Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 18: Đi Dạo Phố



"À đúng rồi, hôm nay con tiếp xúc với mấy cô nương đó, có ai khiến con thích, hoặc cảm thấy không tệ không?" - Thẩm phu nhân đột nhiên hỏi.



Thẩm An An suy nghĩ một lát, rồi đáp: "Có một người, là Nhị cô nương của Đoan gia. Nhân phẩm không tệ, chỉ là hơi do dự, quá lương thiện."



Đoan Oánh Oánh là một người tốt, nhưng sự lương thiện của nàng ấy quá mềm yếu, thiếu đi sự sắc sảo, dễ làm tổn thương chính mình.



"Người của Đoan gia à."



Thẩm phu nhân mím môi, không nói thêm gì nữa.



Chiếc xe ngựa nhanh chóng dừng lại trước cổng Thẩm phủ. Thẩm An An đỡ Thẩm phu nhân xuống xe, cùng nhau trở về viện.



"Mẫu thân, An An."



Một giọng nói sảng khoái vang lên từ hành lang nhỏ.



Hai người quay đầu nhìn, đồng thời cau mày: "Đại ca, vết thương của huynh còn chưa khỏi hẳn, sao lại dậy rồi?"



Thẩm Trường Hách cười nhẹ: "Một nam nhân như huynh, chút thương tích nhỏ ấy không sao, đã lành cả rồi. Trong cấm vệ quân bận rộn, chẳng lẽ huynh cứ mãi nằm ở nhà được sao?"



Thẩm phu nhân đã quen với điều này, dù sao Thẩm Trường Hách cũng là một võ tướng, việc bị thương khó mà tránh khỏi.



Trong tay hắn cầm một gói giấy dầu, liếc nhìn Thẩm phu nhân, lại nhìn Thẩm An An, có vẻ hơi lưỡng lự.



Thẩm phu nhân liếc mắt nhìn hắn, hỏi: "Cầm gì trong tay vậy?"



"…Là bánh trái của tiệm Vương Ký, muội muội vừa về, huynh nghĩ mua chút ít để muội nếm thử."



Thẩm Trường Hách có chút ngượng ngùng, hắn đã quên mất mẫu thân mình, lẽ ra nên mua hai phần.



Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.



Thẩm phu nhân liếc hắn một cái, nói: "Bây giờ An An đã về, con liền quên cả mẫu thân rồi."



"Không có, không có đâu, con... con quên mất."



Thẩm Trường Hách vô cùng lúng túng, vội nói: "Ngày mai con nhất định mua cho mẫu thân."



Thẩm phu nhân khẽ cong khóe môi: "Thôi được, hai đứa cứ trò chuyện đi, ta hơi mệt, về viện nghỉ trước đây."



"Vâng."



Hai người đồng thanh cúi chào.



Đợi Thẩm phu nhân đi xa, Thẩm Trường Hách mới đưa gói giấy cho Thẩm An An: "Muội thử xem, các cô nương nhà bằng hữu của huynh đều rất thích. Nếu muội thích, ngày nào huynh cũng mua cho."



"Đa tạ đại ca."



Thẩm An An mỉm cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng.



Hai huynh muội cùng nhau đi dọc hành lang.



Thẩm Trường Hách nói: "Vài ngày nữa là đến Tết Trung Thu, kinh thành sẽ có pháo hoa và đèn hoa, rất náo nhiệt. Khi đó, đại ca dẫn muội đi chơi."



"Vâng ạ."



Thẩm An An cười vui vẻ đồng ý.



Tại ngã rẽ, hai người chia tay, mỗi người về viện của mình.



Tại Hải Đường Viên, Thẩm An An ngồi trước gương đồng, để Mặc Hương và Mặc Nhiễm tháo tóc và tẩy trang cho nàng.



Mang đồ trang sức cả ngày khiến cổ nàng hơi mỏi. Mặc Hương giúp nàng thay y phục thường ngày và đỡ nàng ngồi lên ghế mềm, nhẹ nhàng xoa bóp cho nàng.



Sắp đến Trung Thu rồi. Mọi năm nàng đều cùng tổ mẫu đón lễ, không biết năm nay người sẽ thế nào, liệu có nhớ đến nàng không.



Chắc chắn là có nhớ, nhưng lão thái thái kia vừa cứng miệng vừa bướng bỉnh, chắc chắn không chịu thừa nhận.



"Những bộ y phục phu nhân gửi tới đều làm từ gấm thượng hạng, bộ màu hồng phấn kia cũng rất đẹp, đến tiệc tối Trung Thu mặc là hợp nhất."



Mặc Nhiễm vừa sắp xếp tủ áo vừa nói.



Lúc này Thẩm An An mới chợt nhớ ra, còn có tiệc tối Trung Thu, nàng cần chuẩn bị quà cho mọi người.



Nàng không có thứ gì đặc biệt, tốt hơn là tiết kiệm thời gian và công sức. Dù sao số bạc Tiêu Uyên đưa tới vẫn đang nằm yên trong rương.



Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.



Nhưng với tổ mẫu, nàng nhất định phải để tâm nhiều hơn.



Những ngày phát cháo sắp kết thúc, số gạo và bột mì cũng vừa đủ. Tuy nhiên, Đoan gia và Trần gia lại kéo dài thêm thời gian. Thẩm quản gia tới hỏi ý kiến của nàng, Thẩm An An bảo ông cứ cho người về phủ.



Giờ thì cho dù có gom góp cũng không đủ gạo và bột mì cho hai ngày nữa. Hà tất phải cố ra vẻ giàu có. Đoan gia và Trần gia muốn tạo danh tiếng tốt, cứ để họ làm. Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến nàng.



Việc phát cháo vừa kết thúc, cuộc sống của Thẩm An An càng trở nên nhàn nhã hơn. Chỉ là mỗi ngày, sau khi hết việc, Thẩm Trường Hách đều ghé qua Hải Đường Viên ngồi một lát và mang đến cho nàng những món ăn khác nhau.



Thẩm An An rất biết cách làm vui lòng người khác, mỗi lần đều không tiếc lời khen ngợi.



"Ca ca, mấy ngày nữa là Trung Thu rồi, muội muốn chọn một món quà cho tổ mẫu, huynh có thời gian đi cùng muội không?"



Thẩm Trường Hách suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ngày kia nhé, hôm đó huynh được nghỉ."



"Được ạ."



Tiễn Thẩm Trường Hách xong, Thẩm An An viết một bức thư gửi cho tổ mẫu.



Nếu có thể, nàng rất muốn đón tổ mẫu đến ở bên cạnh mình. Chỉ tiếc rằng kinh thành đối với tổ mẫu là nơi chất chứa nhiều nỗi buồn, người không muốn quay lại.



Thẩm An An chợt nghĩ, nếu nàng có thể gả đến Giang Nam, có lẽ sẽ luôn được ở bên tổ mẫu. Dù sao phụ mẫu đã có huynh trưởng chăm sóc, tổ mẫu chỉ có một mình nàng.



Còn bảy ngày nữa là đến Trung Thu, cả phủ trên dưới đã bắt đầu bận rộn. Ngay cả cây hải đường trong viện của Thẩm An An cũng được treo đầy đèn lồng đỏ, khắp nơi đều một màu rực rỡ.



Thẩm An An nhàn nhã trong phòng được vài ngày, thì rắc rối đã tìm đến cửa.



"Cô nương."



Ma ma bên cạnh Thẩm phu nhân xuất hiện với vẻ mặt đầy lo lắng.



"Ngọc cô cô bên cạnh Quý phi lại đến rồi, nói rằng Quý phi nương nương rảnh rỗi muốn triệu cô nương vào cung trò chuyện."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe đến cái tên Thẩm Quý phi, Thẩm An An đã thấy đau đầu. Nàng rất khâm phục sự kiên trì của vị Quý phi này: "Bà ta đâu rồi?"



"Ở trong viện của phu nhân."



Ma ma hạ giọng nói nhỏ: "Phu nhân bảo, nếu cô nương không muốn đi thì cứ giả bệnh từ chối, bên phía Quý phi để phu nhân giải quyết."



"Không cần đâu."



Thẩm An An gấp cuốn sách lại, đứng dậy: "Đã đến thì cứ đi gặp một lần vậy."



"Mặc Hương, thay y phục, trang điểm cho ta."



Mặc Hương vội vàng tiến lên giúp nàng thay y phục, búi tóc, còn ma ma thì lui ra ngoài chờ.



Sau một khắc, Thẩm An An chỉnh trang xong, bước ra ngoài, đến viện của Thẩm phu nhân.



Trên đường đi, ma ma nhắc nhở: "Phu nhân nói, Quý phi nương nương đột nhiên triệu cô nương vào cung, có lẽ là nghe được chuyện yến hội ngắm hoa cúc ở phủ Vĩnh Ninh hầu. Phần lớn khả năng lại là vì chuyện hôn sự của cô nương. Nếu nương nương có hỏi, cô nương chỉ cần nói mình không quyết định được, bảo nương nương tìm lão gia và phu nhân là được."



Thẩm An An khẽ gật đầu.



Nghĩ đến người nữ nhân kia bị giam trong cung sâu, vậy mà tin tức vẫn linh thông đến lạ. Mới mấy ngày đã biết mẫu thân nàng đang lo liệu chuyện hôn sự cho nàng.



Suy nghĩ miên man một lúc, nàng đã đến viện của Thẩm phu nhân. Các nha hoàn cúi chào, vén rèm châu mời nàng vào.



Trong phòng, Thẩm phu nhân đang trò chuyện cùng Ngọc cô cô.



Bà ngồi ở vị trí dưới, dáng vẻ đầy uy nghi của một phu nhân quyền quý. Cũng phải thôi, trước cửa tướng phủ còn có quan thất phẩm, huống chi là người từng bước ra từ cung đình.



"An An đến rồi."



Thẩm phu nhân mỉm cười, vẫy tay gọi nàng.



"Mẫu thân."



Thẩm An An cúi chào rồi bước đến ngồi bên cạnh Thẩm phu nhân.



Ngọc cô cô trông có vẻ không mấy vui.



Dù sao ngay cả Thẩm phu nhân cũng phải nể mặt bà vài phần, nhưng Thẩm An An lại không buồn chào hỏi lấy một lời.



Tuy vậy, qua lần tiếp xúc trước, Ngọc cô cô đã biết nàng không phải là người dễ đối phó, nên cũng không dám tỏ thái độ quá lố.



"Biểu cô nương."



"Ừm."



Lúc này Thẩm An An mới quay sang Ngọc cô cô, mỉm cười gật đầu một cách đúng mực.



"Ngọc cô cô dạo này nhàn nhã thật, cứ cách vài ngày lại đến phủ Thẩm. Hoàng thượng có biết không? Dẫu sao nương nương cũng là hậu phi, thân thiết với nhà mẹ đẻ quá e là không ổn, cẩn thận kẻo khiến Hoàng thượng không vui đấy."



"…"



Sắc mặt Ngọc cô cô thoáng cứng đờ.



Một lúc sau, bà mới gượng cười nói: "Hoàng thượng sủng ái nương nương, chắc chắn sẽ không trách phạt."



"Ừm."

Thẩm An An gật đầu, giọng điệu như đồng tình: "Được sủng ái là chuyện tốt. Nhưng trước kia, tổ mẫu luôn dạy dỗ ta rằng không được dựa vào sự sủng ái mà sinh kiêu. Nếu tổ mẫu còn ở đây, chắc chắn cũng sẽ dạy dỗ cô mẫu như vậy."



Lời này vừa nói ra, dường như nàng đang tỏ vẻ bất mãn với Thẩm lão phu nhân. Nhưng ai trong phòng cũng hiểu ẩn ý thật sự của nàng.



Chỉ là, nàng đã đem danh nghĩa Thẩm lão phu nhân ra làm lá chắn, nên dù Ngọc cô cô có khó chịu cũng không dám nói gì thêm.



"Mẫu thân."



Thẩm An An đột nhiên đẩy nhẹ Thẩm phu nhân, chỉ tay ra ngoài sân: "Những cây mẫu đơn của người đã tàn hết rồi."



Thẩm phu nhân hơi sững người vì cách nói năng bất ngờ của nàng, sau đó gật đầu: "Bây giờ đã là cuối thu rồi, không còn là mùa của nó nữa."



“Vâng."



Thẩm An An gật đầu mạnh, vẻ mặt như có chút tiếc nuối: "Nhưng hoa cúc ở phủ Vĩnh Ninh hầu lại đang nở rộ."



...



Chẳng riêng gì Thẩm phu nhân và Ngọc cô cô, ngay cả Mặc Hương cũng hiểu rõ ẩn ý.



Cô nương đang dùng hoa để ám chỉ người, ngụ ý rằng sự sủng ái của Hoàng thượng giống như thời tiết, ngắn ngủi, chóng tàn.



Tay Ngọc cô cô cầm chén trà đã bắt đầu hơi run rẩy.



Bà biết biểu cô nương miệng lưỡi sắc bén, nhưng không ngờ lại dám lớn mật đến mức này, chuyện gì cũng dám nói ra.



Bà lạnh mặt, ánh mắt đầy ý cảnh cáo, nhưng chưa kịp mở miệng thì Thẩm phu nhân đã lên tiếng trước, liếc nhìn nữ nhi và nhẹ nhàng trách mắng: "Trước mặt Ngọc cô cô mà con lại không biết lớn nhỏ gì cả, toàn bị tổ mẫu chiều hư, càng ngày càng không có quy củ."



Thẩm An An lè lưỡi, cười nói: "Con chỉ là cảm thán thôi mà, mẫu thân nghĩ đi đâu thế."



Thẩm phu nhân bất lực, lườm nàng một cái rồi quay sang Ngọc cô cô, giải thích: "Đứa nhỏ này bị lão phu nhân cưng chiều đến mức không biết gì về quy củ vòng vo ở kinh thành cả."



Trong nhà nếu có Hoàng phi hoặc quan chức cao cấp, những lời không may mắn như vậy đều bị cấm nói ra, đó là một quy tắc ngầm.



Ngọc cô cô khẽ cong khóe môi, thầm nghĩ, biểu cô nương nào phải không biết, rõ ràng là cố ý.



Nhưng khi ngước lên, bắt gặp nụ cười ngây thơ vô tội của Thẩm An An, bà lại chẳng thể bắt bẻ được gì: "Phu nhân nói quá rồi, biểu cô nương thẳng thắn và đơn thuần, đó cũng là điều đáng quý."



Thẩm phu nhân mỉm cười: "Ngọc cô cô vừa nãy có phải nói rằng Quý phi nương nương muốn triệu An An vào cung ở vài ngày không?"



Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.



Ngọc cô cô mím môi, chẳng muốn gật đầu vì không thích đối mặt với Thẩm An An, nhưng nghĩ đến lời dặn của Quý phi, bà đành cười gượng gạo, gật đầu: "Đúng vậy, Quý phi nương nương mỗi lần gặp biểu cô nương đều rất yêu mến, ngày nào cũng nhắc đến."



"Thật sao? Cô mẫu thực sự yêu thích con vậy ư?" - Thẩm An An nhanh nhảu đón lời.



Thẩm phu nhân thoáng vẻ lo lắng, khẽ nháy mắt ra hiệu cho nàng, nhưng Thẩm An An làm như không thấy, tiếp tục cười nói với Ngọc cô cô: "Biểu cô nương và Quý phi nương nương là người một nhà, cùng chung dòng m/á/u, nương nương sao lại không yêu mến biểu cô nương được chứ."



Thẩm An An mỉm cười, đôi môi cong lên: "An An cũng rất yêu mến cô mẫu, rất muốn vào cung bầu bạn cùng cô mẫu vài ngày…"



Ngọc cô cô vừa thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ lần này nàng không gây chuyện, thì lại nghe nàng đổi giọng: "Chỉ là… dạo này sợ không có thời gian."



Sắc mặt Ngọc cô cô dần trầm xuống, bà lạnh lùng đáp: "Biểu cô nương dù có là huyết thân của Quý phi nương nương, nhưng tôn ti trật tự vẫn phải rõ ràng. Đừng nên trái ý nương nương, vì dù sao quân thần chi khác vẫn phải phân định minh bạch."