"Ta gọi ngươi tới đây là vì bức tranh này."
Trưởng Công chúa ra hiệu cho nha hoàn mang bức Thu Cúc Đồ đặt trên bàn đến trước Tiêu Uyên: "Ngươi xem thử đi, đây là bức tranh của cô nương nhà Thầm gia."
Tiêu Uyên thoáng lật mí mắt, ánh mắt hờ hững lướt qua, cuối cùng mới đưa tay nhận lấy bức họa, khẽ liếc một cái.
"Ban đầu ta định đưa bức họa đó cho Đoan tam cô nương, nhưng... lại thấy bức họa của cô nương nhà Thẩm gia lại vượt trội hơn."
"Ừm."
Tiêu Uyên vẫn dán mắt vào bức tranh, nhàn nhạt đáp lời.
Trưởng Công chúa ngẩn người, không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý như vậy. Bà mỉm cười: "Hay là... ngươi có vật gì bên mình, để ta thay ngươi tặng cho Đoan tam cô nương."
Tiêu Uyên hơi khựng lại, ánh mắt ngẩng lên nhìn Trưởng Công chúa, vẻ khó hiểu: "Tặng nàng ta làm gì?"
"…Không phải ngươi định tặng bức họa đó cho Đoan tam cô nương sao? Ta vốn cũng nghĩ vậy. Nếu không vì Thẩm đại cô nương đột nhiên xuất hiện, thì Đoan tam cô nương chắc chắn là người giành hạng nhất."
"Ai nói ta định tặng Đoan tam cô nương?"
Tiêu Uyên cười nhạt, khóe môi cong lên một độ cung nhẹ nhàng.
Lần này đến lượt Trưởng Công chúa cảm thấy khó hiểu, bà nhíu mày: "Không phải tặng Đoan tam cô nương, vậy ngươi định tặng cho ai?"
Hắn xưa nay chưa từng quan tâm đến những chuyện vụn vặt như vậy. Bà vốn tưởng năm nay hắn chủ động nhắc đến bức họa là vì Đoan tam cô nương, bởi nếu không có sự xuất hiện của Thẩm đại cô nương, Đoan tam cô nương ấy nhất định sẽ đứng đầu.
"Đã là giải thưởng, tất nhiên phải dành cho người đoạt được quán quân."
Tiêu Uyên cầm bức tranh đứng dậy: "Trong phủ ta còn có việc cần xử lý, không thể tiếp chuyện với Cô mẫu thêm nữa, cáo từ."
"Ừ, được."
Trưởng Công chúa gật đầu, nhưng đột nhiên cảm thấy có gì không đúng: “Uyên nhi, bức tranh của ta..."
Nhưng người đã đi xa, hoặc giả là nghe thấy mà giả vờ không nghe.
Lăng Thần Dật đang tựa vào hành lang, thấy Tiêu Uyên cầm bức họa đi ra, khẽ nhướn mày: "Đây chính là bức tranh của Thẩm cô nương sao?"
Tiêu Uyên nhàn nhạt gật đầu, bước chân vẫn không ngừng hướng ra ngoài.
Lăng Thần Dật bỗng nhiên rút bức họa từ tay hắn: "Để ta xem thử."
Hắn, giống như mẫu thân của mình, đều là người biết trân trọng nhân tài.
"Chậc chậc chậc, kỹ thuật vẽ này chẳng thua kém huynh là bao đâu nhỉ."
Lăng Thần Dật chăm chú nhìn con bướm trên cành cúc, liên tục cảm thán, ngắm nghía hồi lâu vẫn không rời mắt: "Thẩm cô nương quả thật tài hoa xuất chúng, đúng là giấu mình quá kỹ."
Đang ngẩn người ngắm tranh, bức họa lại bị rút khỏi tay.
Tiêu Uyên cúi mắt, cẩn thận cuộn bức tranh lại rồi giao cho Khánh Phong cất giữ.
"Này, ta còn chưa xem đủ đâu. Đây dù gì cũng là đồ của phủ Vĩnh Ninh hầu, huynh mang đi thì thôi, lại còn không để ta xem."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Tiêu Uyên liếc nhìn Lăng Thần Dật: "Đây là đồ trao đổi ngang giá, từ khi nào thành vật của phủ Vĩnh Ninh hầu ngươi?"
"…"
Lăng Thần Dật đuối lý, đôi mắt vẫn luyến tiếc nhìn theo bức tranh trong tay Khánh Phong, đến mức Khánh Phong cũng không khỏi run rẩy vì ngượng.
"Phía Gia Quan gần đây có tin gì gửi về không?" - Tiêu Uyên trầm giọng hỏi.
Lăng Thần Dật hồi thần, lắc đầu: "Tạm thời chưa có. Ta đã phái người khẩn cấp đến đó một chuyến, vẫn chưa thấy trở về."
"Ừm."
Lăng Thần Dật lại khẽ thở dài, khuôn mặt lộ vẻ lo âu: "Hiện tại các nơi đều yên ổn, không biết khi nào Cẩm Bình mới có thể trở về kinh."
"Yên ổn không có nghĩa là không cần người trông coi. Không thể trở về chỉ bởi vì có kẻ không muốn hắn trở về mà thôi." - Giọng nói của Tiêu Uyên lạnh lẽo như băng.
Tề Cẩm Bình là cửu cửu ruột của hắn, cũng là dòng m.á.u duy nhất còn lại của ngoại tổ gia hắn.
Lăng Thần Dật cau mày, hai người bước vào một con đường đá xanh hẹp, bốn phía vắng lặng, lúc này hắn mới hạ giọng nói: "Thánh thượng đa nghi, không chỉ riêng huynh, ngay cả Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử cũng không ngoại lệ. Có lẽ là lo sợ kinh thành sẽ xảy ra nội loạn."
Thế lực của hai vị Hoàng tử kia đều bị kiềm chế, huống hồ Tề Cẩm Bình lại nắm giữ binh quyền, nếu cùng Tiêu Uyên hợp lực, trong mắt Hoàng thượng chính là mối họa lớn.
Tiêu Uyên khẽ cười nhạt một tiếng, không nói thêm lời nào.
Người đời đều nói hoàng gia phú quý, biết bao người mơ ước sinh ra trong hoàng tộc, nhưng nào ai hay nỗi cô quạnh bên trong.
Quân chẳng ra quân, thần chẳng ra thần, phụ thân chẳng như phụ thân, nam tử chẳng như nam tử!
Đưa Tiêu Uyên lên xe ngựa, Lăng Thần Dật quay lại viện của Trưởng Công chúa, suốt dọc đường vẫn không quên bức họa kia.
Tiêu Uyên đúng là keo kiệt, đến một cái nhìn thêm cũng không chịu cho.
"Thế tử gia."
Ở hành lang, một nha hoàn hành lễ với hắn rồi vén rèm châu.
Lăng Thần Dật vừa bước vào cửa đã nghe Trưởng Công chúa đang bàn chuyện hôn nhân của Hoa Sinh, rõ ràng bà rất hài lòng với vị thư sinh đó.
Hoa Sinh cúi mắt, sắc mặt tái nhợt: "Nữ nhi nghe theo mẫu thân, thế nào cũng được."
"Thế nào cũng được là sao? Đây là chuyện cả đời của con, phải người con thích mới được."
Trưởng Công chúa thở dài, dù có phải gả thấp, bà cũng không muốn nữ nhi mình phải chịu quá nhiều ấm ức.
Hoa Sinh mím môi, nở một nụ cười miễn cưỡng.
Dù sao thì cũng không thể lấy được người mà nàng muốn gả, vậy thì ai là người khác cũng chẳng quan trọng nữa.
"Chỉ cần phẩm hạnh tốt, gia đình đơn giản một chút là được, nữ nhi không kén chọn."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Trưởng Công chúa nhìn nữ nhi mình, bỗng cảm thấy có chút đau lòng: "Chàng trai đó gia cảnh không tốt, nhà chỉ là nông dân bình thường, không thể gọi là hộ nghèo, nhưng may mắn là tính cách ngay thẳng, tốt bụng. Sau này nếu có thăng tiến trong quan trường, có phụ thân con và đại ca con giúp đỡ, cũng sẽ sống ổn thôi."
"Đều được." - Hoa Sinh nhẹ gật đầu.
Lăng Thần Dật thấy hai người đã quyết định qua loa như vậy, nhíu mày ngắt lời: "Chàng thư sinh đó không được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trưởng Công chúa quay đầu nhìn nam tử, có chút ngạc nhiên: "Sao lại không được? Trước đây chẳng phải con còn nói người đó không tồi sao?"
"Trước đây là trước đây."
Hắn nhấc tách trà mà nha hoàn đưa, nhấp một ngụm rồi mới nói: "Hôm nay ta gặp người đó ở thủy đình, hắn..."
Những lời sau, Lăng Thần Dật vẽ một vòng trong miệng, cuối cùng không nói ra.
"Thôi, dù sao cũng không được, thư sinh đó đã có người trong lòng rồi. Hoa Sinh vốn dĩ đã phải gả thấp, làm sao có thể chịu đựng ấm ức như vậy nữa?"
Trưởng Công chúa ngẩn ra một chút, nhìn nam tử: "Có người trong lòng? Ý con là chàng thư sinh đó có người thương rồi à? Đã đính ước chưa, là cô nương nhà nào?"
Lăng Thần Dật cau mày.
Mẫu thân hắn cứ nhắc đến chuyện nam nữ là lại trở nên rất hứng thú.
"Là... một cô nương trong gia đình quan lại, con chỉ nghe được một chút thôi, không rõ nàng ấy có ý không, nhưng gia đình nàng ấy chắc chắn không đồng ý đâu."
Trưởng Công chúa gật đầu: "Điều đó là chắc chắn, nếu không phải vì hoàn cảnh ép buộc, thì có cô nương nào lại muốn gả thấp như vậy, thật tội nghiệp cho Hoa Sinh nhà ta."
Bà nắm tay nữ nhi, thở dài đầy cảm giác tội lỗi.
"Gia đình quan lại nào vậy? Con biết từ đâu?" - Trưởng Công chúa lại hỏi.
Lăng Thần Dật mở miệng định nói nhưng cuối cùng vẫn không nói gì: "Con chỉ nghe được một câu, không rõ lắm."
"Ồ."
Trưởng Công chúa gật đầu, có chút thất vọng: "Nếu đã có người trong lòng thì thôi vậy, ta sẽ tìm thêm, tiếc thật."
Chàng trạng nguyên ấy, phẩm hạnh và tài năng đều vượt trội trong đám học trò, khó có thể tìm được người như vậy nữa.
"Không cần đâu."
Hoa Sinh nhẹ nhàng đáp lại: "Ca không phải đã nói rồi sao, gia đình nàng ấy chắc chắn sẽ không đồng ý, vậy thì cũng chẳng thành được, chúng ta hỏi một chút cũng không sao."
Lời này khiến cả Trưởng Công chúa và Lăng Thần Dật đồng thời nhíu mày, nhìn nàng.
"Vậy sao được, mẫu thân sao có thể để con chịu ấm ức như vậy, Hoa Sinh à, nữ nhân tốt thì nhiều lắm, mẫu thân sẽ tìm cho con một người khác."
Lăng Thần Dật chỉ nhìn muội muội mình, đôi mắt ôn hòa có chút đăm chiêu, nhưng không nói gì.
Hoa Sinh mỉm cười: "Hôm nay mẫu thân để con lén nhìn chàng thư sinh một lần, con thấy cũng không tệ, huống chi chúng ta cũng không ép buộc, có thể hỏi thử xem ý của vị công tử kia thế nào, nếu thật sự không muốn thì cũng thôi."
Trưởng Công chúa nhíu mày, không nói gì, nhìn về phía nam tử.
"Ý của muội muội là thích chàng thư sinh đó sao?" - Lăng Thần Dật hỏi.
Hoa Sinh hơi khựng lại, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười chua xót, cúi đầu không trả lời.
Việc có thích hay không có quan trọng không? Đối với nàng mà nói, được sống yên bình và nhớ về người ấy trong suốt quãng đời còn lại là kết quả tốt nhất rồi.
Nàng không thể yêu đương sâu đậm với ai, chỉ cần hai người có thể tôn trọng nhau, đã là hạnh phúc lớn nhất.
Với trái tim đã tổn thương như vậy, nàng không muốn làm người khác phải chịu khổ, vị công tử kia cũng có người trong lòng, nàng cũng vậy, sau khi kết hôn, mỗi người sống cuộc đời riêng, mỗi người lưu luyến, chẳng ai phải chịu thiệt thòi.
Sự im lặng của nàng khiến Trưởng Công chúa và Lăng Thần Dật hiểu nhầm.
"Sắp tới là Tết Trung Thu, đến lúc đó ta sẽ tìm thời gian hỏi thử chàng thư sinh đó." - Lăng Thần Dật nói với giọng không mấy vui vẻ, nhưng cũng không muốn muội muội thất vọng.
"Vâng, cảm ơn đại ca."
Hoa Sinh đáp, cúi đầu nhìn chiếc túi nhỏ trên thắt lưng đã bạc màu từ lâu, lặng lẽ chìm trong suy nghĩ.
Thẩm An An tức giận bước ra khỏi phủ Trưởng Công chúa, vừa lên xe ngựa đã ném mạnh cuộn tranh trong tay.
Nhớ lại khuôn mặt cười nhạo của Tiêu Uyên, giờ này nàng vẫn cảm thấy mặt mình nóng rát.
“Cô nương, cô uống chút trà cho dịu lại.”
Mặc dù Mặc Hương không biết vì sao cô nương lại giận, nhưng vẫn lên tiếng an ủi.
Thẩm An An mặt mày hằm hằm nhận lấy tách trà, uống một hơi hết sạch, cảm thấy lửa giận trong lòng dần dịu xuống một chút.
Một lúc sau, Vương thị vui vẻ bước lên xe, nhận thấy bầu không khí có chút không đúng, bà hỏi: “Có chuyện gì vậy? Nàng không khoẻ sao?”
“Không có, chỉ là hơi mệt, không có tinh thần thôi.”
Thẩm phu nhân nghe vậy cười cười: “Đây là lần đầu con tham gia kiểu tiệc tùng này, mệt mỏi là điều dễ hiểu, làm quen rồi sẽ ổn thôi.”
“Vâng.”
Nàng nhẹ gật đầu, Trung thúc đã lái xe trở về phủ.
“Con có biết Trưởng Công chúa giữ con lại làm gì không?”
Thẩm An An ngẩng mắt, phối hợp lắc đầu.
Thẩm phu nhân bật cười: "Hôm nay con đúng là làm kinh ngạc bao người, không ít phu nhân đều để ý đến con, Trưởng Công chúa thì rất giỏi mai mối, bà ấy có khá nhiều tranh vẽ các nam tử trong kinht thành, hỏi ta con thích ai, muốn làm mối cho con."
"Vâng."
Thẩm An An giả vờ cười ngượng ngùng.
Thẩm phu nhân tiếp tục nói: "Ta thấy mấy nhà đó cũng không tệ, mẹ chồng hiền hậu, hậu viện sạch sẽ, nam tử họ cũng có tài, không làm bậy làm bạ, đến lúc ta sẽ tìm tranh vẽ cho con chọn."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
"Được rồi, mẫu thân, chuyện của con không cần vội, sao cứ như là sợ con không gả được vậy."
Thẩm An An cười nói, nhưng Thẩm phu nhân lại tắt nụ cười.
"Mẫu thân đâu có muốn con gả sớm như vậy, nhưng cô mẫu con cứ mãi để ý chuyện hôn nhân của con, dù Tứ Hoàng tử không có ý, cũng khó đảm bảo cô mẫu con không nói ra nói vào, rồi lại cầu xin trước mặt thánh thượng."
"Mẫu thân nghĩ con không muốn thì cũng phải định trước, để cô mẫu con không còn hy vọng."
Thẩm An An khẽ nhếch môi, nghĩ đến tính cách của Thẩm Quý phi, cho dù nàng đã đính ước, chỉ cần chưa kết hôn, bà ấy có lẽ cũng sẽ không từ bỏ.
Thẩm phu nhân thở dài, vẻ mặt có chút lo lắng: "Con là muội muội, giờ đại ca con chuyện hôn nhân còn chưa đâu vào đâu đấy."
Khi nhắc đến Thẩm Trường Hách, trong mắt Thẩm An An thoáng hiện lên một chút áy náy.
Đại ca nàng tài hoa, đầy hoài bão, nhưng ở kiếp trước vì nàng mà cùng phụ thân từ chức về quê, nghe nói cuối cùng ca ca lấy một nữ nhân thôn quê.
Còn lúc đó, nàng chỉ lo lắng làm sao để chiếm được trái tim Tiêu Uyên, đến cả hình dáng, họ tên của tẩu tẩu mới cũng không biết.