Thẩm An An bỗng cảm thấy một luồng gió lạnh thoảng qua sau lưng, nhíu mày quay đầu nhìn lại: “Kỳ lạ thật, sao tự dưng lại lạnh thế này?”
“Có lẽ là gió từ bên hồ thổi tới, hay cô nương quay lại sảnh tiệc đi cho ấm.” - Mặc Hương lo lắng đề nghị.
“Ừ, cũng được.”
Thẩm An An đứng dậy, quay lại con đường lúc trước.
Khi trở lại sảnh tiệc, các cô nương cũng gần như đã tụ tập đầy đủ. Ánh mắt của Đoan Mộng Mộng lướt qua bàn chân Thẩm An An, khóe môi nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
“Thẩm cô nương trở lại rồi, chắc là định tham gia cuộc thi vẽ mà Trưởng Công chúa tổ chức phải không?”
Một cô nương bên cạnh Đoan Mộng Mộng cười tươi, giọng nói đầy ẩn ý.
Cả kinh thành đều biết, Đoan Tam cô nương nổi danh với tài vẽ tuyệt đỉnh, có thể sánh ngang với Tứ Hoàng tử. Câu hỏi này rõ ràng là cố ý muốn làm khó Thẩm An An.
“Đúng vậy, Lý cô nương làm sao biết được chứ?”
Thẩm An An vẫn giữ nụ cười nhã nhặn.
Lý cô nương hơi sững sờ, không ngờ Thẩm An An lại dám trả lời. Nàng ta vốn nghĩ, một người lớn lên nơi thôn dã như Thẩm An An chắc chẳng hiểu biết gì về những trò phô trương của kinh thành.
“Đoan Tam cô nương, có vẻ lần này ở tiệc cúc hoa, nàng đã gặp đối thủ rồi đấy.”
Nói vậy, nhưng trên khuôn mặt Lý cô nương toàn là vẻ giễu cợt, rõ ràng chẳng đặt Thẩm An An vào mắt.
Đoan Mộng Mộng mỉm cười dịu dàng, giọng điệu cũng nhẹ nhàng như gió xuân: “Chỉ là một trò vui nhỏ thôi, nói gì đến đối thủ. Mọi người ở đây đều là bằng hữu cả.”
Hừ. Thẩm An An liếc nhìn nàng ta, ánh mắt lạnh lùng.
Kiếp trước, điều khiến Thẩm An An nể phục nhất ở Đoan Mộng Mộng chính là khả năng giả vờ và diễn kịch xuất sắc. Nàng ta có thể diễn một cách hoàn hảo, khiến Thẩm An An từng ghen tị không thôi, vì dù cố gắng thế nào, nàng cũng không thể học được để làm như vậy trước mặt Tiêu Uyên.
"Đoan Tam cô nương không nhận ra rằng lời của Lý cô nương là đang tâng bốc sao? Nàng còn dám nhận. Chẳng lẽ cuộc thi chưa bắt đầu mà Đoan Tam cô nương đã tự tin nắm chắc phần thắng trong tay rồi?"
Thẩm An An cũng bắt chước giọng điệu nhẹ nhàng của Đoan Mộng Mộng, nhưng lời nói lại khiến sắc mặt của Đoan Mộng Mộng chợt thay đổi.
Nàng ấy đang nói rằng nàng ta tự cao tự đại sao?
Đoan Mộng Mộng ngước mắt nhìn Thẩm An An, người đang mỉm cười nhã nhặn, ánh mắt dài hẹp thoáng hiện sự tức giận lạnh lùng.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Lúc này, Lý cô nương lên tiếng: "Cả kinh thành ai chẳng biết Mộng Mộng là tài nữ số một, tài năng vẽ tranh của nàng ấy đương nhiên là xuất sắc. Chỉ có nàng, một kẻ quê mùa, không biết gì mà dám mỉa mai như vậy."
"Được rồi."
Đoan Mộng Mộng nhẹ nhàng ngắt lời Lý cô nương: "Thẩm cô nương nói không sai, cuộc thi còn chưa bắt đầu mà, nàng đừng nói năng linh tinh. Nhỡ đâu… Thẩm cô nương là cao thủ ẩn mình, còn ta chỉ có chút tài mọn, chẳng phải sẽ tự rước nhục vào thân sao."
"Phì!"
Vài người xung quanh bật cười, như thể vừa nghe một câu chuyện khôi hài.
"Đoan Tam cô nương chắc là quên chuyện ở cung yến hôm đó rồi. Thẩm cô nương đến một tài nghệ cũng chẳng trình bày được."
Ẩn giấu tài năng? Chẳng qua là chẳng biết gì hết thì đúng hơn.
Đoan Mộng Mộng mỉm cười mà không nói gì thêm.
Trong lòng nàng ta cũng nghĩ rằng, nếu Thẩm An An thực sự có chút tài cán, làm sao có thể không nhân cơ hội tại cung yến để phô diễn và nổi danh, lại còn để mất cả hôn ước với Tứ Hoàng tử.
Nghĩ đến đây, lòng Đoan Mộng Mộng càng thêm khó chịu.
Nàng ta là gì chứ? Chỉ vì có một người cô mẫu là Quý Phi, mà cũng dám tranh đoạt sư huynh thanh mai trúc mã của nàng ta sao?
Ánh mắt Thẩm An An quét qua nữ nhân vừa lên tiếng lúc nãy: "Đương nhiên ta không có tài nghệ gì để trình diễn, bởi hôm đó… có nàng ở đó mà. Tài năng của ta sao có thể trình bày cho một người rỗi hơi, lo chuyện bao đồng xem được chứ?"
"…"
Nữ nhân đó đỏ bừng mặt, định phản bác, nhưng Thẩm An An đã thong thả bước đi.
Một bầy chó chỉ biết sủa bậy, sao phải phí lời.
"Mấy cô nương đó nói chuyện gì với con vậy?" - Thẩm phu nhân kéo tay nàng hỏi.
Thẩm An An nhếch môi cười: "Không có gì đâu ạ, chỉ hàn huyên đôi ba câu, rồi nhắc đến cuộc thi vẽ sắp tới."
"Ừm."
Thẩm phu nhân gật đầu mỉm cười: "Nghe nói năm nay Trưởng Công chúa còn chuẩn bị phần thưởng, đảm bảo là thứ mà các cô nương đều ao ước. Không biết là gì nữa."
“Các cô nương thích nhất chẳng phải là lụa là gấm vóc, phấn son trang điểm, hay vàng bạc châu báu sao?”
Thẩm An An khẽ cười, rồi bổ sung trong đầu: Và... nam nhân nữa.
“Có lẽ vậy. Nhưng những gì Trưởng Công chúa mang ra chắc chắn không phải thứ tầm thường. Có khi là vật phẩm từ trong cung. Tuy nhiên, giá trị món đồ chưa hẳn là quan trọng nhất, điều các nữ nhân thực sự muốn là danh tiếng.”
Hôm nay, trong yến tiệc thưởng cúc này có không ít công tử thế gia tham dự. Nếu có thể gây dựng được tiếng thơm, thì chuyện hôn sự cũng dễ dàng hơn.
Với nữ nhân, danh tiếng hiền thục và tài năng là quan trọng nhất.
“An An, con cũng muốn thử sức chứ?” - Thẩm phu nhân nhẹ giọng hỏi.
“Thử chứ, nhất định phải thử. Dù có không giành được giải thưởng, ít nhất cũng không để người ta cứ mãi chê cười là đồ vô dụng, chẳng phải sẽ làm mẫu thân mất mặt sao?”
Thẩm phu nhân khẽ chạm ngón tay lên trán nàng, bật cười: “Cái nha đầu ngốc này.”
Thật ra bà cũng rất đồng tình. Bà đang muốn nhân dịp này tìm cho nữ nhi một mối duyên lành.
Khi hai người đang nói chuyện, mọi ánh mắt bỗng đổ dồn về phía cửa. Thẩm An An cũng theo ánh nhìn của mọi người mà nhìn qua, thấy một thiếu nữ dịu dàng, đoan trang bước vào với dáng đi uyển chuyển như hoa sen trên nước.
“Vị này chính là Quận chúa Hoa Sinh, nữ nhi út của Trưởng Công chúa.”
“Ừ.”
Ánh mắt Thẩm An An rơi trên người thiếu nữ ấy, không hề dời đi.
Tất nhiên nàng biết rõ về Hoa Sinh một cô nương đáng thương bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực. Trong kiếp trước, ngoài gia đình, Hoa Sinh là người duy nhất thật lòng đối tốt với nàng.
Chỉ tiếc rằng, năng lực của nàng không đủ để bảo vệ người nàng ấy.
“Mẫu thân.”
Hoa Sinh cúi chào Trưởng Công chúa với động tác vô cùng nhẹ nhàng, dịu dàng đến mức khó tin.
“Đứng dậy đi, các cô nương đều đang chờ con đấy.”
Hoa Sinh cười ngượng ngùng: “Vừa nãy có chút việc bận rộn nên để mọi người phải chờ lâu.”
Ngay lập tức, có người lên tiếng trấn an rằng không sao cả. Một vài cô nương ríu rít bao quanh, không ngừng tán dương Hoa Sinh như thể nàng là tiên nữ giáng trần.
Hoa Sinh mỉm cười, đôi môi khẽ mím lại.
Thẩm An An biết rõ, đó là biểu cảm khi nàng cảm thấy không thoải mái.
“Được rồi, ngồi xuống đi. Yến tiệc sắp bắt đầu rồi, lát nữa còn có cuộc thi tài nghệ nữa. Các cô nương chắc hẳn đều đang nóng lòng.”
“Vâng.”
Hoa Sinh cúi người đáp lễ, rồi ngồi xuống bên dưới Trưởng Công chúa.
Ánh mắt nàng lướt qua khắp căn phòng. Khi nhìn đến Thẩm An An, nàng bất chợt nhận được một nụ cười thân thiện. Hoa Sinh cũng đáp lại bằng một nụ cười mỉm.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Thiếu nữ ấy, nàng cảm thấy rất có thiện cảm, mặc dù đây rõ ràng là lần đầu gặp mặt.
Khi những suy nghĩ trong đầu vừa tan biến, các thị nữ đã lần lượt bước vào mang lên các món ăn. Các phu nhân tự động ngừng trò chuyện và bắt đầu dùng bữa.
“Người ta nói nam nhân thích uống rượu ca hát, hôm nay các cô nương chúng ta cũng hưởng thụ một chút. Mỹ thực, mỹ tửu, sao có thể thiếu mỹ nhân múa hát bầu bạn chứ?”
Trưởng Công chúa đùa vui, vừa nói vừa vỗ tay. Ngay sau đó, một đội ca vũ mặc áo dài tay bước vào, múa lượn uyển chuyển, làm bầu không khí của yến tiệc trở nên sôi động hẳn.
Các phu nhân nhìn ngắm, nhưng trong lòng lại suy nghĩ về việc tại sao nam nhân lại yêu thích ca múa đến vậy. Không, phải nói là yêu thích những nữ nhân múa hát mới đúng.
Trên bàn tiệc có rượu trái cây, nhưng các cô nương đều chưa đụng tới, vì muốn chuẩn bị tốt nhất cho phần thi tài năng sắp tới.
Dẫu sao, phần thưởng mà Trưởng Công chúa đã chuẩn bị chính là biểu tượng của danh vọng và vinh quang.
Riêng Thẩm An An, nàng lại thật sự đắm chìm trong rượu và điệu múa.
Rượu trái cây thơm ngát len lỏi vào cổ họng, hòa quyện cùng điệu múa đẹp như tranh vẽ, khiến nàng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Hoa Sinh cũng rất thích rượu trái cây. Nhưng vừa rót ly thứ hai thì bị ma ma bên cạnh Trưởng Công chúa ngăn lại.
Nàng bất mãn đặt bình rượu xuống, ánh mắt lơ đãng liếc qua, rồi dừng lại trên người Thẩm An An.
Cô nương đó, nhìn thế nào cũng thấy dễ mến.
Hoa Sinh vẫy một nha hoàn đến gần, khẽ hỏi: “Đó là cô nương nhà ai vậy?”
Nha hoàn liếc theo ánh mắt của nàng, đáp: “Là đại cô nương Thẩm gia, vừa từ Giang Nam trở về.”
“Ồ?”
Hoa Sinh kinh ngạc, nàng còn tưởng đó là một vị họ hàng nào đó của Thẩm gia.
Chẳng phải nói rằng đại cô nương nhà Thẩm gia là một kẻ vô dụng, dung mạo tầm thường hay sao?
Cô nương trước mắt này hoàn toàn không giống như lời đồn.
Đôi mắt Thẩm An An thoáng ánh lên một tia trầm lặng, dường như cảm nhận được ánh nhìn từ phía sau. Nàng nghiêng đầu, mỉm cười với Hoa Sinh đang ngồi ở vị trí cao hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hoa Sinh sững người.
Đừng nói là nam nhân, ngay cả nàng cũng suýt chút nữa bị vẻ đẹp hút hồn của Thẩm cô nương làm cho mê mẩn.
“Thật đáng tiếc, nếu nàng ấy để mắt đến tứ biểu ca thì tốt biết mấy.”
Nghĩ ngợi một lúc, nàng lại bổ sung: “Không được, gả cho đại ca của ta cũng ổn.”
“...”
Mi mắt của nha hoàn khẽ giật, thầm nghĩ: Nghe xem quận chúa nhà mình đang nói gì kìa. Tứ Hoàng tử là người như thế nào, cao quý và phi phàm, đến lượt một cô nương như nàng kén chọn sao?
Quận chúa càng ngày càng "nhìn mặt mà chọn người" một cách nghiêm trọng.
Hoa Sinh lại nghĩ, nếu có một tẩu tẩu xinh đẹp như vậy, ngày nào nàng cũng được ngắm, tâm trạng hẳn sẽ tốt hơn nhiều.
Lúc này, một ma ma bước qua đám đông, tiến tới bên cạnh Trưởng Công chúa, khẽ cúi người báo:
“Công chúa, phía khách nam, cuộc thi đã kết thúc rồi ạ.”
“Ừm.”
Trưởng Công chúa thu ánh mắt khỏi đội vũ nữ, hỏi: “Ai đã giành được vị trí quán quân?”
“Bẩm Công chúa, Tứ điện hạ và Thế tử đều không tham gia. Người nổi bật nhất là một vị trạng nguyên xuất thân từ hàn môn, tên là Trương Nghiệp Dương.”
Trưởng Công chúa khẽ mỉm cười hài lòng, liếc mắt nhìn Hoa Sinh.
“Ta biết rồi, lui xuống đi.”
“Vâng.” - Ma ma lặng lẽ lui ra.
Hoa Sinh thì không còn tâm trí nào để thưởng thức ca vũ nữa.
Nàng cúi đầu, như thể nhìn vào thức ăn trên bàn, nhưng thực ra là đang thất thần, một lúc lâu vẫn không động đậy.
Nửa canh giờ sau, yến tiệc cuối cùng cũng kết thúc. Trưởng Công chúa dẫn mọi người đến hậu hoa viên, nơi đã chuẩn bị sẵn bàn ghế và dụng cụ hội họa.
Gương mặt nhỏ nhắn của Thẩm An An hơi ửng đỏ, nhưng đôi mắt lại trong veo lạ thường.
Thẩm phu nhân không yên tâm, dặn dò: “Đã bảo con đừng uống nhiều như vậy mà không nghe. Nhìn xem mặt mũi đỏ bừng thế kia. Nếu không được thì đừng tham gia nữa, để ta đến nói với Trưởng Công chúa rồi chúng ta về phủ trước.”
“Không sao đâu, mẫu thân cứ yên tâm.” - Thẩm An An mỉm cười trấn an.
Lúc này, một nha hoàn bất ngờ bưng một khay nhỏ đến gần nàng, nói: “Thẩm cô nương, đây là canh giải rượu mà quận chúa nhà ta chuẩn bị cho người. Người uống chút đi, có thể giúp tỉnh táo hơn.”
Thẩm An An hơi sững lại, ánh mắt quét qua đám đông tìm kiếm, nhưng không thấy bóng dáng của Hoa Sinh đâu.
“Quận chúa nhà ngươi đâu rồi?”
“Quận chúa nhà ta sức khỏe không tốt, đã về nghỉ ngơi rồi.”
Thẩm An An gật đầu đáp lời, kiếp trước tài nghệ thi thố khi này không có sự hiện diện của Hoa Sinh, những việc thế này chưa từng xảy ra.
“Thay ta cảm ơn quận chúa nhà ngươi.”
Nàng nhận lấy bát canh, uống cạn rồi đặt lại lên khay.
Nha hoàn cúi đầu hành lễ rồi rời đi.
Thẩm phu nhân tò mò hỏi: “An An, con và quận chúa từng có giao tình gì sao? Sao nàng ấy lại đối xử tốt với con như vậy?”
Thẩm An An hồi thần, mỉm cười đáp:“Có lẽ là vừa gặp đã hợp ý, thích con thôi.”
Kiếp trước, Hoa Sinh cũng rất thích nàng, nhưng không phải cái thích từ lần đầu gặp, mà là sau khi nàng gả cho Tiêu Uyên.
Khi đó, tất cả mọi người, kể cả gia đình nàng, đều không ủng hộ cuộc hôn nhân này. Dần dần, chính nàng cũng bắt đầu nghi ngờ và hối hận, tự hỏi liệu mình có lựa chọn sai lầm hay không, liệu mình có quá cố chấp.
Chỉ có Hoa Sinh.
Hoa Sinh nói rằng nàng rất ngưỡng mộ sự quyết tâm và dũng cảm của Thẩm An An khi dám bất chấp tất cả vì người mình yêu. Còn nàng, vì gánh vác quá nhiều nên không có đủ can đảm và sự nhẫn tâm đó.
Không biết cái kết bi thảm của nàng ở kiếp trước có làm Hoa Sinh cam lòng không.
Sự thật là, con người ta luôn nghĩ rằng con đường mình chưa từng đi sẽ trải đầy hoa, để rồi tiếc nuối cho lựa chọn ban đầu.
Chỉ khi thực sự bước đi, mới hiểu được con đường ấy đầy gai nhọn đến nhường nào.
“Trận đầu tiên, Trần cô nương và Lý cô nương.”
Trong lúc nàng đang mải suy nghĩ, cuộc thi tài hội họa đã bắt đầu.
Ở khu đất trống trong vườn hoa, rất nhiều bàn ghế được sắp xếp để các cô nương trổ tài. Các phu nhân thì không rời mắt nữ nhi mình, gương mặt tràn đầy kỳ vọng.
“Đừng tạo áp lực cho bản thân, thắng thua không quan trọng. Con chỉ cần cho mọi người biết, con không phải là kẻ vô dụng là đủ.” - Thẩm phu nhân nhẹ giọng an ủi.
Sau buổi yến tiệc trong cung, những lời đồn ác ý đã lan truyền khắp nơi, Thẩm phu nhân đều nghe thấy cả.
“Mẫu thân yên tâm.”
Về phần kỹ năng hội họa của Đoan Mộng Mộng, cùng lắm chỉ xếp vào loại trung thượng. Nàng thật sự không để tâm.
Lần lượt các cô nương lên tranh tài, phần đánh giá do Trưởng Công chúa và phu nhân của một quan viên Hàn Lâm Viện đảm nhận.
Ban đầu, còn có một vài tác phẩm được giữ lại. Nhưng đến khi Đoan Mộng Mộng lên sân khấu, bức tranh Thu cúc khai hoa của nàng đã giành được sự yêu thích của Trưởng Công chúa, trở thành tác phẩm nổi bật nhất cho đến cuối cùng.
“Có vẻ như lần này quán quân vẫn là Đoan Tam cô nương rồi.” - Trưởng Công chúa vừa cười vừa nói, giọng đầy sự hài lòng.
“Vẫn còn người chưa lên sân, Mộng Mộng không dám đứng đầu đâu.”
“Hửm?” - Trưởng Công chúa nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng.
Không hiểu sao, Đoan Mộng Mộng lại cảm thấy hôm nay Trưởng Công chúa đối với mình dường như đặc biệt ưu ái hơn thường lệ.
“Còn cô nương nhà nào nữa?”
“Còn…”
Chưa đợi Đoan Mộng Mộng nói xong, Thẩm An An đã đứng dậy, khẽ cúi người: “Bẩm Công chúa, còn có thần nữ.”
Trưởng Công chúa khẽ cau mày, rồi lại mỉm cười: “Thẩm cô nương cũng muốn thử sức sao?”
“Ban đầu vốn không định tham gia, nhưng Trưởng Công chúa đã chuẩn bị phần thưởng quý giá như vậy, An An cũng muốn thử vận may một lần.”
Trưởng Công chúa gật đầu: “Được, vậy bắt đầu đi.”
Ngay lập tức, các nha hoàn bày giấy và mài mực sẵn sàng. Thẩm An An chậm rãi bước tới, dường như suy nghĩ trong giây lát, rồi cầm bút bắt đầu vẽ.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Chiếc bàn cách các phu nhân một khoảng, nên họ không thể nhìn rõ Thẩm An An đang vẽ gì, chỉ thấy nàng đưa bút hạ mực một cách rất tùy ý.
Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy toát lên vẻ ung dung, nàng nghiêng đầu, trên tờ giấy khẽ phác từng nét, như chẳng đặt nặng kết quả.
Tuy nhiên, tim của Thẩm phu nhân dần đập nhanh hơn, bởi phong cách vẽ của nữ nhi quá quen thuộc, giống hệt với mẫu thân của phu quân bà năm xưa.
Hiển nhiên, Trưởng Công chúa cũng nhận ra điều đó. Biểu cảm vốn thờ ơ của bà dần trở nên nghiêm túc.
Bà liếc mắt nhìn Đoan Mộng Mộng, lông mày hơi nhíu lại, như đang đắn đo điều gì.
Liệu bà nên công bằng công chính, hay chiều theo ý tứ của người cháu trai thứ tư, trao phần thưởng cho Đoan tam cô nương nhà Đoan gia?
Mặc dù người cháu ấy không nói thẳng ra, nhưng việc đích thân đưa phần thưởng đến đây, rõ ràng là vì Đoan tam cô nương mà đến.
Trong lúc bà còn đang đấu tranh nội tâm, một nha hoàn đã nâng bức tranh mà Thẩm An An vừa hoàn thành dâng lên.
Trưởng Công chúa nhìn bức tranh, sững sờ hồi lâu, mọi suy nghĩ hỗn độn lập tức tan biến.
Kể cả người cháu thứ tư, bà cũng không thể chiều ý. Bà phải công bằng công chính.
Bức tranh như sống động đến mức khiến người xem có cảm giác như đang đứng giữa khung cảnh thực. Đặc biệt, chú bướm đang đậu trên đóa cúc trở thành điểm nhấn tuyệt vời, làm cả bức tranh bừng sáng.
Cũng là tranh về hoa cúc, nhưng bức của Thẩm An An khiến tác phẩm của Đoan Tam cô nương trở nên nhạt nhòa, không đáng để so sánh.
“Đây là… bút pháp của Thẩm lão phu nhân.”
Phu nhân vị quan viên khẽ thở dài: “Thật sự là hậu sinh khả úy, quả không hổ danh là cháu gái được chính tay bà ấy dạy dỗ.”
“Ừ, rất tốt.”
Trưởng Công chúa gật đầu tán thưởng, ra lệnh cho nha hoàn giơ bức tranh lên cho các phu nhân cùng chiêm ngưỡng.
Các phu nhân liền tấm tắc khen ngợi không ngớt. Bên phía các cô nương thì lại hoàn toàn trái ngược, ai nấy đều tròn mắt không dám tin, sắc mặt đanh lại.
Nổi bật nhất là Đoan Mộng Mộng.
Nàng chăm chú nhìn bức tranh rất lâu, ngay cả khi nha hoàn rời đi cũng không rời mắt.
Trước giờ nàng luôn cho rằng danh tiếng tài nữ của Thẩm lão phu nhân chỉ là lời đồn thổi quá mức từ thế hệ mẫu thân mình…
Nhưng nếu Thẩm An An thực sự có tài năng như vậy, tại sao hôm đó ở cung yến nàng lại không phô diễn?
Ánh mắt của Đoan Mộng Mộng khóa chặt vào Thẩm An An, trong lòng ngổn ngang những đố kỵ và tức giận.
Trưởng Công chúa liếc qua Đoan Mộng Mộng, khẽ nhíu mày rồi lạnh nhạt thu ánh mắt lại.
Xem ra, cháu trai bà cũng có lúc nhìn lầm người. Thôi, lát nữa sẽ nói rõ cho hắn hiểu.
Sau đó, Trưởng Công chúa tuyên bố Thẩm An An là người chiến thắng. Các phu nhân quý tộc lập tức vây quanh Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân nghe những lời khen ngợi liên tục từ các phu nhân, cười đến không khép được miệng, vừa kéo Thẩm An An vừa khiêm tốn đáp lại.
Ngay lập tức, không ít người bắt đầu dò hỏi về hôn sự của Thẩm An An. Tài sắc vẹn toàn, gia thế lại tốt, nhà nào mà không động lòng?