Thẩm An An bước vào tửu lầu.
Nàng lập tức nhìn thấy Trương Nghiệp Dương đang ngồi sau quầy, vừa lục lọi cuốn sổ vừa vội vàng tính toán bằng bàn tính. Mặc dù tay hắn rất linh hoạt bấm vào các hạt trên bàn tính, nhưng tâm trí lại không hề dồn vào sổ sách, có vài lần hắn tính sai, cuối cùng với vẻ mặt bực bội hắn buông đồ xuống và ngồi thất thần trên ghế.
Hắn ngây người nhìn trân trối, lòng đầy mâu thuẫn. Hai bằng hữu khác đều được ở lại kinh thành, còn hắn, người khởi xướng tấu sớ yêu cầu lại không nhận được cơ hội ở lại.
Tất cả những cố gắng và hy vọng đã tan thành mây khói.
Nhưng cũng không thể nói là xấu, vì dù sao thì Tứ Hoàng tử cũng đã cho hắn một vùng đất phì nhiêu ở Giang Nam, nơi có cơ hội phát triển, thậm chí cơ hội rộng mở hơn so với hai bằng hữu ở lại kinh thành. Tuy nhiên, nó lại đi ngược lại với những gì hắn mong muốn.
Hắn đáng lẽ phải hài lòng rồi, dù sao với cấp bậc của mình, nếu không có sự nâng đỡ của Tứ Hoàng tử, hắn chỉ có thể được phân tới một huyện xa xôi.
Đang mơ màng, hắn vô tình ngẩng đầu lên cả người lập tức ngây ra, suýt nữa tưởng mình đang nằm mơ.
Thẩm An An nở nụ cười nhẹ nhàng, bước tới vài bước: “Sao vậy, Trương công tử không nhận ra ta nữa sao?”
Trương Nghiệp Dương mất một lúc mới hồi phục lại tinh thần, ánh mắt vừa vui mừng vừa thất vọng: “Không, không phải, chỉ là có chút ngạc nhiên vì Thẩm cô nương lại đến đây.”
Tửu lầu này không lớn cũng không nhỏ, khách đến chủ yếu là những người lao động hoặc thương nhân, tuyệt đối không phải là nơi mà một người có thân phận như Thẩm An An sẽ xuất hiện.
“Chỉ là ra ngoài mua vài hộp phấn son, tình cờ đi qua vào đây ăn trưa thôi.”
Thẩm An An nhìn thấy tai hắn vì xấu hổ mà đỏ bừng, giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng.
Trương Nghiệp Dương ngẩng đầu nhìn nàng, bị nụ cười quyến rũ của nàng làm cho chột dạ vội vã cúi xuống. Tay trong tay áo của hắn siết lại rồi lại buông ra, cứ thế mà lặp đi lặp lại.
Hắn đang nghĩ gì vậy? Nàng là nữ nhi của Thái úy, sao lại vì một kẻ nghèo hèn như hắn mà đến đây? Chắc chắn là vì đọc quá nhiều sách vở, mới có thể mơ mộng hão huyền như vậy.
“Trương công tử, bận không? Nếu không bận thì cùng ăn cơm nhé?”
Trương Nghiệp Dương biết rõ nàng chỉ nói xã giao, đáng lẽ hắn phải từ chối, nhưng cuối cùng lại nói một cách không thành thật: “Không bận.”
Khi đối diện với nụ cười nhạt của Thẩm An An, khuôn mặt hắn lập tức đỏ bừng, đầy ngại ngùng và lúng túng.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Mặc Hương tìm một phòng riêng, gọi một vài món đặc trưng của quán. Dưới ánh mắt ngạc nhiên của chủ quán và người phục vụ Trương Nghiệp Dương theo sau Thẩm An An lên lầu.
Nói là phòng riêng, thực ra chỉ là một khu vực yên tĩnh hơn, được ngăn cách bằng một màn trướng ngọc. Thẩm An An chỉnh lại váy, ngồi xuống.
“Trương công tử, ngồi đi.”
Trương Nghiệp Dương xấu hổ cúi đầu nhìn bộ quần áo thô ráp trên người mình. Hôm nay hắn làm việc, mặc bộ đồ có chấp vá hoàn toàn không phù hợp với cảnh tượng đối diện, một nữ nhân quý tộc, dịu dàng và sang trọng.
Chưa kể đến Thẩm cô nương, ngay cả nha hoàn bên cạnh nàng ấy cũng lịch sự, xinh đẹp hơn hắn rất nhiều.
Thẩm An An nhận ra sự lúng túng của hắn, nàng nhíu mày một chút, rồi mở miệng chuyển chủ đề:
“Về việc liên kết sách, ta đã nghe đại ca ta kể, Trương công tử không sợ quyền lực, dũng cảm vì dân mà cầu xin, thật sự rất đáng ngưỡng mộ.”
Trương Nghiệp Dương ngồi sát mép ghế, hai tay đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, vẻ mặt căng thẳng, vô cùng lo lắng: “Thẩm cô nương quá khen rồi, ta chỉ là một trong những người ít nổi bật nhất, những người dân tị nạn có thể được giải quyết ổn thỏa, công lao thực ra là của người khác.”
Thẩm An An ánh mắt lóe lên, cười nhẹ mà không nói gì, biết rằng "người khác" mà Trương Nghiệp Dương nói chính là Tiêu Uyên.
Nhưng hôm nay, nàng không phải đến để nói về những chiến công vĩ đại của Tiêu Uyên.
Nàng rót một tách trà, vô tình hỏi: “Trương công tử đã lập được công lao lớn như vậy, chắc chắn sẽ nhận được một chức vụ tốt, phải không?”
Trương Nghiệp Dương mặt lập tức cứng lại.
Hắn cúi đầu nhìn vào tách trà mà Mặc Hương đặt trước mặt, môi khẽ mím lại, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
“Cũng… có lẽ vậy.”
Thẩm An An nhíu mày, nhìn hắn cúi đầu cười khổ, rõ ràng là không hài lòng với việc điều chuyển công tác, nàng lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Trương công tử có gặp khó khăn gì à?”
“Không, không có gì.”
Trương Nghiệp Dương ngẩng đầu nhìnThẩm An An với ánh mắt sáng ngời, trong lòng hắn như tỏa sáng, cơn mây u ám bỗng tan đi phần nào.
“Triều đình phân ta đến một huyện nhỏ ở vùng ngoại ô Giang Nam, nơi đó đất đai rộng lớn, kinh tế thịnh vượng, rất có lợi cho con đường quan lộ của ta sau này.”
Chỉ là, hắn muốn vì nàng mà ở lại, dù là mơ mộng hão huyền, cũng muốn nói cho nàng biết niềm vui trong lòng mình.
Nhưng bây giờ…
“Giang Nam.”
Thẩm An An lặp lại một lần nữa, môi nàng mỉm cười, tay giấu trong tay áo nắm c.h.ặ.t t.a.y áo, có chút vui mừng.
“Giang Nam thật sự rất tuyệt vời.”
Trương Nghiệp Dương ngẩng đầu ngạc nhiên, nhìn vào đôi mắt vui vẻ củaThẩm An An, sững sờ.
Thẩm An An kiềm chế niềm vui trong lòng, cố gắng cười bình tĩnh nói: “Ta lớn lên ở Giang Nam từ nhỏ, nơi đó người dân hiền hòa, cảnh sắc đẹp đẽ, ta luôn muốn nếu có cơ hội, sẽ quay lại sống ở đó.”
Trương Nghiệp Dương trong mắt dần dần hiện lên sự ngạc nhiên: “Thẩm cô nương nói thật sao?”
“Dĩ nhiên.”
Thẩm An An chân thành nhìn hắn: “Giang Nam phong cảnh thanh bình, không có những quy tắc lằng nhằng, cũng không có những gia đình quan lại quyền thế. Trương công tử mới bước chân vào quan trường, đi Giang Nam sẽ tốt hơn nhiều so với việc ở lại kinh thành đầy mưu mẹo, cũng có thể thoải mái phát huy tài năng, không phải sống khôn khéo trong môi trường đầy thị phi ở đây.”
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Lời nói của Thẩm An An nhanh chóng xua tan sự phiền muộn đã kéo dài trong lòng Trương Nghiệp Dương mấy ngày qua, môi hắn không kìm được mà khẽ nhếch lên.
“Cô nương nói đúng, là ta đã nhìn nhận hẹp hòi.”
Lúc này, tiểu nhị bước vào mang đồ ăn, đầy ắp một bàn, đủ các món từ chim thú, nhìn thôi cũng thấy ngợp. Trương Nghiệp Dương nhìn, nỗi tự ti mà hắn vừa mới quên đi lại ào ạt kéo đến.
“Chúng ta chỉ có ba người, Thẩm cô nương không cần phải chi tiêu như vậy đâu.”
Mặc Hương sắp xếp bát đũa, trước tiên cười nói: “Trương công tử đừng bận tâm, cô nương ta ở nhà cũng thế.”
“Ồ.”
Trương Nghiệp Dương cười ngượng ngùng, cúi đầu, gắp miếng gà xông khói có lớp da giòn, cố gắng làm giảm bớt sự ngại ngùng.
Thẩm An An liếc nhìn Mặc Hương, đồng thời cũng cảm thấy Trương Nghiệp Dương tuy phẩm hạnh tốt nhưng có lẽ tính tình hơi quá nhạy cảm.
Nếu sau này phải luôn cố gắng bảo vệ lòng tự trọng của hắn như vậy, chẳng phải sẽ rất mệt mỏi sao?
Thôi, quyền lực sẽ dạy người, có lẽ khi hắn làm quan và không còn thiếu tiền bạc nữa, mọi thứ sẽ dần tốt lên.
“Trương công tử có uống rượu không?”
Trương Nghiệp Dương vội vã lắc đầu từ chối.
Cùng nàng ấy mà uống rượu sao? Lỡ nói sai điều gì khiến nàng bất tiện thì sao?
Hơn nữa, vừa rồi Thẩm An An khen Giang Nam lại làm bùng lên niềm hy vọng nhỏ nhoi trong hắn, dù có là ảo tưởng thì cũng phải thử một lần.
“Vậy công tử khi nào lên đường đi nhậm chức?”
Trương Nghiệp Dương hít sâu một hơi, lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, đối diện với Thẩm An An, nhưng chỉ cần ánh mắt chạm vào vẻ đẹp rực rỡ của nàng, trái tim hắn lại đập nhanh đến mức không thể nói thành lời.
“Vẫn...vẫn chưa biết, chắc cũng trong vài ngày tới.”
“Ồ, nhanh vậy sao...”
Thẩm An An cúi đầu, cầm đũa khuấy nhẹ trong bát cháo sen, đôi mắt trong veo ẩn sau những tán mi dài, tựa như chứa đựng một chút buồn bã thoáng qua.
Trương Nghiệp Dương cảm thấy n.g.ự.c mình như bị ép chặt, trái tim dường như bị nhấc lên, hắn nghiêng người về phía trước, ánh mắt đầy khát khao và chân thành nhìn vào cô nương xinh đẹp đối diện.
“Thẩm cô nương, ta có điều muốn nói với nàng, thực ra ta…”
Thẩm An An ngẩng đầu, mỉm cười nhìn hắn đôi mắt sáng ngời ẩn chứa một chút mong chờ, khuôn mặt lại tỏ ra điềm tĩnh.
“Ta…”
“Ôi,Thẩm cô nương, thật là trùng hợp.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Giọng nói đầy ngạc nhiên và vui mừng đột ngột vang lên, cắt ngang lời chưa nói của Trương Nghiệp Dương.
Thẩm An An nghe thấy giọng nói đó, khuôn mặt đang cười chợt trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía cửa.
Không lâu sau, bóng dáng của Lý Hoài Ngôn lười biếng xuất hiện, đứng ở cửa phòng với nụ cười trên môi, đôi mắt liếc qua một vòng trong phòng khi ánh mắt dừng lại trênTrương Nghiệp Dương, sắc mặt của hắn rõ ràng khựng lại, môi khẽ trùng xuống.
Thẩm An An suýt nữa nghi ngờ rằng liệu mình có phải có mối liên hệ gì với Lý Hoài Ngôn trong kiếp này hay không, tại sao cứ đi đâu cũng gặp phải hắn.
Quả là xui xẻo!
“Mặc Hương, đóng cửa.”
Mặc Hương lập tức tiến lên.
Nàng đưa tay kéo cửa, nhưng Lý Hoài Ngôn lại mỉm cười như có ý không chịu tránh ra, thân thể dựa vào cửa, ánh mắt lướt qua phía sau.
Mặc Hương nhíu mày, đang định quở trách hắn tránh ra thì một ánh mắt lạnh lùng và sắc bén bỗng nhiên xuyên thẳng vào nàng, khiến nàng cảm thấy như bị đ/â/m vào lưng, một luồng lạnh lẽo chạy dọc toàn thân.
Áp lực thật sự rất mạnh mẽ và nguy hiểm.
Nàng vô thức thả tay ra, ngẩng đầu lên.
Sau đó, nàng nhanh chóng quay lại phòng, đứng sau Thẩm An An.
Lý Hoài Ngôn bật cười, vẻ mặt như đang chờ xem kịch hay.
Trương Nghiệp Dương đương nhiên nhận ra Lý Hoài Ngôn, vội vàng đứng dậy lo sợ người khác sẽ hiểu lầm hắn có quan hệ với Thẩm cô nương, làm ô uế danh tiếng của nàng, hắn lập tức rời khỏi bàn và lùi ra xa một chút.
“Lý công tử.”
Trương Nghiệp Dương chắp tay hành lễ.
Lý Hoài Ngôn liếc nhìn hắn một cái, không nói gì, nghiêng người một chút lộ ra người đứng sau lưng hắn.
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Mặc Hương lập tức cúi đầu, tay nhỏ nắm chặt ống tay áo của Thẩm An An.
Biểu cảm củaTứ Hoàng tử vừa rồi quá đáng sợ, nếu không cẩn thận nàng còn tưởng mình đã phạm phải điều gì đại kỵ gì nữa cơ.
Trương Nghiệp Dương muốn chào hỏi Tiêu Uyên, nhưng ánh mắt lạnh lùng và sắc bén của hắn khiến Trương Nghiệp Dương như bị nghẹn lại, không thể thốt ra một lời.
Hắn cảm thấy, Tứ Hoàng tử hình như luôn không mấy thích mình.
Không biết là có vấn đề ở đâu.
Ánh mắt Tiêu Uyên quét qua Thẩm An An, cuối cùng dừng lại trên Trương Nghiệp Dương, mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt đầy uy h.i.ế.p khiến Trương Nghiệp Dương không dám ngẩng đầu lên.
Thẩm An An nhìn người nam nhân đột ngột xuất hiện, ánh mắt khẽ nheo lại.
Lại là tên này!
Nàng tức giận không thôi.
Chỉ cần không vừa ý là hắn lại nhăn nhó mặt mày, như thể cả thế giới đều nợ hắn tiền, không ai xứng đáng với hắn cả.
Cũng chẳng biết hắn lại bị ai cắn phải mà đến đây phát tán cơn giận như chó điên.
Liệu nàng có thù oán gì với tên nam nhân xấu xa này không? Nếu không, sao hắn lúc nào cũng phá hoại chuyện tốt của nàng?
Nàng nghiến chặt hàm răng, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Tiêu Uyên, trong mắt tràn đầy tức giận. Nàng vừa mở miệng định nói gì đó.
Tuy nhiên, giọng nói không nhanh không chậm của Tiêu Uyên lại vang lên trước, như một bàn tay vô hình lập tức siết chặt cổ nàng, khiến nàng không thể thốt ra một từ nào.
Giống như một đám bông, bị nhét vào miệng nàng vậy.
“Lâm công tử chắc chưa gặp cô nương này, để ta giới thiệu với ngươi.”
Tiêu Uyên nói với giọng chế giễu, ánh mắt như có như không lướt qua Thẩm An An, nhưng dưới ánh mắt đó lại đầy sự lạnh lẽo, hướng về phía người nam nhân mặc áo tím bên cạnh mà nói.
“Người đang ngồi trong phòng này chính là nữ nhi của Tướng quân Thẩm Văn vừa mới được đưa về từ Giang Nam, đại cô nương của Thẩm gia.”
“……”
Lâm Công tử??
Thẩm An An nhìn về phía người nam nhân mặc áo tím, hắn có vẻ ngoài thanh tú, ánh mắt của hắn lộ vẻ ngạc nhiên và đánh giá, lịch sự gật đầu chào nàng: “Thẩm cô nương, chào cô nương.”
Nàng cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, đứng dậy nhẹ nhàng, đáp lễ Lâm công tử, dáng vẻ như một cô nương quyền quý: “Lâm công tử, chào ngài, bái kiến Tứ Hoàng tử.”
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Nàng khẽ ngẩng đầu, lén nhìn Tiêu Uyên, trong lòng hơi thắc mắc, không biết Tiêu Uyên làm sao biết được đại ca nàng đang bàn chuyện hôn nhân với Lâm cô nương? Liệu có phải tình cờ hay là có dụng ý gì?
Hắn chắc không rảnh đến mức làm phiền nàng, dù sao hắn cũng bận rộn lắm mà.
Mặc dù trong lòng suy nghĩ như vậy, nhưng trước mặt Lâm công tử, nàng vẫn giữ lễ phép và phong độ, không thể để người ta nghĩ rằng gia phong Thẩm gia không ra gì, làm hỏng chuyện hôn sự của đại ca.
Tiêu Uyên môi mím lại, nụ cười lạnh lùng hiện lên, hài lòng với sự ngoan ngoãn và yên tĩnh của Thẩm An An, không uổng công hắn đã sai Khánh Phong kéo Lâm công tử lên xe ngựa.
Trương Nghiệp Dương chưa từng gặp phải hoàn cảnh như thế này, giờ đây đứng bên cạnh những đại nhân vật thế này hắn không dám nói lời nào.
Hắn vẫn luôn cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo như d/a/o găm không rời khỏi mình, sắc bén đến mức khiến hắn rùng mình.
Ánh mắt Tiêu Uyên quét qua hai bộ bát đũa trên bàn, đôi mắt đen như mực nhìn có vẻ không có gì thay đổi.
“Lâm công tử có phiền không nếu cùng Thẩm cô nương dùng bữa chung, dù sao sau này chúng ta cũng sẽ là họ hàng.”
Lâm công tử cũng rất nhanh chóng bắt nhịp, lập tức nói: “Dĩ nhiên không phiền, chỉ là không biết Thẩm cô nương có đồng ý không?”
Ánh mắt Thẩm An An trầm ngâm, im lặng nhìn Tiêu Uyên trong mắt nàng là sự tức giận, như thể đang hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Tiêu Uyên giả vờ không để ý, vẻ mặt lạnh lùng kiên định, trên môi vẫn là nụ cười nhẹ.
Lâm công tử liếc nhìn giữa hai người trong bầu không khí kỳ lạ, rồi lại cười nói: “Phụ thân ta luôn ngưỡng mộ Thẩm tướng quân, người cũng luôn khen ngợi Thẩm đại công tử, chắc chắn Thẩm cô nương cũng là một người có tài trí, phẩm hạnh xuất sắc, một cô nương thục nữ đích thực.”
Thẩm An An thu tầm mắt, mỉm cười dịu dàng với Lâm công tử, câu sau thật sự dễ nghe: "phẩm hạnh xuất sắc" quả thật không dám nhận.
“Lâm công tử quá khen, Lâm gia là một gia đình nho nhã, nhà có truyền thống học hành, tất cả đều nhờ vào sự học vấn uyên bác của Lâm đại nhân."
Hai người tâng bốc nhau vài câu, Thẩm An An mời mọi người vào phòng riêng ngồi.
Trương Nghiệp Dương ngại ngùng đứng bên cạnh, đột nhiên Lý Hoài Ngôn tiến lại gần vỗ vai hắn, ánh mắt cong cong nhưng không có chút ý cười: “Trương công tử sắp nhận chức rồi phải không, chắc đã đến lúc thu dọn hành lý rồi nhỉ?”
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Thẩm An An quay lại nhìn hai người, trong góc khuất mà Lâm công tử không thấy nàng nghiến răng nhìn Lý Hoài Ngôn, miệng không nói nhưng như muốn bảo gì đó.
Tuy nhiên có Lâm công tử ở đây, nàng không thể trực tiếp yêu cầu Trương Nghiệp Dương ở lại, thật sự là không thích hợp.
Lý Hoài Ngôn giả vờ như không nhìn thấy, vỗ mạnh vào vai Trương Nghiệp Dương.
Trương Nghiệp Dương trong lòng cảm thấy khó xử, miễn cưỡng cười với Thẩm An An, ánh mắt đầy khiêm nhường: “Cảm ơn lời nhắc nhở của Lý công tử, ta xin phép về trước."
"Ừ."
Lý Hoài Ngôn mới thu tay lại, đợi Trương Nghiệp Dương rời đi hắn liền cười đùa với Thẩm An An.
Thẩm An An liếc nhìn hắn, mặt không biểu cảm rồi trở lại ngồi xuống ghế, khi Lâm công tử lên tiếng để phá vỡ bầu không khí, nàng miễn cưỡng nở một nụ cười để đáp lại.
Dù bầu không khí có chút kỳ lạ, nhưng giữa Lâm công tử và Thẩm An An thì cuộc trò chuyện vẫn không quá ngượng ngùng.
Trong bữa ăn, Lý Hoài Ngôn nửa đùa nửa thật nói: “Món ăn ngon mà không có rượu thì thiếu thú vị, Thẩm cô nương, sao không chiêu đãi vài bình rượu?”
Thẩm An An liếc mắt nhìn hắn, rồi quay đầu ra lệnh cho Mặc Hương đi lấy rượu.
Tiêu Uyên từ trước đến giờ vẫn im lặng đột nhiên lên tiếng lạnh lùng: “Trời còn sáng thế này mà uống rượu, nếu muốn uống thì về phủ quốc công mà uống."
"…"
Khóe miệng Lý Hoài Ngôn giật giật.
Dù sao hắn cũng là người vội vàng chạy tới phủ của Tứ Hoàng tử để báo tin, sao lại như thế này chẳng phải kiểu này như người đi chùa rồi lại không cần thầy sao!