Im lặng ngồi một lúc, Đoan Oánh Oánh đã tìm lý do để rời đi.
Mặc Hương mang đá lạnh đến, dùng khăn bọc lại, rồi đắp lên mắt cá chân của Thẩm An An để giảm sưng.
Thực ra chỉ là một chút căng cơ, không quá sưng, chỉ hơi đau như bị bỏng.
“Cô nương, cô nương Trần gia kia có lẽ là cố ý, một cô nương trong nhà quan lại mà lại không có phép tắc như vậy.”
“Ừm.”
Thẩm An An nhẹ nhàng đáp, ánh mắt rơi vào mấy chàng thư sinh mặc áo thô đang đi đến không xa.
Y phục của họ có lẽ là những thứ tốt nhất họ có thể mặc, chỉ tiếc là trong đám quan lại đầy rẫy vàng bạc châu báu, thì lại rất tầm thường.
“Giới thiệu với huynh đệ một chút, bây giờ, Nghiệp Dương huynh đã có người đẹp bên cạnh, đúng là ngày bảng vàng đề danh, đêm động phòng hoa chúc rồi.”
“Được rồi, đừng trêu ta nữa.”
Người nam nhân bị vây quanh ở giữa lắc đầu, mày nhíu lại, trông có vẻ mệt mỏi.
“Vậy người nữ nhân ấy rốt cuộc là sao, chẳng lẽ thực sự đã quấn lấy huynh rồi sao?”
Trương Nghiệp Dương cười khổ với bạn cùng lớp: “Ta cũng không biết, nàng ấy nói không có nơi để đi, không chịu rời đi. Nếu không, thì nàng ấy sẽ c/h/ế/t, huynh cũng biết tình hình của ta, chỉ là một căn phòng đủ để tránh gió che mưa, ta làm sao có thể nhìn nàng ấy và đứa trẻ ngủ ngoài đường chứ?”
“Nhưng nàng ấy là một người di cư chạy nạn, trước khi gặp huynh, chẳng phải nàng ấy đã ngủ ngoài đường sao.”
Người thư sinh trước đó trêu chọc anh nhẹ nhàng nói.
Trương Nghiệp Dương ngẩn người.
“Huynh á, có lẽ đã bị người khác tính kế rồi. Ta đã nói từ lâu, lòng tốt quá mức sẽ gặp rắc rối, giờ huynh vừa mới đỗ đạt công danh, đã bị một nữ nhân mang theo đứa trẻ quấn lấy, sau này làm sao mà thoát ra được?”
“Lý huynh nói rất đúng.”
Một người lên tiếng phụ họa: “Nghiệp Dương huynh, làm việc thiện phải biết chừng mực, đừng để hại bản thân, theo ta thì huynh phải quyết đoán, đuổi mẫu tử họ đi, cho họ ít tiền cũng được, đỡ hơn là làm hỏng cả cuộc đời sau này.”
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
“Đúng vậy, nếu cứ dây dưa thêm nữa, e là huynh không thể gạt bỏ họ đâu.”
“Có lẽ không dễ dàng đâu, nữ nhân ấy mang theo đứa trẻ, khó khăn lắm mới nắm được huynh, sao có thể dễ dàng buông tha cậu được?”
“Cũng đúng, ai chẳng biết, nếu đi theo Nghiệp Dương huynh, dù không làm chính thất phu nhân, thì cũng có thể làm thiếp của quan gia, cuộc sống so với trước kia chắc chắn sẽ tốt lên nhiều.”
Mọi người nhíu mày, mỗi người đều cố gắng nghĩ cách giúp Nghiệp Dương: “Nghiệp Dương huynh, huynh nghĩ sao?”
Một lúc lâu, mọi người đều không nghe thấy Nghiệp Dương đáp lại.
Khi quay đầu lại, họ thấy Nghiệp Dương không biết từ lúc nào đã đi lạc nhóm, đang nhìn chằm chằm vào một nơi, khuôn mặt đỏ bừng, có chút lúng túng.
Mọi người nhìn theo hướng mắt của hắn, thấy trong vườn, có một chiếc đình, rồi ngẩn người.
Ngay lập tức, tất cả đều cố gắng tìm kiếm trong đầu những mô tả về vẻ đẹp của tiên nữ từ sách vở.
Vẻ cao quý của người nữ nhân ấy, cùng với thái độ đoan trang, lễ nghi nhã nhặn, tất cả khiến họ kinh ngạc.
Thẩm An An nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, tiếng bàn tán xung quanh bỗng nhiên ngừng lại, nàng ngẩng đầu nhìn về phía nhóm thư sinh, và tình cờ chạm phải ánh mắt chăm chú của Nghiệp Dương đang nhìn thẳng vào nàng.
Vì lễ phép, nàng mỉm cười đáp lại.
Như hoa mẫu đơn nở rộ, rực rỡ khiến người ta phải hoa mắt.
Không biết ai đó hít một hơi thật sâu rồi thì thầm: “Hoa sen cũng không bằng vẻ đẹp của nữ nhân này, gió từ hoàng cung thổi qua mang theo hương ngọc trai. Ta cứ tưởng đây là lời khen quá lời của các bậc thánh nhân, không ngờ lại có người đẹp như vậy.”
Nghiệp Dương đột nhiên lấy lại tinh thần từ nụ cười ấy, vội vàng bước vài bước đẩy bạn mình: “Đừng nhìn nữa, đừng làm người ta khó xử.”
Mọi người đành lưu luyến thu ánh mắt lại.
Đây là phủ Vĩnh Ninh hầu, nàng ấy có cử chỉ đoan trang, rõ ràng không phải là xuất thân từ gia đình bình thường, không phải là những người như họ, những trạng nguyên bình thường có thể mơ tưởng được.
Nghiệp Dương kéo nhóm bạn, còn đang mê mẩn, đi tiếp.
Một người hỏi: "Nghiệp Dương huynh, có phải huynh quen biết nữ nhân vừa rồi không?"
Nghiệp Dương ngừng lại một chút, cúi đầu nhẹ nhàng: "Không thể gọi là quen biết, chỉ là một lần tình cờ gặp mặt."
"Ồ?"
Mọi người đều tỏ ra hứng thú, bắt đầu truy hỏi.
Nghiệp Dương đương nhiên sẽ không nói thật, giọng hắn nghiêm túc: "Đó là cô nương của Thái úy Thẩm gia, không phải người mà chúng ta có thể bàn tán. Ta nào có tư cách quen biết người ta."
"Thật là cô nương của Thẩm gia à?"
Mọi người đều ngạc nhiên, biết nữ nhân ấy có thân phận không đơn giản, nhưng không ngờ lại cao quý đến vậy.
Những người đã truy hỏi trước đây giờ đều im lặng.
Cô nương của Thẩm gia đương nhiên không thể quen biết Nghiệp Dương, gia thế như vậy tuyệt đối không phải là thứ mà họ có thể bàn luận.
Mọi người rẽ sang con đường khác và đi ra khỏi vườn hoa, nhưng Nghiệp Dương lại cảm thấy bất an, vài lần mất thần quay lại nhìn.
"Ta... ta hơi khó chịu trong bụng, các huynh cứ về trước đi, ta sẽ quay lại sau."
Mọi người nhìn Nghiệp Dương một lát, không nghi ngờ gì, rồi tạm biệt đi trước.
Khi mọi người đi xa, Nghiệp Dương lưỡng lự, cuối cùng quyết định quay lại con đường cũ.
Bên kia, sau khi nói chuyện với Trưởng Công chúa xong, Tiêu Uyên gặp nam tử của Vỉnh Ninh hầu, Lăng Thần Dật.
"Chờ lâu rồi, cuối cùng huynh cũng ra."
Lăng Thần Dật không lạnh lùng như Tiêu Uyên, mà có một khí chất thư sinh ấm áp.
"Lý Hoài Ngôn đâu, hôm nay hiếm khi không thấy hắn theo sau huynh."
Tiêu Uyên: "Hôm nay, cô mời cả nửa số cô nương trong kinh thành, sao hắn còn có tâm trạng đi theo ta?"
Lăng Thần Dật mỉm cười: "Những cô nương ấy đâu phải là người hắn có thể làm quen, hắn càng ngày càng không biết điều."
Hai người vừa nói vừa đi về phía khu vườn hoa và thủy đình.
"Buổi tiệc ngắm hoa hôm nay một phần là dành cho anh đấy, lát nữa anh phải chú ý một chút, dù không thể chọn được Hoàng hậu cho đệ nhất Hoàng tử, cũng phải nắm rõ tình hình."
Tiêu Uyên nghe vậy nhíu mày, nói: "Chuyện của ta không vội, hiện tại điều cần lo là hôn sự của Hoa Thẩmg."
Lăng Thần Dật im lặng một lát, rồi nói: "Trong số các trạng nguyên, chỉ có một người vừa có phẩm hạnh vừa có tài năng đáng nói, vẫn còn phải quan sát thêm, chờ xem sao."
Tiêu Uyên gật đầu.
Lăng Thần Dật lại chuyển chủ đề sang Tiêu Uyên, nói: "Hôm nay, Đoan Tam cô nương cũng đến, nàng ấy là sư muội của huynh, lại có danh tiếng, gia thế cũng tốt, người tinh mắt đều thấy nàng ấy thích huynh, ta nghĩ nàng ấy là một ứng cử viên rất hợp lý."
"Ứng cử viên hợp lý có rất nhiều, hôm nay đâu chỉ mỗi nàng ấy." - Tiêu Uyên lạnh nhạt nói.
Lăng Thần Dật quay đầu nhìn hắn: "Huynh nói là nhà nào? Huynh đừng bảo là huynh đã có người trong lòng rồi nhé?"
"Không có."
Tiêu Uyên đứng bên cạnh thủy đình, nhìn mặt hồ lấp lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ý ta là, gia thế tốt không chỉ có mỗi nàng ấy."
Lăng Thần Dật nhíu mày nghĩ một lát: "Ngoài nàng ấy ra, người trong độ tuổi cũng chỉ có cô nương nhà Bộ Binh Thượng Thư, Trần cô nương, có thể tính là tạm đủ... chẳng lẽ huynh đang nói đến nàng ấy?"
Tiêu Uyên liếc nhìn hắn, không lên tiếng.
Lăng Thần Dật cảm thấy hơi lạnh người dưới ánh mắt âm u ấy.
Hắn đã nói sai điều gì sao?
Đúng lúc này, bên kia thủy đình có tiếng nói chuyện vang lên: "Vẫn là chỗ này yên tĩnh hơn nhiều, mấy nữ nhân trong vườn hoa cứ ríu rít không thôi, còn hay nhìn trộm nàng ấy."
Quan trọng là ánh mắt chẳng hề thân thiện.
"Ừ."
Thẩm An An đi qua chiếc cầu nhỏ trong đình, ngồi xuống một viên đá lớn và nhìn xuống.
Nước hồ trong vắt, có thể mơ hồ nhìn thấy những con cá chép vàng bơi qua lại, những màu sắc rực rỡ làm cho mặt hồ thêm phần sinh động và thú vị.
"Nữ nhân kia là nhà nào vậy? Trông cũng khá xinh đẹp, sao ta chưa từng thấy qua?"
Tiêu Uyên nhìn về phía nữ nhân ngồi trên viên đá lớn, nhẹ nhàng nói: "Nàng ấy là cô nương Thẩm gia."
Lăng Thần Dật ngạc nhiên, mắt đầy vẻ kinh ngạc: "Nàng ấy chính là đại cô nương Thẩm gia đã từ chối hôn sự của huynh hôm trước sao?"
Ngày hôm đó hắn không tham gia tiệc nhưng nghe nhiều người nói về việc này.
Tiêu Uyên nhíu mày: "Chuyện của Thẩm Quý phi chỉ là nhất thời một mình bà ấy tự ý quyết định, chưa bao giờ rõ ràng, làm gì có chuyện từ chối hôn sự."
"…Nói cũng đúng."
Lăng Thần Dật cười khẽ, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hình dáng thanh thoát của nữ nhân ấy.
Không thể không nói, Thẩm cô nương quả thật xinh đẹp tuyệt vời.
Tiêu Uyên liếc nhìn ánh mắt mê mẩn của Lăng Thần Dật, ánh mắt của hắn lập tức tối lại: "Chỉ có vẻ ngoài thôi sao, ngươi bao giờ cũng nông cạn như vậy sao?"
Lăng Thần Dật nghe vậy bật cười: "Thật sự là một cảnh đẹp, những thứ đẹp luôn khiến người ta cảm thấy thoải mái, không thể rời mắt, hơn nữa đâu có biết gì về nàng ấy, sao huynh lại chắc chắn nàng ấy chỉ có vẻ ngoài mà không có tài năng cả hai?"
Tiêu Uyên cười nhạt một tiếng, vẻ mặt rõ ràng trở nên âm trầm.
Hắn đã biết rõ nàng ấy không an phận, trang điểm lòe loẹt, có vẻ như sợ không ai để ý, cứ muốn quyến rũ người khác.
"Hửm?"
Lăng Thần Dật đột nhiên nheo mắt lại: "Tên thư sinh đó, hình như là trạng nguyên mới của năm nay, sao hắn lại đến đây vậy?"
Hơn nữa, nhìn dáng vẻ, có vẻ là đến để gặp Thẩm cô nương kia, họ quen biết sao? Hay là...
Nếu như lúc trước Tiêu Uyên chỉ có vẻ mặt âm trầm, thì giờ phút này, anh trông có vẻ âm u đến đáng sợ.
"Mẫu thân ta đã chọn người này, chỉ có điều..."
Lăng Thần Dật nhướn mày nhìn về phía Trương Nghiệp Thần đang lo lắng bước đến gần Thẩm An An: "Họ... có lẽ là có chút tình cảm riêng tư với nhau?"
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Nếu đúng như vậy, người này... không, cả hai người họ, đều không phải là thứ tốt đẹp gì, đừng để dính vào nhà hắn thì hơn.
"Im miệng."
Tiêu Uyên lạnh lùng nói, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào hai người trên đình.
Họ đều là những người luyện võ, có thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Nhìn Thẩm An An mỉm cười dịu dàng với chàng thư sinh đó, Tiêu Uyên cảm thấy một làn sóng lạnh lẽo bao trùm xung quanh.
Trước mặt hắn, nàng ấy có thể nổi giận, nhưng trước mặt người khác lại dịu dàng, ánh mắt ấy gần như có thể làm hắn tức giận.
Môi Tiêu Uyên mím chặt, tay vô thức siết chặt lại.
"Thật trùng hợp, Trương công tử cũng ở đây sao."
Trương Nghiệp Dương lo lắng vội vã kéo tay áo: "Không phải, ta... ta là cố ý đến tìm nàng."
Hắn đứng cách Thẩm An An hai bước, sợ quấy rầy nàng.
"Ngày đó, cảm ơn nàng đã nhắc nhở."
Chỉ tiếc là lúc đó hắn không hiểu, bây giờ hiểu ra thì đã muộn mất rồi.
Thẩm An An mỉm cười: "Chỉ là một chút việc nhỏ, Trương công tử không cần phải cảm ơn."
Trương Nghiệp Dương ngây ngẩn nhìn nụ cười của nàng, cũng không kìm được mà mỉm cười theo.
Hắn không phải là chưa từng tiếp xúc với nữ nhi nhà quan, nhưng không ai có thể dịu dàng như nữ nhân trước mặt, trong mắt nàng ấy không có chút khinh thường, mỗi câu "Trương công tử" đều rất lễ phép, trực tiếp làm trái tim anh rung động.
"Vừa rồi ta nghe một vài câu, ta cảm thấy bạn của công tử nói rất đúng, lòng tốt cần phải biết chừng mực, và phải biết đối với người và việc. Công tử nghĩ sao?"
Trương Nghiệp Dương phản ứng lại, cúi đầu một cách lúng túng và có chút cảm giác tội lỗi: "Cảm ơn nàng đã nhắc nhở, ta sẽ xử lý sớm chuyện với người nữ nhân đó, nàng đừng lo."
Giọng nói của hắn như một lời thề, nhưng rồi nhận ra điều gì đó không đúng, vội vàng giải thích lắp bắp: "Ta, ta không phải là ý đó, ý ta là..."
"Ta hiểu rồi, công tử không cần lo lắng."
Thẩm An An mỉm cười nhẹ: "Hôm nay người đông, nếu công tử không có chuyện gì thì nên quay về tiền viện đi."
"Ồ, đúng, đúng."
Trương Nghiệp Dương vội vàng lùi lại vài bước: "Là do ta suy nghĩ không chu đáo, mong cô nương tha thứ."
Nói xong, hắn quay lưng đi ngay, bước chân vội vàng và rối loạn.
"Công tử này sao mỗi lần nói chuyện là mặt lại đỏ lên, thật thú vị." – Mặc Hương cười nói.
Thẩm An An cũng mỉm cười, trong đám con cái quan lại, khó mà tìm được một người nam nhân thẳng thắn và trong sạch như vậy, chỉ là lòng tốt của hắn có vẻ hơi quá mà thôi.
Nhưng nếu có thể phân biệt được đúng sai, thì cũng không tệ. Cuộc đời dài như vậy, cuối cùng cũng chỉ cần có lương tâm mà thôi.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nàng hơi động, trong lòng thoáng có một ý niệm xuất hiện.
Lăng Thần Dật thu ánh mắt sắc bén lại, rồi chuyển thành sự dịu dàng.
"Mẫu thân ta chọn người này cũng khá chính xác, phẩm hạnh và tài năng đều ổn, chỉ là... dáng vẻ của hắn, có lẽ đối với Thẩm cô nương lại có ý tứ khác."
"Ha."
Tiêu Uyên bật cười lạnh: "Hắn cũng xứng sao?"
Lăng Thần Dật liếc nhìn Tiêu Uyên, khóe miệng co giật. Vừa nãy hắn còn nói muốn gả muội muội mình cho chàng thư sinh đó, giờ hắn lại nói như vậy thì liệu có ổn thỏa không?
Mặc dù đã quen biết hơn mười năm, nhưng hắn tự nhận mình hiểu Tiêu Uyên khá rõ: "Có vẻ như huynh rất không vừa lòng với chàng thư sinh đó, sao vậy? Hắn đã đắc tội với huynh à?"
"Không có."
Nếu hắn đắc tội, thì làm sao còn sống đến giờ này.
Tiêu Uyên lạnh lùng liếc nhìn Thẩm An An đang ngồi trên đá, rồi quay người bước đi, ngay cả bóng lưng cũng toát lên một luồng khí lạnh.
Lăng Thần Dật nhướng mày, cuối cùng không hiểu chuyện gì, chỉ lắc đầu rồi đi theo sau.