Kiếp Trước, Kiếp Này Hay Cả Kiếp Sau, Ta Chỉ Một Lòng Gả Cho Chàng

Chương 4



Tạ Thời An loạng choạng vài bước mới miễn cưỡng đứng vững.

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt tựa hồ có độc.

“Lục Xuyên, thù đoạt thê, không đội trời chung.”

“Ngươi cứ chờ đó.”

Ném lời uy h.i.ế.p với Lục Xuyên, hắn lại quay sang hằn học với ta.

“Diệp Thanh Thanh, nàng rõ thừa bản lĩnh của ta.”

“Có những chuyện, nào đến lượt nàng quyết.”

“Người Tạ Thời An ta đã nhìn trúng, chỉ có thể thuộc về ta.”

Nói dứt câu, hắn phất tay áo bỏ đi, chỉ lưu lại một tấm lưng gầy gò mà thẳng tắp.

Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng ta bỗng dấy lên một suy đoán kinh hãi.

Có lẽ cái c.h.ế.t kiếp trước của Lục Xuyên, vốn chẳng phải ngẫu nhiên!

Càng nghĩ, tim ta càng run lẩy bẩy, một luồng hàn ý từ gót chân xộc thẳng lên trên đỉnh đầu.

Giờ ngẫm lại, bọn sơn phỉ kia quả thật xuất hiện vô cùng quái lạ.

Đường lên Thanh Vân Sơn hương khách tấp nập, chưa từng nghe nói có sơn phỉ chặn đường.

Quan phủ về sau giải thích, rằng bọn cướp kia đi lạc đường, vô tình qua nơi ấy, thấy trên đường chỉ có ba nhà chúng ta, liền nảy lòng cướp bóc.

Giết xong Lục Xuyên, e bị quan phủ phát giác, liền vội vàng tẩu thoát.

Thế nhưng, đến khi Tạ Thời An bước vào Nội các, ta vẫn không tra ra tung tích bọn sơn phỉ ấy, như thể chúng bốc hơi khỏi nhân gian.

Hơn nữa, hôm đó, phụ mẫu ta cùng người Tạ gia đều an toàn vô sự.

Chết, chỉ có một mình Lục Xuyên.

14

Tạ Thời An rời đi rồi, niềm vui của Lục Xuyên mới như thủy triều dâng cuồn cuộn, từng bước một trào dâng lên tận trời.

Hắn ở giữa không trung lộn nhào cả chục vòng, vui mừng đến mức gãi tai gãi má, khó mà kìm nén.

“Thanh Thanh, ta vui sướng quá đỗi!”

“Nàng không biết ta vui đến nhường nào đâu!”

“Ta phải lập tức chạy về báo tin cho phụ mẫu ta, e rằng họ cũng vui mừng đến ăn liền ba bát cơm lớn!”

“Thanh Thanh, mau… mau vả ta một bạt tai, để xem có phải ta đang nằm mộng không!”

Niềm hoan hỷ của hắn cũng lây sang ta.

Bao phiền muộn trong lòng ta tạm gác xuống, khẽ nghiêng đầu, cười khẽ:

“Ngốc tử.”

Dù là thiên tai hay nhân họa, kiếp này, ta cũng phải tận tâm bảo hộ Lục Xuyên.

Nếu thật sự là Tạ Thời An đứng sau giở trò… vậy cũng đừng trách ta trở mặt vô tình.

Tạ Thời An, ta chưa từng khinh thường ngươi.

Chỉ tiếc, ngươi giam cầm ta quá lâu quá lâu, Lâu đến mức quên mất rằng — ta cũng là một con người bằng xương bằng thịt, biết đau, biết hận.

15

Mẫu thân ta vốn là người tính tình nóng nảy.

Vừa đáp ứng hôn sự cùng Lục Xuyên, bà liền tất bật chuẩn bị, sợ rằng thời gian chẳng đủ.

Nạp thái, vấn danh, nạp cát…

Mọi chuyện đều tiến triển thuận lợi.

Chỉ còn chờ ngày hạ sính lễ, hôn sự này tất sẽ thành việc chắc như đóng cột.

Hôm trước ngày hạ sính, ta đang trong phòng ngắm nghía tờ danh sách sính lễ mà Lục Xuyên gửi đến sớm, bỗng cửa phòng “rầm” một tiếng bật mở.

Nương ta hùng hổ xông vào, giật phắt tờ giấy khỏi tay ta, sắc mặt chưa từng u ám đến thế.

Tim ta bỗng chùng xuống một nhịp:

“Nương, xảy ra chuyện gì vậy?”

Sắc mặt bà trắng bệch, n.g.ự.c phập phồng dữ dội:

“Hôn sự này… e rằng không thành rồi.”

“— Tạ Thời An đang quỳ gối ngoài cổng, ôm cành gai xin tội. Hắn nói… hắn nói…”

Nương ta nghiến răng, từng chữ từng chữ như rỉ máu:

“Hắn nói hắn trong cơn say đã cùng con xuân phong một độ. Hôm nay đặc biệt tới cửa chịu tội, nguyện cưới con làm thê tử để gánh vác trách nhiệm!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tạ Thời An, quả thực điên rồi!

“Ta ngày ngày đều ở trong nhà, từ bao giờ lại cùng hắn ‘xuân phong một độ’?”

Nương ta đỏ hoe đôi mắt, hận đến nghiến răng:

“Hai nhà ta vốn kề sát. Hắn nói ba ngày trước, con uống rượu say, trèo nhầm tường vào phủ hắn, nhận nhầm phòng thành phòng mình.”

“Hôm sau chưa sáng, con lén lút về nhà, còn dặn hắn xem như chưa từng xảy ra.”

“Nhưng hắn nghĩ đi nghĩ lại, rốt cuộc vẫn quyết định phải chịu trách nhiệm.”

“Hiện tại ngoài cổng đã vây kín hàng xóm láng giềng, thực là tức c.h.ế.t ta rồi!!!”

16

Trước mắt ta tối sầm, trong miệng tràn ngập mùi tanh rỉ sắt.

Ký ức kiếp trước bỗng cuồn cuộn ùa về.

Ngày ấy cũng y như thế này.

Rõ ràng ta đang ngủ yên trong hang núi, không phát sốt, cũng chẳng hề khó ở.

Chỉ không biết vì sao, càng ngủ đầu càng đau như búa bổ.

Đến khi mở mắt tỉnh lại, trời đã sáng rõ.

Bên tai vang lên một tiếng kinh hô, ngay sau đó là tiếng quát mắng của Tạ lão gia:

“Nhìn cái gì mà nhìn, phi lễ chớ nhìn!”

“Thời An, nghịch tử ngươi, còn không mau mặc y phục cho Thanh Thanh!”

“Các ngươi, các ngươi… hầy!”

Cứ thế, ta hồ đồ mất đi sự trong sạch.

Kiếp này, rõ ràng ta chưa từng làm gì, nhưng trong miệng lưỡi thế nhân, vẫn là mất sạch thanh bạch.

Phải rồi.

Kiếp trước, tất thảy đều là Tạ Thời An bày mưu tính kế.

Nào là nói ta phát sốt hắn thay ta hạ nhiệt, sốt hay không, ta nào chẳng tự biết?

Chỉ hận, khi ấy ta vừa nghe hung tin Lục Xuyên tử trận, tâm thần hoảng loạn, căn bản chẳng còn sức suy nghĩ.

Một bước sai, sai cả đời.

Sai lầm lớn nhất của ta, chính là tin vào Tạ Thời An.

Ngoài cửa huyên náo càng thêm chói tai.

Ta gắng ép bản thân tĩnh lại, sải bước đi ra ngoài.

Mẫu thân ta quýnh quáng:

“Con đi đâu đó!”

“Con là thân nữ tử, sao có thể đối diện thứ ô nhục này?”

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y người, ánh mắt ôn nhu mà kiên định:

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

“Nương, nếu con không ra, há chẳng phải để mặc hắn tha hồ hắt nước bẩn lên đầu ta sao?”

17

Ta vừa vội vã bước ra, ngoài cửa đã loạn thành một mớ bòng bong.

Chưa từng thấy Tạ Thời An chật vật đến thế.

Phát quan rối loạn, y bào xộc xệch, nửa gương mặt be bét m.á.u mũi.

Lục Xuyên bị phụ thân giữ chặt ngang hông, hai chân đá loạn trong không trung.

“Phụ thân, thả con ra!”

“Con phải đánh c.h.ế.t cái cẩu súc sinh này!”

“Dám cả gan bôi nhọ Thanh Thanh, ta phi! Hắn còn dám nói Thanh Thanh trèo tường, ta coi hắn mới là cái đồ do mẫu thân hắn trèo tường sinh ra!”

“Cẩu tặc! Lấy mạng ra đây cho ta!”

Tạ Thời An chui rúc giữa đám đông, rõ ràng hận đến nghiến răng nghiến lợi, lại còn giả bộ làm quân tử chính trực:

“Lục huynh, ta hiểu ngươi bi thương trong lòng.”

“Chỉ là, chỉ là việc này đã lỡ xảy ra, ta… ta quả thực trăm miệng khó bào chữa.”

“Nếu trách, thì trách hôm ấy chúng ta khó kìm lòng, là ta có lỗi với ngươi.”

“Hãy yên tâm, ta nhất định chịu trách nhiệm với Thanh Thanh.

Đợi ta cưới nàng, ta sẽ tìm cho ngươi một thê tử khác. Ngươi xem trúng nhà nào, ta thay ngươi đưa sính lễ.”

Nói xong còn vươn cổ, làm bộ tư thế “sẵn sàng chịu chết”.