Kiếp Trước Khổ Đủ Rồi, Đánh Chết Nàng Cũng Không Gả Nữa

Chương 36: Trở Lại Quỹ Đạo Ban Đầu



Lâm công tử liếc nhìn Tiêu Uyên, cười nói để giải vây.

“Lý ca, nếu muốn uống, mấy ngày nữa ta mời Lý ca ra tửu lầu uống cho thoải mái, hôm nay là Thẩm cô nương mời khách, uống rượu sẽ không tiện lắm.”

Một cô nương mới lớn, ngồi cùng mấy người nam nhân như họ uống rượu, nếu truyền ra ngoài sẽ thành thế nào.

Lâm công tử ngẩng đầu lén nhìn Tiêu Uyên, thấy hắn cúi đầu không nói gì biết mình đoán đúng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Dù sao thì Tiêu Uyên cũng có vẻ có chút đặc biệt với Thẩm cô nương, hôn sự giữa hai nhà Thẩm gia và Lâm gia chắc cũng cần phải xem xét lại, sau này hắn phải bảo mẫu thân nhanh chóng quyết định chuyện này.

Lý Hoài Ngôn đầu óc chậm chạp, lúc này mới phản ứng lại.

Cũng là do Thẩm An An quá kiên cường, khiến hắn không ít lần quên mất thân phận quý tộc của nàng.

Thẩm An An giả vờ cảm kích, cười với Lâm công tử.

Tiêu Uyên dùng đôi đũa nắm chặt, lực trong tay mạnh đến nỗi đôi đũa lập tức bị bẻ gãy thành hai đoạn.

Một tiếng "rắc" sắc lẹm.

Lâm công tử nhìn qua, tim như bị bóp nghẹt, nụ cười trên mặt dần tắt, chuyển thành vẻ mặt cứng nhắc, vội vàng cúi đầu ăn cơm, tránh ánh mắt thân thiện của Thẩm An An.

“Chậc, chậc, chậc.”

Lý Hoài Ngôn nghiêng đầu nhìn Lâm công tử một lúc, nhíu mày nói nhỏ: “Nếu ta cũng thông minh như huynh, biết nhìn sắc mặt thì tốt biết bao.”

Lâm công tử biết Lý Hoài Ngôn đang trêu chọc mình, nghiêng đầu một cái cười bất đắc dĩ, một tay dựa lên trán như thể đang tránh né thứ gì đó.

Thẩm An An không hiểu được những cử chỉ nhỏ của họ, cũng không muốn đoán mò.

Nàng bảo Mặc Hương nhờ tiểu nhị mang thêm một ít điểm tâm, rồi đứng dậy chuẩn bị từ biệt.

“Các vị ăn ngon uống tốt, nếu chưa đủ, có thể gọi thêm, cứ ghi vào sổ của ta.”

Lý Hoài Ngôn và Lâm công tử cùng lúc đặt đôi đũa xuống, cười khách sáo mấy câu nhưng không dám ngẩng đầu lên sợ Thẩm An An lại mỉm cười với họ.

Thẩm An An cũng không bận tâm đến sự thay đổi đột ngột của Lâm công tử, trước khi rời đi nàng cũng không quên liếc xéo Lý Hoài Ngôn một cái.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Lý Hoài Ngôn nhẹ nhàng chớp mắt.

Tiêu Uyên, từ đầu đến giờ vẫn im lặng, đặt đôi đũa xuống giọng nói nhẹ nhàng và bình thản, như thể chỉ đang nói chuyện một việc hết sức bình thường.

“Ta đưa nàng về.”

Thẩm An An lập tức cứng đờ, tưởng mình đã nghe lầm.

Nàng bước tiếp về phía trước.

Giọng hắn mang theo một chút lạnh lẽo, trầm thấp, lại lặp lại lời nói ban nãy.

“Ta đưa nàng về.”

Thẩm An An dừng bước, quay lại đôi mắt hạnh sắc lạnh nhìn thẳng vào người nam nhân đang bước về phía mình.

Gần đây hắn bị làm sao vậy? Uống nhầm thuốc rồi sao?

“Là Tứ Hoàng tử đang nói chuyện với ta sao?”

Hắn đứng trước mặt nàng, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng không kiên nhẫn của nàng, dường như có một cảm giác muốn xé nát tất cả sự không hài lòng của nàng.

“Dạo gần đây, trong kinh không yên ổn, bọn cướp ngoài thành hoành hành an toàn là trên hết, ta sẽ đưa nàng về phủ.”

Thẩm An An rất muốn từ chối, nhưng lại không muốn tiếp tục ở lại cái phòng này cứ xoay quanh những chuyện không có hồi kết với họ.

“Thật là phúc phận mà tiểu nữ tích cóp hai đời mới có được, thật sự quá bất ngờ.”

Tiêu Uyên cúi mắt nhìn nàng một lúc, không trả lời sự châm chọc trong lời nói của nàng, bước đi trước một bước ra ngoài.

Thẩm An An nghiến răng, gật đầu chào Lâm công tử rồi cũng theo sau bước ra ngoài.

Trước cửa tiệm, Trung thúc đang đánh xe ngựa chờ sẵn.

Thẩm An An thấy Tiêu Uyên kéo váy lên, như định lên xe ngựa của nàng, nàng lập tức tiến lên ngăn lại.

“Không cần phiền Tứ Hoàng tử làm khổ thân nữa, ta tự về là được.”

Ánh mắt Tiêu Uyên không kìm được dừng lại trên đôi môi đỏ tươi của nàng, cười nhạt, giọng không lạnh cũng không nóng: “Vừa nãy trong phòng riêng thì là tiểu nữ, giờ đây lại là ta rồi, tốc độ thay đổi sắc mặt của Thẩm cô nương nàng thật khiến người ta phải trầm trồ ngưỡng mộ.”

Ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi đôi môi đỏ ấy, trong lòng bỗng nhiên đập mạnh hơn, cơn nóng vội lại bắt đầu nổi lên trong ngực, liên tục cuộn trào đập vào não!

Thẩm An An không muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, đẩy hắn ra, bước lên ghế ngựa, như chợt nghĩ ra điều gì, nàng lại thò đầu ra khỏi cửa xe, cười khinh bỉ nhìn Tiêu Uyên.

“Tứ Hoàng tử, chẳng phải là nhờ vào võ nghệ cao cường của Trung thúc nhà ta sao, nếu không sao có thể đứng đây được, còn mặt mũi gì mà nói đi hộ tống ta, thật buồn cười!”

Nàng mạnh mẽ vén rèm xe, ra lệnh cho Trung thúc đánh xe.

Hắn nhìn gương mặt kiêu ngạo của nàng, đôi môi cười khinh miệt, ngón tay siết chặt trong lòng bàn tay vẻ mặt trở nên lạnh lùng.

Nếu không phải ngày đó, hắn đã bị quá nhiều người đánh sao có thể thảm hại như vậy, nữ nhân này, rõ ràng đang khinh thường hắn.

Thẩm An An tựa vào gối mềm, tâm trạng cực kỳ vui vẻ, chỉ cần có thể chọc tức Tiêu Uyên nàng lập tức cảm thấy rất hạnh phúc.

Nhớ lại khuôn mặt đen sì của tên nam nhân kia vừa nãy, khiến nàng càng cười nhếch miệng, phì cười.

Xe ngựa của Trung thúc rời đi, Mặc Hương đưa cho nàng một miếng mứt trái cây, nàng mở miệng cắn một miếng, chưa kịp nuốt bỗng thấy một bóng đen nhanh chóng lao qua, chiếc xe ngựa bỗng dưng chao xuống.

Nàng nhìn thấy người nam nhân đột nhiên xông vào trong xe, miếng mứt nghẹn lại nơi lưỡi, sắc mặt nàng từ từ trở nên u ám.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

“Cô nương, nhanh nhổ ra.”

Mặc Hương vỗ nhẹ lưng nàng, Thẩm An An dùng khăn tay nhổ miếng mứt ra, ho vài cái khuôn mặt nàng trắng như sứ giờ đã đỏ bừng.

Tiêu Uyên vẫn chăm chú nhìn nàng, khi ánh mắt của họ chạm nhau, hắn vẫn bình thản.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

Thẩm An An nghiến răng, nhìn hắn đầy tức giận.

Tiêu Uyên ngồi thẳng trong xe, không trả lời, chỉ nhìn nàng ánh mắt hắn ẩn chứa một cảm xúc không rõ ràng.

“Nàng thích vị trạng nguyên kia sao?”

Thẩm An An nhíu mày, nhìn Tiêu Uyên với ánh mắt có phần kỳ lạ.

“Liên quan gì đến ngài, Tứ Hoàng tử có phải quản nhiều quá rồi không?”

Đương nhiên là có liên quan, Tiêu Uyên nghĩ thầm, đôi mắt ấm áp trong giấc mơ vô số lần xuất hiện, chỉ có nàng mới có được, chỉ có nàng mới có thể liên tục gợi lại giấc mơ đó như thể nó từng thật sự tồn tại.

Trong giấc mơ, đôi mắt đó đang nhìn hắn và thuộc về hắn.

“Vấn đề lần trước, nàng vẫn chưa trả lời thẳng thắn, ta ở trong giấc mơ của nàng rốt cuộc là như thế nào?”

Thẩm An An cau mày, không hiểu rốt cuộc hắn đang bướng bỉnh điều gì đã nói là một giấc mơ thôi, sao cứ phải vặn vẹo mãi như vậy.

“Thái độ của ta với Tứ Hoàng tử, chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?”

Tiêu Uyên im lặng, đột nhiên ánh mắt hạ xuống chăm chú nhìn tấm ván xe, không biết đang nghĩ gì.

“Với cô nương, một giấc mơ, đã đủ để quyết định nhân phẩm và tương lai của một người sao?”

“Còn sao nữa?”

Thẩm An An ngẩng đầu, nhìn hắn đầy thách thức.

“Cả thành kinh thành có biết bao nhiêu nam nhân, sao ta lại không mơ về người khác, lại nhất quyết mơ về Tứ Hoàng tử? Hay là mọi thứ trên đời này đã định sẵn rồi, có lẽ chúng ta trong kiếp trước thật sự có thù hận không chừng.”

Tiêu Uyên dường như thật sự tin vào lời nàng nói, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn chằm chằm vào nàng, cảm xúc trong lòng hắn ẩn hiện không yên, ánh mắt nặng trĩu khiến Thẩm An An cảm thấy không thoải mái chút nào.

Hắn nhếch môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Cô nương thật sự nghĩ vậy sao?”

“Đương nhiên.”

Thẩm An An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy được ánh nhìn kiên định thoáng qua trong đôi mắt Tiêu Uyên.

Hắn khẽ cười, âm điệu ấm áp bất ngờ, nói với Thẩm An An: “Nàng nói đúng, sao không phải người khác, có thể thấy từ kiếp trước đến kiếp này, số mệnh đã có dấu hiệu từ lâu, ai là của ai thì cuối cùng cũng sẽ trở về quỹ đạo ban đầu, An An nói có phải vậy không?”

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Thẩm An An bỗng rùng mình, đôi mắt không thể tin mở to, nhìn chằm chằm vào Tiêu Uyên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong mắt hắn dường như có thứ gì đó đang dâng lên, lúc này nàng không thể nhìn rõ, cũng không thể hiểu, chỉ cảm thấy một cảm giác rùng rợn ập đến.

Giống như một cơn xoáy, từng chút một hút lấy nàng sâu thẳm vô cùng.

Lúc này, âm thanh của Trung thúc vang lên từ ngoài xe: “Cô nương, Tứ Hoàng tử, đến rồi.”

Thẩm An An bỗng dưng cảm thấy một nỗi lo sợ không rõ, mắng một tiếng “Kẻ điên” rồi vội vàng bước xuống xe ngựa.

“Thẩm An An.”

Tiếng của Tiêu Uyên đột ngột truyền ra từ trong xe, mang theo sự mỉa mai.

“Cái vị trạng nguyên kia, chưa chắc đã trong sạch như nàng nghĩ, khi nghèo khó và phồn vinh hòa lẫn vào nhau, có mấy ai có thể giữ được tấm lòng thuần khiết ban đầu?”

Bước chân của Thẩm An An chỉ khựng lại trong chốc lát, rồi nhanh chóng bước vào trong phủ, âm thanh lạnh lùng của nàng theo gió truyền đến.

“Chúng ta không quen biết nhau, lần sau gặp lại, xin Tứ Hoàng tử cứ xưng hô với ta là cô nương, tất nhiên, ta càng hy vọng là sẽ không gặp lại.”

Hắn nhếch môi, một góc miệng cong lên trong đôi mắt bình thản ẩn chứa sự chế giễu, dõi theo bóng dáng của nàng cho đến khi biến mất, rồi lạnh lùng thu ánh mắt lại.

Giọng hắn trầm xuống: “Gọi Lăng Thần Dật đến phủ một chuyến.”

Khánh Phong lĩnh mệnh, cưỡi ngựa hướng về phía phủ Vĩnh Ninh Hầu mà đi.

Khi xe ngựa của Tiêu Uyên đến phủ Hoàng tử, xe ngựa của Lăng Thần Dật cũng đã đến.

Hắn nhảy xuống xe, đầu tiên nhìn Tiêu Uyên một cái rồi cười hỏi: “Không phải huynh và Lý Hoài Ngôn đi tửu lầu sao, sao lại vội vàng gọi ta tới thế?”

Tiêu Uyên liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt nặng nề đầy áp lực, Lăng Thần Dật lập tức ngậm chặt môi, thu lại nụ cười.

“Đến thư phòng nói chuyện.”

Lăng Thần Dật gật đầu, biết điều đi theo Tiêu Uyên vào thư phòng.

Khánh Phong dâng trà rồi ra ngoài đóng cửa lại.

Tiêu Uyên ngồi sau bàn, tay đặt một cách tùy ý trên mép bàn, nét mặt bình thản.

Lăng Thần Dật cảm thấy trong phòng dường như có một làn gió lạnh lạnh.

“Rốt cuộc là sao vậy?”

Tiêu Uyên hạ mắt, giọng điệu mang chút lơ đãng: “Khi nào thì hắn rời đi?”

“Ai cơ?”

Lăng Thần Dật chậm một nhịp, lúc nhìn thấy ánh mắt nhẹ nhàng của Tiêu Uyên, đột nhiên mới tỉnh lại.

“À, huynh đang nói vị thư sinh kia đúng không? Hai tháng nữa hắn mới nhậm chức, chắc là…”

“Trong ba ngày.”

Tiêu Uyên bất ngờ nói, giọng điệu không cho phép phản bác.

Lăng Thần Dật nuốt lại những lời còn lại.

“Giang Nam còn phải mất hơn một tháng đường đi mới tới kinh thành, mấy ngày nay hắn nên đi rồi.”

Tiêu Uyên ừ một tiếng, cầm lấy một phần tài liệu bắt đầu xử lý công việc, Khánh An vội vàng bước lên đưa bút mực cho hắn.

Lăng Thần Dật thấy hắn không nói gì nữa, mặt hơi co rút vài cái vội vàng gọi hắn lại, chẳng lẽ là muốn đuổi vị thư sinh đó đi nhanh sao?

“Chỉ là một tên thư sinh thôi, sao huynh lại coi trọng hắn thế?”

Hắn không nghĩ rằng vị thư sinh đó có đủ tư cách để tranh giành với Tiêu Uyên, ngay cả việc đem so sánh hai người cũng cảm thấy thật buồn cười.

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Tiêu Uyên dừng tay đang cầm bút lại, một vệt mực lan ra trên giấy ngón cái nhẹ nhàng nhấn mạnh, đầu ngón tay trở nên tái nhợt.

Lăng Thần Dật cảm thấy, sự khó chịu của Tiêu Uyên với vị thư sinh kia dường như vượt quá sự tưởng tượng của hắn.

Hiện tại, ngay cả cái tên người đó cũng không muốn nghe.

Một lúc sau, Tiêu Uyên điều chỉnh lại cảm xúc, đặt bút trở lại trên nghiên mực, ngẩng đầu nhìn Lăng Thần Dật đang đứng im lặng, lạnh lùng noi: “Ngươi còn chuyện gì sao?”

“……”

Lăng Thần Dật im lặng một lúc, rồi đột nhiên nghiêm túc nói: “Nếu đã quyết định, thì làm nhanh đi, Thẩm gia có thế lực không nhỏ trong triều, tránh để lâu lại gây thêm phiền phức.”

Tiêu Uyên nhíu mày.

“Không liên quan đến Thẩm gia.”

Mọi quyết định của hắn, chưa bao giờ tính đến Thẩm gia.

“Ừ.”

Lăng Thần Dật gật đầu qua loa, dù sao thì dù có vì thế lực của Thẩm gia hay không, Thẩm An An cũng đại diện cho một phần của Thẩm gia.

“Ngày kia mẫu thân ta sẽ đến chùa thắp hương, ngươi có đi cùng không?”

Tiêu Uyên dường như dừng lại một giây, một lúc sau từ chối: “Không đi đâu, giúp ta thắp hương cho bà ấy đi.”

Lăng Thần Dật không bất ngờ gật đầu: “Yên tâm, mẫu thân ta mỗi lần đều đến thăm Hoàng hậu trước tiên.”

“Ừ.”

Tiêu Uyên thu lại vẻ mặt, cúi đầu tiếp tục xử lý công việc, ánh mắt tuy bình thản nhưng ẩn chứa một màu đen sâu thẳm không thấy đáy.

----

Ngày hôm sau.

Lâm phu nhân bất ngờ đến thăm Thẩm phủ, cùng đi còn có Lâm cô nương, Lâm Vũ Nhu.

Thẩm An An được gọi đến để trò chuyện cùng Lâm Vũ Nhu.

Ở vị trí trên, Thẩm phu nhân và Lâm phu nhân trò chuyện rất thân mật, cuối cùng không ngoài dự đoán, câu chuyện chuyển sang chuyện hôn sự của các con.

Lâm Vũ Nhu đang nói chuyện với Thẩm An An, khuôn mặt cô đỏ bừng cúi đầu xuống.

Khi nàng cúi mắt, Thẩm An An mới thật sự nhìn kỹ nàng ấy trong vài giây, chỉ tính về ngoại hình, Lâm cô nương quả thật rất xinh đẹp, mang phong thái dịu dàng và thanh lịch, là kiểu người khiến người ta ngay lập tức cảm nhận được sự hiểu biết rộng rãi.

Thân hình thanh thoát, uyển chuyển, cử chỉ cũng rất quy củ và lễ độ, là kiểu cô nương được giáo dưỡng nghiêm khắc, có thể coi là hình mẫu tiêu chuẩn, không khó hiểu vì sao mẫu thân nàng lại nói rằng Lâm cô nương cũng không kém gì Đoan tam cô nương.

Mẫu thân thích chính là khí chất học thức tự nhiên tỏa ra từ nàng ấy, dù sao thì Thẩm gia toàn là các tướng quân.

Lâm phu nhân có vẻ rất hài lòng với chuyện hôn sự này, ngầm có ý thúc giục việc kết hôn, Thẩm An An liếc nhìn Lâm phu nhân ở trên cao, mỉm cười nhìn bà ấy có chút nghi hoặc về sự vội vàng của bà.

Thẩm phu nhân cũng hài lòng với chuyện hôn nhân này, tất nhiên cũng nhanh chóng hứa hẹn sẽ chọn một ngày để chính thức đính ước.

Lâm phu nhân nhận được lời hứa, liếc nhìn nữ nhi xấu hổ ở dưới, trong lòng rất vui mừng.

“Lâm cô nương có từng gặp đại ca ta chưa?”

Thẩm An An hạ giọng, giả vờ hỏi một cách tinh nghịch.

Lâm Vũ Nhu càng đỏ mặt hơn, cúi đầu nhẹ nhàng đáp lại một tiếng “Ừm”.

Thẩm An An còn có thể không hiểu sao? Lâm cô nương nhìn có vẻ cũng cảm mến đại ca mình.

Nàng ấy vài lần lén lút nhìn ra ngoài.

Thẩm An An biết nàng ấy đang mong chờ Thẩm Trường Hách, chờ hắn đến.

Theo lẽ thường, đại ca sắp định thân với Lâm gia, Lâm phu nhân dẫn theo nữ nhi đến thăm, vì lễ nghĩa hắn nên ra chào hỏi.

Nhưng không biết là do công vụ quá bận hay lý do gì, mà mãi vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.

Thẩm phu nhân đã ra hiệu vài lần cho nha hoàn đi mời, nhưng nha hoàn đều trở về tay không, chỉ lắc đầu tỏ vẻ bất lực.

Thẩm phu nhân không tiện hỏi rõ ràng trước mặt Lâm phu nhân, đành phải cười nói để làm không khí nhẹ nhàng: "Hách nhi mấy ngày nay bận công vụ, thường làm việc đến tận khuya mới về, chưa kịp đến chào hỏi Lâm phu nhân, mong phu nhân đừng trách."

Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.

Lâm phu nhân vội vàng khen ngợi: "Thẩm phu nhân nói gì vậy, Thẩm công tử trẻ tuổi mà đã là thống lĩnh cấm vệ, phụ trách mọi công việc lớn nhỏ trong kinh thành, công vụ đương nhiên rất bận. Nhìn khắp kinh thành, đâu có gia đình nào mà nhi tử ở độ tuổi này lại đạt được thành tựu như vậy, theo ta thấy, phu nhân mới thật sự là người có phúc."

Nhi tử được khen, Thẩm phu nhân tự nhiên vui mừng, con cái chính là niềm tự hào của bà.

Bà hạnh phúc nhìn nữ nhân thanh nhã đang xoắn chặt khăn tay dưới thấp, có ý tứ cười: "Sau này chính là phúc của chúng ta."

Lâm phu nhân liếc nhìn nữ nhi che miệng cười, còn Lâm Vũ Nhu xấu hổ đến mức suýt nữa muốn cúi đầu xuống đất.