên này, vì hắn có thính giác và thị giác cực kỳ nhạy bén.
“Lưu phu nhân đang khen con đó, con đang nghĩ gì vậy?” - Thẩm phu nhân mỉm cười hỏi.
Thẩm An An cúi đầu, thể hiện vẻ ngượng ngùng của một nữ nhân khi được khen ngợi: “Con hơi đãng trí, thật là thất lễ.”
“Không sao, không sao đâu.”
Lưu phu nhân cười tươi, mắt không rời Thẩm An An: “Trước kia ta hay nghe phu nhân nhắc đến con, nhưng chưa gặp mặt, hôm nay gặp rồi, quả thật như trăng sáng giữa trời, dung nhan tuyệt đẹp.”
“Ôi, Lưu cô nương cũng rất tuyệt vời, Lưu phu nhân khen quá rồi.”
Thẩm phu nhân nắm tay Thẩm An An khiêm tốn, nhưng trên mặt lại đầy vẻ tự hào.
“Này, nếu nữ nhi nhà ta mà có thể đẹp như Thẩm cô nương một nửa, ta có thể mơ mà cười tỉnh giấc mất.”
Mọi người cùng cười vang.
Tiêu Uyên nhếch môi một chút, đứng yên không động đậy.
Đoan Mộng Mộng kéo rèm xe lên, thưởng thức ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người, tự tin nghĩ rằng Tiêu Uyên sẽ giúp nàng xuống xe, nhưng không ngờ hắn lại quay lưng về phía nàng, cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.
“Sư huynh.”
Nàng gọi với giọng mềm mại.
Tiêu Uyên dường như nghe thấy, nhưng cũng có vẻ như không, chỉ khẽ nghiêng đầu mà không quay lại.
“Cô nương, để nô tỳ giúp người xuống xe.”
Một nha hoàn đưa tay giúp Đoan Mộng Mộng, nàng đành phải cắn môi đỏ, từ từ bước xuống xe.
Thẩm An An không quan tâm đến họ, vì lúc này Lưu phu nhân đang lén lút dò hỏi về chuyện hôn sự của nàng.
“An An mới về, ta nghĩ nên để con hai năm nữa rồi mới bàn đến hôn sự cũng không muộn.”
“Nữ nhi xinh đẹp, ngoan ngoãn thế này, nếu là ta cũng muốn giữ lại hai năm, nhưng việc chọn phu quân không xung đột gì, nếu có ai thích hợp, đính hôn sớm cũng tốt.”
Thẩm phu nhân mỉm cười gật đầu.
Lưu phu nhân tiếp tục nói: “Nam tử ta năm nay cũng thi đỗ trạng nguyên, tuy không phải đứng đầu, nhưng cuối cùng cũng có được công danh, tính cách hắn cũng tốt, không phải kiểu lười biếng.”
Thẩm phu nhân liếc nhìn Thẩm An An, lịch sự nói: “Lưu công tử khiêm tốn rồi, trong đám nam tử quan lại, cũng là người xuất sắc.”
“Ôi, người khen quá lời rồi, nếu có dịp, ta nhất định đưa hắn đến thăm nhà các vị.”
Lưu phu nhân cười tươi như hoa, ngay lập tức bắt đầu bàn lịch trình với Thẩm phu nhân, như thể không thể đợi thêm nữa.
Thẩm An An ngoan ngoãn đi theo hai người vào trong, bước đi nhẹ nhàng, dáng đi của một cô nương đài các.
Tiêu Uyên nhìn chăm chú vào hình bóng mặc trang phục màu đào ấy.
Nữ nhân này, thật là biết giả vờ.
Mới hôm trước từ chối hôn sự của hắn, hôm nay lại trang điểm như gà trống hoa đến để quyến rũ nam nhân, nàng ta chắc sợ không lấy được phu quân sao.
“Sư huynh.”
Đoan Mộng Mộng nhìn theo ánh mắt hắn, đôi môi đỏ mộng nàng cắn gần như sắp rỉ m/á/u.
“Huynh, có phải là thích Thẩm cô nương không?”
Nghe vậy, Tiêu Uyên thu ánh mắt lại, lạnh lùng liếc qua Đoan Mộng Mộng một cái: “Ta không thích người khác bàn luận về chuyện của ta.”
Lời nói bình thản, nhưng lại ẩn chứa một sự sắc bén lạnh lùng.
Đoan Mộng Mộng mặt mày tái xanh: “Là muội nói nhiều, làm quá rồi, chỉ là… tổ phụ muội gần đây sức khỏe không tốt, nếu sư huynh có thời gian, có thể… thường xuyên đến thăm người không?”
Đoan lão gia trước đây từng dạy dỗ Tiêu Uyên, một ngày làm thầy, tình cảm không phải là ít.
“Ừ.”
Tiêu Uyên lạnh nhạt đáp: “Ta có việc cần gặp Trưởng Công chúa, ngươi vào trước đi.”
Nói xong, hắn bước vào phủ với những bước đi mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhưng mà muội đâu có đến để gặp Vĩnh Ninh hầu đâu.” - Đoan Mộng Mộng bặm môi lẩm bẩm.
Rõ ràng là họ đi cùng đường.
Ngay khi Tiêu Uyên rời đi, lập tức có mấy nữ nhân tiến lại gần Đoan Mộng Mộng: “Đoan Tam cô nương, sao hôm nay nàng lại đi cùng Tứ Hoàng tử vậy?”
“Sư huynh đến thăm tổ phụ ta, tiện đường nên cùng tới thôi.”
Đoan Mộng Mộng vẫn giữ vẻ điềm đạm.
“Ta thấy Tứ Hoàng tử đối xử với nàng không tầm thường, biết đâu Đoan Tam cô nương sẽ có cơ hội ‘trước thềm nước, đón được ánh trăng’ đấy.”
Một nữ nhân cười tươi khen ngợi Đoan Mộng Mộng.
Dù sao nhà nàng cũng có thế lực, lại là tài nữ đứng đầu, tổ phụ nàng lại là thầy của Tứ Hoàng tử.
“Hôn sự phải theo lệnh phụ mẫu, lời nói của mối mai, sao có thể để chúng ta bàn luận.” - Đoan Mộng Mộng thẹn thùng nói.
Các nữ nhân nhìn nhau, chẳng lẽ Đoan gia đã đang bàn chuyện hôn sự với Tứ Hoàng tử rồi?
Đoan Mộng Mộng ngượng ngùng cười, bước vào trong phủ.
——
Thẩm An An theo Thẩm phu nhân đến thăm phu nhân Vĩnh Ninh hầu.
Nàng luôn cúi đầu, đi theo mọi người, làm lễ một cách khiêm nhường, cố gắng giảm thiểu sự chú ý.
Trưởng Công chúa không phải người thích làm dáng, ngược lại, bà rất dễ gần, dễ nói chuyện, tính cách vui vẻ, thoải mái.
Chỉ có điều ở kiếp trước, vì những hành động của nàng nên bà không thích nàng, thậm chí có thể nói là ghét nàng.
Vì vậy, nàng nghĩ rằng mình nên tránh tiếp xúc với bà càng nhiều càng tốt, nếu không biết chừng sẽ không hợp nhau.
“Đây chắc hẳn là Thẩm cô nương vừa từ Giang Nam về nhỉ?!!”
Giọng nói ấm áp của Trưởng Công chúa đột nhiên vang lên.
“Đúng vậy, là tiểu nữ.”
Thẩm phu nhân nghiêng người một chút, nhường chỗ cho Trưởng Công chúa nhìn thấy Thẩm An An.
“Nữ nhân này thật xinh đẹp, đúng là rất tuyệt.”
Trưởng Công chúa nhìn Thẩm An An, ánh mắt lóe lên sự kinh ngạc, có chút tiếc cho Tứ Hoàng tử.
“Cảm ơn Trưởng Công chúa khen ngợi.”
Thẩm An An cúi người, hành lễ một cách rất chuẩn mực.
Trưởng Công chúa gật đầu, đột nhiên cảm thấy tính cách của nàng ấy có lẽ quá dịu dàng, nếu thực sự kết đôi với cái tên cứng nhắc kia, e là sẽ bị tổn thương.
Cái tên nghịch tử đó, chỉ có thể tìm một người mạnh mẽ mới xứng đôi vừa lứa.
“Trưởng Công chúa.”
Một Nha hoàn vội vàng bước vào: “Tứ Hoàng tử đến thăm ngài rồi.”
Trưởng Công chúa mặt mừng rỡ, nói với các quý phu nhân trong phòng: “Các vị cứ trò chuyện đi, ta sẽ ra ngay.”
“Vâng.”
Trưởng Công chúa rời đi, ngay khi bà rời đi, giọng nói trong phòng cũng trở nên sôi nổi hơn hẳn.
Thẩm An An nghe thấy những lời khen ngợi qua lại giữa các phu nhân có phần nhàm chán.
Bỗng nhiên có người đề nghị đưa các nữ nhi đi ngắm hoa cúc trong khu vườn phía sau.
Các nữ nhân tuổi trẻ khó mà ngồi yên, khi nghe có thể ra ngoài, họ liền đứng dậy, Thẩm An An cũng nhân cơ hội nói với Thẩm phu nhân một câu rồi theo đám đông ra ngoài.
Dù là ở kiếp này hay kiếp trước, nàng đều không có nhiều bằng hữu, chỉ lặng lẽ đi theo sau các quý nữ đến khu vườn, chẳng mấy quan tâm tới người đi sau là nàng.
Thẩm An An đang nghe đám đông phía trước tán dương Đoan Mộng Mộng, môi khẽ nhếch lên đầy vẻ chế giễu.
Nàng suy nghĩ không biết liệu mình có nên tham gia cuộc thi tài năng, để danh tiếng "tài nữ đứng đầu" của Đoan Mộng Mộng...
“Xì—”
Đột nhiên, cổ chân phải của nàng bị đá mạnh, cả người mất thăng bằng và ngã về phía trước.
Một số người ở phía trước nghe thấy tiếng động quay lại, trong lúc vội vàng, Thẩm An An nhìn thấy ánh cười chợt lóe lên trong mắt Đoan Mộng Mộng.
Ngay lúc đó, một đôi tay thon nhỏ đỡ lấy hai cánh tay nàng, trọng lực khiến cả hai đều lảo đảo nhưng may mắn không ngã sõng soài xuống đất.
Thẩm An An mồ hôi lạnh vã ra trên trán, Mặc Hương vội vàng bước lên đỡ nàng.
“Đoan Nhị cô nương, nàng không sao chứ?”
Thẩm An An nhìn người vừa đỡ nàng, hỏi.
“Không sao.”
Nàng ấy nhẹ nhàng xoa cổ tay.
Thẩm An An liếc nhìn, cổ tay nàng ấy đã đỏ một nửa, chắc chắn ngày mai sẽ sưng lên.
“Đoạn đường đá cuội không bằng phẳng, Thẩm cô nương cẩn thận một chút.” - Đoan Nhị cô nương nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn Đoan cô nương.”
Thẩm An An cảm ơn nàng, rồi ánh mắt lạnh lùng quét về phía Đoan Mộng Mộng.
Nàng ấy lúc nãy hình như là người đi sau mình.
Đoan Mộng Mộng lộ vẻ áy náy, nhanh chóng quay đi chổ khác và nói với giọng không mấy dễ chịu: “Nhị tỷ, còn không đi sao? Muốn ở lại cùng Thẩm cô nương à?”
Đoan Nhị cô nương nhíu mày: “Muội đi trước đi, nàng ấy bị thương ở chân, ta sẽ ở lại cùng nàng ấy một lúc.”
Đoan Mộng Mộng trong mắt lóe lên chút tức giận, nhưng vẫn giữ vẻ cười tươi: “Nhị tỷ quả thật là người tốt, có tỷ ở lại chăm sóc Thẩm cô nương thì muội cũng yên tâm rồi, vậy chúng ta đi trước.”
Đoan Nhị cô nương gật đầu, sau khi họ đi, nàng nói với Thẩm An An: “Có một cái đình phía bên kia, chúng ta đi nghỉ ngơi một lát nhé.”
“Được.”
Nàng bị thương ở chân không quá nặng, sau một hồi nghỉ ngơi đã không còn đau đớn lắm.
Ngồi trong đình, ánh mắt Thẩm An An chứa đầy lạnh lẽo.
Nàng còn chưa tìm phiền toái cho nàng ta mà nàng ta đã tự tìm đến rồi ư?!?
“Thẩm cô nương, uống chút nước nghỉ ngơi nhé.”
Đoan Nhị cô nương đưa cho nàng một ly nước.
Thẩm An An mỉm cười: “Đa tạ.”
Đoan Oánh Oánh lắc đầu: “Không có gì đâu, ta cũng không muốn ở lại cùng họ, nên mới nhân cơ hội tránh đi, Thẩmcô nương đừng để trong lòng.”
Thẩm An An mỉm cười, cúi đầu nhấm nháp trà.
Đoan Nhị cô nương là người tốt bụng, tính cách không tranh chấp với ai, chỉ tiếc là chính vì thế mà kiếp trước mới bị Đoan Mộng Mộng tính kế, cuối cùng chỉ có thể lấy phu quân xa xứ.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
“Nữ nhân vừa làm ta bị thương là nữ nhi của nhà Thượng thư phải không?” – Nàng vờ như vô tình hỏi.
Đoan Oánh Oánh sửng sốt, cúi đầu không nói gì.
Một lúc lâu sau, nàng mới nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi.”
Là tỷ muội ruột, người khác có thể không hiểu, nhưng nàng hiểu rõ Đoan Mộng Mộng, chắc chắn là nàng ta chỉ đạo chuyện này.
“Muội muội ta rất yêu thích Tứ Hoàng tử, có lẽ đã hiểu lầm Thẩm cô nương, ta sẽ khuyên nàng ấy xin lỗi Thẩm cô nương sau.”
“Nếu cô nương có thể khuyên được, thì đã không chọn cách tránh xa như vậy.” - Thẩm An An cười nói.
Đoan Oánh Oánh nghẹn lời, một lúc lâu không thể nói được gì.
Hai người ngồi im lặng, nghe tiếng cười nói ồn ào của các cô gái phía xa.
Thì ra, Đoan Nhị cô nương luôn biết rõ Đoan Mộng Mộng là người như thế, nhưng nàng ấy luôn im lặng, thậm chí khi bị tính kế cũng không nói ra.
Thẩm An An không biết nên nói nàng ấy quá hiền lành hay là ngốc nghếch, hay chỉ vì tình cảm tỷ muội ruột thịt mà thôi.
Chỉ tiếc là nàng quá yêu thương muội muội, còn Đoan Mộng Mộng lại không coi nàng là tỷ tỷ.