Khi đến phố Nam Hoa, dân chúng đã tự giác xếp hàng chờ đợi.
Những gia nhân của Thẩm phủ đã đến sớm, giờ đây cũng đã nấu xong cháo, những bà lão mang ra những chiếc bánh mì nhỏ pha bột trắng, lần lượt phân phát cho từng người.
Thẩm An An liếc nhìn một lượt, không thấy nhóm dân nghèo hôm qua ở góc tường nữa.
“Những người đó chắc sẽ không đến nữa.” – Thẩm quản gia khẽ nói.
Sau sự cố hôm qua, quan lại sẽ không cho phép họ xuất hiện nữa, dù sao thì mỗi ngày trôi qua, số lượng người giảm đi một cách đáng sợ.
“Nếu không có thức ăn của cô nương, chỉ một đêm, ít nhất ba phần tư số người đó đã c/h/ế/t.”
Nghe xong lời này, Thẩm An An cảm thấy lạnh buốt trong lòng, đây chính là những cảnh tượng khốc liệt mà ca ca nàng đã từng nói sao?
Nàng cúi đầu bước vào quán cháo, lặng lẽ giúp đỡ làm việc mà không nói thêm lời nào.
Gần trưa, một chiếc xe ngựa màu đen đột nhiên dừng lại ở chỗ đất trống. Tiêu Uyên, trong chiếc áo dài tay hẹp, bước xuống xe ngựa với dáng đi nhanh nhẹn.
Hôm nay, hắn mặc bộ đồ sáng sủa và gọn gàng, so với bộ trang phục rộng tay hôm qua thì thực sự thuận tiện hơn trong công việc, nhưng sự quý phái vẫn không hề giảm sút.
Thẩm An An liếc mắt qua, dừng lại một chút trên khuôn mặt kiên nghị, tuấn tú ấy, rồi che giấu sự ngạc nhiên trong ánh mắt.
Hắn thực sự muốn làm công việc này suốt bảy ngày sao?
Lý Hoài Ngôn cúi đầu, theo sau hắn.
Vào giờ này,Tứ Hoàng tử đến đây để ăn cơm sao?
Bước chân của Tiêu Uyên dừng lại một chút, rồi hắn giả vờ như không nghe thấy gì, lướt qua Thẩm An An, cúi người xuống bắt đầu làm việc.
Thẩm An An khẽ cười chế nhạo, không hiểu sao lại có lúc mình quá chú ý đến hắn.
Nàng tiếp tục làm việc, nhưng có vẻ như những người công tử quý tộc không thể làm được những công việc nặng nhọc.
"Thẩm cô nương, nàng có biết vì sao chúng ta phải lao lực như vậy không? Trời còn chưa sáng chúng ta đã phải bắt đầu làm việc, tấu sớ còn chưa kịp xử lý, không kịp ăn cơm mà đã phải vội vã chạy đến đây, suýt nữa thì c/h/ế/t vì mệt rồi."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Thẩm An An cảm thấy khó chịu với sự ồn ào của hắn, liếc mắt lên nhìn Lý Hoài Ngôn, rồi lạnh lùng nói: "Nếu ngươi không muốn làm việc thì đứng sang một bên đi, đừng tự tìm chuyện để nói."
Lý Hoài Ngôn ngượng ngùng vội vàng gãi mũi, tự hỏi liệu hắn có quá rõ ràng không?
Việc phát cháo có rất nhiều điều cần làm, liên quan đến gạo, bột mì, Thẩm An An đều tự mình làm rất cẩn thận, kiểm tra rất kỹ lưỡng, sợ xảy ra sự cố như kiếp trước.
Lý Hoài Ngôn nói: "Tiêu Uyên, dù sao huynh cũng là một Hoàng tử, thật sự muốn làm việc như này suốt bảy ngày sao?"
"Chính vì là Hoàng tử, mới phải yêu dân như con, vì phúc lợi của dân chúng, có gì liên quan đến nàng ấy." - Tiêu Uyên lạnh lùng đáp.
Lý Hoài Ngôn nhếch môi: "Nói gì thì nói, những nữ nhân quý tộc làm việc phát cháo thì nhiều lắm, sao huynh không đi giúp Đoan Tam cô nương ấy?"
Bàn tay đang rửa gạo của Tiêu Uyên dừng lại, lạnh lùng ngước mắt nhìn Lý Hoài Ngôn, khiến hắn lập tức im bặt.
Tiêu Uyên lại quay đầu, nhìn sang nữ nhân đang đứng bên cạnh dân chúng không xa, thân hình mảnh mai.
Hôm nay nàng mặc một bộ váy màu tối, dù có dính bụi cũng không quá rõ, eo nhỏ nhắn, khuôn mặt trắng như sứ không cần trang điểm mà vẫn rực rỡ như ánh bình minh, thanh thoát không giống các cô nương quý tộc danh giá khác.
Đôi mắt đen lạnh lẽo của hắn nheo lại. Hắn không hiểu tại sao mình lại cảm thấy khác lạ như vậy.
Không hiểu sao, trong lòng hắn luôn có một cảm giác mơ hồ, giống như đã từng trải qua cảm giác này từ rất lâu rồi.
Thật kỳ lạ, khiến hắn không thể không muốn tìm hiểu, bắt đầu tìm ra nguyên nhân.
"Nàng ấy là một nữ nhân yếu đuối còn làm được, một Hoàng tử như ta tại sao lại không làm được?"
Hắn thu ánh mắt lại, tiếp tục rửa gạo, nhưng đột nhiên liếc thấy Lý Hoài Ngôn đứng bên cạnh, đang lộ rõ vẻ say mê.
"Trước kia sao ta không nhận ra, Thẩm cô nương lại xinh đẹp đến vậy?"
Chậu nước trong tay Tiêu Uyên bỗng rơi xuống, nước văng tung tóe, văng vào mặt Lý Hoài Ngôn.
"Phù."
Lý Hoài Ngôn vội vàng lấy khăn lau mặt.
“Cầm không chắc.”
Tiêu Uyên nói với vẻ mặt lạnh lùng, rồi ném chậu gạo đã rửa cho Lý Hoài Ngôn: “Cho vào nồi đi.”
“Ồ.”
Lý Hoài Ngôn ngoan ngoãn đứng dậy, nhưng một lúc lâu vẫn chưa quay lại.
Tiêu Uyên đứng đợi để múc gạo, quay đầu nhìn thì thấy Lý Hoài Ngôn đang nói chuyện với người nữ nhân nấu cháo.
Người nữ nhân này không lớn tuổi, có lẽ vừa mới kết hôn không lâu, hai người không biết đã nói gì mà khuôn mặt nàng ta ửng hồng, e thẹn rõ rệt.
...
“Lý Hoài Ngôn.”
Giọng của Tiêu Uyên trở nên lạnh lùng, âm điệu có chút mất kiểm soát, khiến mọi người xung quanh phải nhìn lại.
“À, đến đây, đến đây.”
“Haha.”
Lý Hoài Ngôn ngượng ngùng chạy về phía hắn.
Thẩm An An nhìn thoáng qua hai người nam nhân đang ngồi trong góc, cả hai đều cao lớn, khí thế uy nghiêm do quyền lực tạo ra dường như không hợp với không gian chật chội này.
Nàng ngẩn ngơ một lúc, không thể nào liên kết người nam nhân trước mắt với hình ảnh Tiêu Uyên lạnh lùng, kiêu ngạo trong ký ức.
“Á.”
Tiêu Uyên bị va phải một cái, hắn vốn đã không kiên nhẫn, lúc này ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Hoài Ngôn, đầy sát khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Haha.”
Lý Hoài Ngôn cố gắng làm mặt tỉnh bơ, nháy mắt với hắn.
Tiêu Uyên lạnh lùng nhìn theo ánh mắt của Lý Hoài Ngôn, rồi đột nhiên ánh mắt hắn giao nhau với đôi mắt hạnh nhân mơ màng của một nữ nhân.
Chỉ trong một khoảnh khắc, Thẩm An An bỗng nhận ra, cau mày không vui, rồi quay lưng bỏ đi.
Tiêu Uyên cũng thu ánh mắt lại.
“Nàng ấy nhìn huynh bằng ánh mắt gì vậy, có vẻ kỳ lạ nhỉ?”
Lý Hoài Ngôn chống tay lên cằm, vẻ mặt khó hiểu.
Giống như là buồn bã, tiếc hận, lại lẫn lộn chút gì đó mơ hồ, tiếc nuối không thể quay lại ngày xưa.
“Huynh nói xem, liệu nàng ấy có biết huynh lòng dạ đen tối, khó gần, nên mới cố tình chơi trò ‘muốn bắt mà giả vờ thả’ không?”
Tiêu Uyên không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh nhạt.
Lý Hoài Ngôn bị ánh mắt đó làm nổi gai ốc, ngượng ngùng gãi đầu: “À... ta không có ý nói huynh, ta chỉ muốn bày tỏ cảm xúc thực sự của mình thôi. Thẩm cô nương đó, khi nhìn huynh, cứ như là người mất cha mất mẹ, chắc chắn không phải đang làm trò 'muốn bắt mà giả vờ thả'."
Truyện được edit bởi Nhất Mộng Vân Úy, vui lòng không reup mang đi nơi khác.
Nhưng càng giải thích, sắc mặt Tiêu Uyên càng trở nên âm u.
Lý Hoài Ngôn nhanh chóng cúi đầu làm việc, cảm giác lạnh lẽo dâng lên dọc sống lưng.
“Tứ Hoàng tử, Lý công tử, đến giờ ăn cơm rồi.”
“Ồ, được rồi.”
Lý Hoài Ngôn vội vã đứng dậy, chạy về phía nơi mọi người đang tụ tập.
“Không phải, ta… dù sao chúng ta cũng là người có thân phận, sao có thể để chúng ta đứng ăn cơm với người hạ nhân trong nhà nàng vậy?”
Lý Hoài Ngôn nhìn bàn ăn chật ních người, rõ ràng không hài lòng.
Thẩm An An cầm bánh bao trong tay, gặm từng miếng nhỏ để lót dạ: “Đương nhiên là không thể, Lý công tử và Tứ Hoàng tử cao quý như vậy, kia, chỗ đó là của các ngài, đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.”
Lý Hoài Ngôn nhìn theo ánh mắt của nàng, sắc mặt lập tức tối sầm.
Hai bát rau được đựng trong bát lớn, dùng đũa giữ hai chiếc bánh bao, không cần nói về món ăn, nhưng sao lại đặt ở góc tường như vậy?
“Thẩm An An, nàng đang cho c/h/ó ăn à?”
Thẩm An An vô tội chớp mắt: “Cái này ngươi oan uổng ta rồi, nơi đây điều kiện đơn giản lắm, chỉ có một bàn thôi, chắc ngươi không muốn chen chúc với họ, không đặt dưới đất thì chẳng lẽ ta phải bê lên cho ngươi sao?”
Mặc Hương ngượng ngùng lên tiếng: “Đúng vậy, Lý công tử, cơm của cô nương nhà ta cũng từ đó mang lại.”
Lý Hoài Ngôn nhìn bát cơm của Thẩm An An, quả thật không khác gì hai bát đặt ở góc tường.
Đột nhiên có tiếng bước chân vang lên phía sau, Tiêu Uyên bước tới, không nói gì, môi mỏng mím chặt, ánh mắt lạnh lùng và đầy sức ép hướng về Thẩm An An, người đang ngồi trong ghế, mỉm cười dịu dàng.
Thẩm An An ngừng cười, nhẹ nhàng đối diện ánh mắt hắn, môi khẽ nhếch lên chút lạnh lùng.
Tiêu Uyên không dừng lại, bước đi từ từ về phía nàng.
Ngay lúc này, cả Lý Hoài Ngôn và Mặc Hương đều cảm thấy lo lắng.
“Này, Tứ Hoàng tử, thôi đi, thôi đi, chúng ta không ăn nữa, không đáng để g/i/ế/t người xả giận đâu.”
Lý Hoài Ngôn vội vàng bước lên khuyên nhủ.
Trong lòng Thẩm An An lạnh lùng, nhìn khuôn mặt kiên nghị của Tiêu Uyên càng lúc càng gần, bóng tối như bao phủ toàn bộ nàng.
Tiêu Uyên nhìn nàng, dừng bước khi chỉ còn cách nhau một khoảng rất gần, môi mỏng mím chặt: “Chúng ta… trước đây có phải đã gặp nhau?”
Thẩm An An hơi nheo mắt, tim bỗng thắt lại, cảm giác như có gì đó siết chặt lấy lòng ngực, ngón tay vô thức siết chặt bánh bao trong tay.
“Thẩm cô nương.”
“Không phải hôm qua chúng ta mới gặp rồi sao, Tứ Hoàng tử ngủ một giấc, sao lại nhanh quên như vậy?”
Thẩm An An cố gắng giữ bình tĩnh.
Tiêu Uyên nhíu mày, đôi mắt sâu thẳm nhìn nữ nhân có vẻ phủi tay, không có chút thành thật nào, im lặng một lúc lâu.
“Ngài chắn mất ánh sáng của ta rồi.”
Cuối cùng Tiêu Uyên cũng động đậy, nhìn qua mặt trời đang dần lặn xuống, đột ngột quay người bỏ đi không một lời.
“Ân huệ ta đã trả một nửa, phần còn lại ta sẽ quy đổi thành vàng bạc và gửi đến Thẩm gia.”
Lý Hoài Ngôn hừ một tiếng, nhanh chóng theo sau.
Thẩm An An nheo mắt lại, lạnh lùng nhìn bóng dáng cao lớn vững chãi của Tiêu Uyên lên xe ngựa và biến mất trong đám bụi mù.
“Cô nương, Tứ Hoàng tử sao thế, sao lại có vẻ kỳ lạ như vậy?”
“Ai mà biết hắn bị làm sao.”
Thẩm An An cúi đầu, nhưng cảm giác không còn hứng thú ăn uống, nàng đưa bánh bao cho Mặc Hương, trong lòng bàn tay lại toát mồ hôi lạnh.
Trong xe ngựa, Lý Hoài Ngôn lại lén liếc nhìn sắc mặt lạnh lùng của Tiêu Uyên, không nhịn được hỏi: “Không phải nói là bảy ngày sao, sao đột nhiên lại chịu đi rồi?”
“Ngươi thích thì cứ tiếp tục đi đi.”
Hắn đâu phải không có việc gì làm mà cứ thế chịu đựng.
Lý Hoài Ngôn dựa vào vách xe, mắt vẫn không ngừng đánh giá Tiêu Uyên: “Ta luôn cảm thấy những ngày này, ngươi có vẻ không giống ngươi lắm.”
Tiêu Uyên lười biếng liếc mắt lên, Lý Hoài Ngôn lập tức xích lại gần hơn.
“Với tính cách của huynh, ơn cứu mạng chẳng lẽ lại đủ để khiến huynh nhượng bộ, nhịn nhục như vậy sao? Còn những lời vừa rồi, huynh nói thật đi, có phải là huynh với Thẩm cô nương…”
Hắn lấy hai ngón cái khẽ chạm vào nhau, khuôn mặt hiện lên vẻ xấu hổ.