21
Lúc này Lục Xuyên đã tỉnh hẳn, từ mặt đất tung người bật dậy như cá chép, suýt nữa dọa phụ thân hắn c.h.ế.t ngất.
Hắn đứng thẳng, không giận dữ, chẳng động thủ.
Chỉ lặng lẽ nhìn Tạ Thời An, trầm giọng nói:
“Tạ Thời An, ngươi có dám báo quan không?”
Lục Xuyên tin ta.
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
✨ Subscribe Mèo Kam Mập Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện cổ đại nhé~
✨ Subscribe Một Rái Cá Audio tại kênh youtube để nghe audio truyện hiện đại nha~
✨ Đối với truyện dài, Mèo Kam Mập cũng đang sắp xếp thời gian để ra mắt kênh Audio riêng nhè, mấy bồ ráng chờ nhé~
Dù Tạ Thời An lời lẽ kiên định, đến cả phụ mẫu ta cũng đã nửa tin nửa ngờ, hắn vẫn một lòng tin tưởng ta.
Đó chính là điều Tạ Thời An vĩnh viễn chẳng thể sánh cùng Lục Xuyên.
Hắn chưa từng tin ta.
Không tin ta đã từng thực tâm, mong cùng hắn sống trọn kiếp phu thê.
Không tin giữa ta và Lục Xuyên vốn trong sạch như băng.
Tạ Thời An cười.
Khóe môi thoáng qua một tia cười lạnh, trong mắt tràn ngập ý chí nhất định phải chiếm lấy ta.
“Được! Báo quan, để quan phủ định đoạt.”
Hắn hững hờ liếc ta một cái, ta lập tức hiểu rõ ý tứ ẩn sâu trong mắt hắn.
Có quan phủ làm chứng, hôn sự giữa ta và Lục Xuyên sẽ chẳng còn khả năng.
Mà Lục gia cũng là thân phận quan lại, tuyệt sẽ chẳng nhận một tức phụ bị người đời chê cười là không trong sạch.
Mẫu thân ta c.h.ế.t lặng, nắm tay ta đến nỗi khớp xương trắng bệch:
“Thanh nhi, con… chúng ta…”
“Chúng ta không thể báo quan được…”
Mẫu thân càng run sợ, Tạ Thời An càng đắc ý.
Hắn ưỡn ngực, cao giọng hô:
“Việc này hệ trọng, phải báo quan, trả lại trong sạch cho Tạ mỗ!”
Mẫu thân hắn sắc mặt u ám như quỷ, đi tới đứng cạnh con:
“Nữ tử thất trinh trước hôn nhân, há có thể làm chính thất của Tạ gia?”
“Nhưng con ta đã nói sẽ chịu trách nhiệm, vậy thì Diệp Thanh Thanh, chỉ có thể vào cửa làm thiếp!”
22
Tính lại thời gian, có lẽ ta vốn chẳng từng gặp qua mẫu thân của Tạ Thời An.
Bà ấy vốn cổ hủ, coi trọng nhất là thanh danh nữ tử.
Năm xưa Tạ Thời An muốn cưới ta, bà nghìn vạn lần đều chẳng đồng ý.
Song, khi ta giữa chốn đông người ôm chặt lấy hắn, nếu không cưới, ắt hẳn tổn hại thanh danh của hắn.
Vì thế, ta được nghênh vào cửa.
Kể từ đó, bà liền tìm trăm phương ngàn kế hành hạ ta.
Mỗi ngày, canh ba liền buộc ta đến vấn an, ngay cả một chiếc ghế cũng chẳng ban, bắt ta đứng trong viện suốt hai canh giờ.
Lại thêm bà ghét cay ghét đắng việc Tạ Thời An đối tốt với ta.
Vàng bạc châu báu hắn thưởng, bà viện đủ lý do lấy đi, hôm sau liền thấy xuất hiện trên người thiếp thất vốn chẳng cùng ta hòa thuận.
Nếu Tạ Thời An ở lại phòng ta thêm vài ngày, bà liền nóng lòng bức bách, liên tiếp nâng thêm thiếp thất vào phủ.
Nói cho cùng, ta còn phải cảm tạ bà, nhờ thế mà miễn được bao khổ sở.
Ngược lại, mẫu thân của Lục Xuyên, sau khi hắn vì cứu ta mà mất mạng, chẳng hề trách móc nửa lời.
Ngược lại, nhiều phen gửi thiếp mời, nói muốn đến thăm ta.
Chỉ tiếc, toàn bộ thiếp mời ấy đều bị người Tạ Thời An chặn lại, chẳng tấm nào lọt đến tay ta.
“Đông! Đông! Đông!”
Tiếng trống vang dội, kéo ta ra khỏi hồi ức.
Kinh Triệu phủ – đã đến.
Người đánh trống, chính là Lục Xuyên.
Hắn cáo buộc Tạ Thời An bịa đặt lời gian, vu hãm hôn thê mình, sỉ nhục danh tiết ta, làm ô uế thanh danh hắn.
Trước cửa phủ nha thường ngày có không ít dân nhàn rỗi vây xem.
Vừa thấy có người đánh trống kêu oan, lại là chuyện nam nữ tình ái, liền lập tức hò nhau kéo tới, chen chúc vòng trong vòng ngoài chật như nêm.
Tạ Thời An là văn cử nhân, Lục Xuyên là võ cử nhân, mà ta cũng là nữ tử chính danh quan hộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Một án như vậy, dĩ nhiên được coi trọng.
23
Kinh Triệu phủ doãn vốn nổi danh thanh liêm.
Lão nheo mắt nghe xong luận từ của chúng ta, ánh nhìn sắc bén lóe sáng.
Chỉ thấy lão đầy chán ghét liếc Tạ Thời An một cái:
“Ngươi nói, ngày đó, quả thực là Diệp Thanh Thanh tự ý ngã vào lòng ngươi?”
“Thế thì ta hỏi: Nàng vào phòng ngươi khi nào, mặc gì, nói những lời gì?”
“Ngươi vốn tự xưng chính nhân quân tử, nửa đêm có nữ tử từng đính hôn, lại say rượu tìm đến, sao ngươi chẳng tiễn người về?”
Sắc mặt Tạ Thời An thoáng hiện vẻ hổ thẹn.
Hắn là cử nhân, chẳng cần quỳ, chỉ đứng thẳng chắp tay hành lễ:
“Hồi bẩm đại nhân, học trò ngưỡng mộ Diệp cô nương đã lâu, từng đến nhà cầu hôn.
Ngày ấy… ngày ấy học trò còn tưởng nàng hối hận, đổi ý, muốn cùng học trò kết tóc.
Vì thế… vì thế mới lầm lỡ nhất thời.”
Sắc mặt phủ doãn dịu đi đôi phần, khẽ thở dài, xoay đầu nhìn ta:
“Diệp Thanh Thanh, ngươi còn điều gì muốn nói?”
Ta quỳ nơi đất, sống lưng thẳng tắp:
“Hồi bẩm đại nhân, dân nữ tuyệt không có tư tình cùng Tạ Thời An.
Lòng ta chỉ hướng về Lục Xuyên, cả đời này chỉ nguyện làm thê tử của hắn.
Những lời Tạ Thời An nói, đều là bịa đặt.”
Muốn phân rõ trắng đen, thật ra rất đơn giản.
Chỉ cần kiểm chứng trên n.g.ự.c ta, xem có vết sẹo hay không, ắt có thể định đoạt.
Khi hai nữ sai nha đưa ta đi, Tạ Thời An vẫn giả nhân giả nghĩa an ủi:
“Thanh Thanh, nàng yên tâm. Dù là chính thất hay thiếp thất, ta đều sẽ chịu trách nhiệm.”
Còn câu trả lời của ta, chỉ có một chữ:
“Phì!”
24
Chỉ nửa khắc sau, nữ nha sai đã dẫn ta trở lại.
Ở chỗ không người để ý, Tạ Thời An khẽ nhếch môi cười khiêu khích, như muốn châm chọc ta tự cao không biết lượng sức, dám vọng tưởng thoát khỏi lòng bàn tay hắn.
“Bẩm đại nhân, tiểu nhân đã tra xét kỹ càng.”
“Trên người Diệp Thanh Thanh, tuyệt không có vết sẹo.”
Sắc mặt Tạ Thời An lập tức biến đổi, trong nháy mắt dữ tợn hẳn đi.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể!!”
“Ta và nàng đồng sàng cộng chẩm mấy chục năm, sao có thể nhìn lầm!”
Lời vừa dứt, toàn trường thoáng lặng im, rồi bỗng như nước sôi sục trào:
“Ấy dà, chẳng lẽ họ Tạ này phát điên rồi?”
“Hắn năm nay mới mười bảy, Diệp cô nương mới mười sáu, không lẽ đồng sàng cộng chẩm từ kiếp trước?”
“Xem ra Diệp cô nương thật sự bị oan rồi.”
“Đê tiện độc ác, lại dám hủy hôn sự của người ta!”
“Đường đường là nho sinh, hừ, ta khinh!”
“Quả nhiên, kẻ nghĩa hiệp phần nhiều xuất thân giang hồ, kẻ phụ tâm thường lại là hạng đọc sách!”
“Ăn nói cho cẩn thận, sao có thể vơ đũa cả nắm! Nhưng họ Tạ này, e chỉ đọc dâm thư, nào từng đọc Tứ Thư Ngũ kinh?”
Trong tiếng ồn ào như chợ vỡ, ta nghiêng đầu, làm động tác ngang cổ với hắn.
Tạ Thời An, ngươi c.h.ế.t chắc rồi.
Quả thực, hắn rõ từng tấc da trên thân thể ta.
Ngực ta đúng là có một vết sẹo đỏ bằng đầu ngón tay.
Nhưng vết sẹo ấy là sau khi Lục Xuyên c.h.ế.t mới có.
Năm ấy ta sống dở c.h.ế.t dở, trong đêm vô ý làm đổ chân đèn, bị sáp lửa làm bỏng.
Sau này Tạ Thời An có hỏi, ta sợ hắn quấy rầy, bèn bịa đại: “Từ nhỏ từng bị nến lửa làm thương.”
Trời biết, khi hắn đứng giữa phố lớn, thốt ra chuyện ngực ta có sẹo, ta đã phải gắng hết sức mới không bật cười thành tiếng.