Kiếp Trước, Kiếp Này Hay Cả Kiếp Sau, Ta Chỉ Một Lòng Gả Cho Chàng

Chương 5



Lục Xuyên tức đến gan phổi muốn nổ tung, gào to một tiếng, hất văng phụ thân:

“Ta coi trọng nương ngươi, muốn làm cha ngươi!”

“Giờ ta muốn đánh c.h.ế.t cái tên nghịch tử này!”

Dứt lời liền lao bổ về phía Tạ Thời An, quyền phong vù vù, tựa chực nện c.h.ế.t hắn ngay tại chỗ.

Một quyền này nhanh như chớp giật, ta thậm chí nghe rõ tiếng gió xé không trung.

Nếu quả thực đánh trúng, Tạ Thời An há chẳng mất mạng ngay tức khắc?

Hắn c.h.ế.t thì chẳng sao, nhưng Lục Xuyên tuyệt đối không thể có chuyện!

Ta lập tức lao tới, cất tiếng hét gọi:

“Lục Xuyên! Khoan đã!”

18

Lục Xuyên tuy lòng không cam nguyện, song vẫn gắng gượng xoay mình giữa không trung.

Một quyền vung ra, liền đánh vỡ tường viện kiên cố, mở ra một lỗ hổng lớn.

Tạ Thời An thoáng sinh sợ hãi, trong mắt nhìn Lục Xuyên càng thêm dè chừng.

“Thanh Thanh, nàng—”

Vừa trông thấy ta, vẻ hung hãn trên gương mặt Lục Xuyên bỗng chốc hóa thành ủy khuất.

Ta đau lòng, vội rút khăn lụa ép lên bàn tay hắn:

“Máu chảy nhiều thế này, có đau không?”

Lục Xuyên cong mày nở mắt, vui vẻ đến lộ ra tám chiếc răng trắng đều tăm tắp:

“Không đau, chỉ là vết thương nhỏ.”

Lại hận hận buông lời:

“Chỉ tiếc chưa đánh c.h.ế.t được tên họ Tạ kia!”

Ta lườm hắn, khẽ trách:

“Đừng nói càn. Nếu g.i.ế.c hắn, chàng phải làm sao? Chẳng lẽ vì hạng người ấy mà đền mạng trong lao ngục?”

Hàng xóm bốn bề chứng kiến cảnh ta cùng Lục Xuyên gần gũi, đều rì rầm bàn tán:

“Chẳng phải nói Thanh Thanh cùng Tạ Thời An từng có xuân phong một độ sao? Nhìn qua chẳng giống thế.”

“Ta thấy lời Tạ Thời An bịa đặt thôi. Thanh Thanh từ nhỏ đã mến Lục Xuyên.”

✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~

“Đúng vậy, ta trông ba đứa lớn lên. Khi ở cạnh Tạ Thời An, Thanh Thanh mặt mày luôn u ám; chỉ bên Lục Xuyên mới vui cười thoải mái.”

“Nhưng Tạ Thời An dù sao cũng là cử nhân, há lại đường đường chạy ra bêu xấu người ta?”

“Chính thế, nếu quả bịa đặt, chẳng phải quá hèn hạ sao? Bôi nhọ danh tiết, còn muốn đoạt thê tử người khác, lại còn xưng là kẻ đọc sách nữa!”

Lời ong tiếng ve dấy lên, song cũng không phải đều nhằm vào ta.

Ánh mắt Tạ Thời An lóe sáng, hắn bỗng đứng thẳng, hướng về mẫu thân ta mà cúi mình thật sâu:

“Diệp phu nhân, Tạ mỗ xưa nay chưa từng vọng ngữ.

Nguyện lấy văn danh đảm bảo, hôm nay lời ta nói, câu nào cũng là thực.”

Nói đến đây, hắn khựng lại, tựa hồ khó xử vô cùng.

Lâu sau mới than nhẹ, ngập ngừng mở miệng:

“Bên n.g.ự.c trái Thanh Thanh, có một vết sẹo to chừng móng tay.”

Quần chúng nhất thời xôn xao.

19

Dẫu có thần tiên hạ phàm, cũng khó ngăn được Lục Xuyên.

Thấy hắn sắp bạo phát, Lục tướng quân mắt nhanh tay lẹ, c.h.é.m một chưởng vào gáy sau hắn.

Lục Xuyên ngất đi, dân chòm xóm nhao nhao như nồi nước sôi.

Ta siết chặt nắm tay, móng cắm sâu vào da thịt cũng chẳng thấy đau.

Tạ Thời An quả là độc ác.

Bốn mươi năm từng là phu thê, thân thể ta hắn rõ như lòng bàn tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhưng ta lại chẳng cách nào biện giải.

Vết sẹo ấy vốn nơi kín đáo, nếu không từng phát sinh chuyện kia, hắn làm sao biết được?

Ta nào thể nói cùng người khác, rằng ta là kẻ đã sống lại một đời?

Ta lạnh lùng nhìn hắn, hận không thể dùng ánh mắt đ.â.m thủng hai lỗ nơi thân thể hắn.

Lời xì xào trong đám đông lập tức xoay chiều:

“Thanh Thanh chẳng lẽ nhận lầm người, đem Tạ Thời An coi thành Lục Xuyên?”

“Ừm, thế thì hợp lý rồi.”

“Nhưng vậy chẳng phải đội cho Lục Xuyên một cái mũ xanh sao?”

“Than ôi, Lục Xuyên thật đáng thương. Mấy hôm trước vừa đính hôn xong, hắn vui mừng đến mỗi đêm đều hát ca trong viện, hát liền suốt đêm dài.”

“Quả là trời trêu người!”

“Cho dù Lục Xuyên không để ý, hôn sự này cũng khó lòng thành.”

“Nam nữ trẻ tuổi, lửa gần rơm lâu ngày ắt bén, chẳng biết chừng bụng Thanh Thanh đã mang cốt nhục của Tạ Thời An rồi cũng nên!”

Tạ Thời An cúi thấp đầu, đem hết thảy đắc ý giấu tận nơi đáy mắt.

May thay Lục Xuyên vẫn ngất, bằng không nghe được những lời này, e cũng tức đến hôn mê.

Sắc mặt mẫu thân ta lúc trắng lúc xanh, thân thể run rẩy, phải dựa vào phụ thân mới gắng gượng đứng vững.

Thấy cảnh ấy, hàng xóm cũng đều tin lời Tạ Thời An, có kẻ còn tiến đến an ủi mẫu thân Lục Xuyên:

“Lục phu nhân, thôi, hôn sự này đành dẹp bỏ.”

“Ôi chao, tạo hóa trêu ngươi, tạo hóa trêu ngươi a!”

“Lục Xuyên vốn là đứa trẻ ngoan, lại có tiền đồ rộng mở, chẳng lo gì không cưới được thê tử.”

20

Cũng có người vốn thân quen cùng phụ mẫu ta, thấy cảnh chẳng thuận liền đứng ra biện hộ, cùng nhau chỉ trích Tạ Thời An:

“Cho dù là Thanh Thanh uống say, lỡ trèo nhầm lên giường hắn, thì cũng đâu thể đem chuyện ấy phơi bày trước bao nhiêu người?”

“Đúng thế, việc này về sau Thanh Thanh còn biết đặt mặt mũi vào đâu?”

“Họ Tạ kia hành sự chẳng ra gì, việc xấu thế này thì đóng cửa mà nói khẽ, nào cần lôi ra giữa chốn đông người?”

“Danh tiết của Thanh Thanh đã bị hủy hoại, dẫu sau này thành hôn, làm sao còn ngẩng đầu nơi nhà chồng?”

Nhưng Tạ Thời An muốn chính là khiến ta một đời không thể ngẩng đầu.

Hệt như kiếp trước, giữa chốn quan quý quyền thế, hắn buộc ta mang nhục, khiến ta chẳng còn mặt mũi.

Khiến ta hãi hùng chẳng dám bước ra ngoài, chỉ biết ngày ngày trốn mình trong khuê phòng.

Hắn thường thì thầm lặp lại, rằng rời khỏi hắn, ta tất không thể sống nổi.

Rằng ngoài hắn ra, thiên hạ này chẳng ai để tâm ta, càng chẳng ai yêu ta.

Rằng chỉ hắn mới có thể thay ta che mưa chắn gió.

Nào ngờ, phong ba bão tố kia, vốn là hắn mang tới.

“Tạ Thời An, ngươi nói bậy!”

“Ngực ta vốn không hề có vết sẹo nào, cớ sao ngươi phải dấy lời ô nhục?”

“Ngươi và Lục gia làm hàng xóm đã mười năm, sao lại cướp thê tử của Lục Xuyên, giẫm đạp lên sự trong sạch của ta?”

“Thật đáng hổ thẹn! Ngươi vốn xưng là kẻ đọc sách, nào ngờ làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa, mặt dày vô sỉ đến thế! Chẳng phải sách đọc đều cho chó gặm rồi sao!”

Lời ta vừa thốt, xóm giềng tức thì lặng phắc, mấy chục ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía ta.

Tạ Thời An lại nở một nụ cười bi thương, mắt khẽ cụp, hàng mi dài run rẩy:

“Thanh Thanh, là ta có lỗi với nàng.”

“Ta… ta vốn chẳng nên tìm nàng…”

“Nhưng bởi ta coi Lục Xuyên như huynh đệ thân tình, nên chẳng đành lòng nhìn hắn bị che mắt.”

“Hơn nữa… hơn nữa, nếu lỡ như nàng mang thai cốt nhục của ta, mà ta lại giả vờ không hay, đến khi sự tình vỡ lở, ta chỉ còn con đường c.h.ế.t để tạ tội!”

Một phen lời lẽ bi ai rơi lệ, gần như thuyết phục được tất cả mọi người.

Ngay cả chính ta, thoáng chốc cũng hoang mang, suýt hồ nghi liệu ba ngày trước có thật đã cùng hắn xuân phong một độ.

Đồ tiểu nhân! Diễn trò hay đến thế, sao không sớm vào gánh hát mà ca kịch đi!