Hoắc Ninh đang đứng sau lưng bọn họ, ánh mắt sâu thẳm, dường như có gì đó đang cuồn cuộn.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cuối cùng đợi bọn họ nói xong, ta cười ha hả.
"Hoắc đại nhân, ngài giả làm sơn tặc làm nội ứng lâu như vậy, có phải giống như bọn họ nói không?"
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều ngây người.
Quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Ninh mặt lạnh như nước, tất cả đều sợ hãi.
"Hoắc... Hoắc đại nhân, ngài đến khi nào vậy?"
Hoắc Ninh cúi đầu, nắm lấy cổ tay ta kéo ra ngoài.
Đi đến cửa, lại đột nhiên quay người, nhìn mấy vị tiểu thư kia.
Vẻ mặt nhàn nhạt, nhưng lại khiến người ta không khỏi run rẩy.
"Trần tiểu thư, cha ngươi vừa từ Giang Nam làm việc trở về, rốt cuộc đã nhận bao nhiêu đồ cổ tranh chữ, ta sẽ phái người đi điều tra."
"Lương tiểu thư, ta sẽ mời ca ca ngươi thi mãi không đậu đến Chiêu Ngục một chuyến, hỏi hắn năm nay đã hối lộ cho quan khảo thí bao nhiêu bạc."
"Còn ngươi," hắn lại nhìn tỷ tỷ, "Từ gia bị phán xử lưu đày, ngươi cũng nằm trong danh sách, không lo chuẩn bị rời khỏi kinh thành, lại rảnh rỗi đi khắp nơi."
Mỗi người bị hắn nói đến đều biến sắc, hoảng sợ không biết làm sao, tỷ tỷ càng khóc lóc thảm thiết.
Hoắc Ninh không nhìn bọn họ thêm một cái nào nữa, kéo ta rời đi.
Trên đường trở về, hắn không nói một lời, ta cũng không dám nói.
Thi thoảng lại len lén quan sát sắc mặt hắn.
Lúc vào cửa, hắn nhướn mày.
"Nhìn gì? Trên mặt ta mọc hoa à?"
Ta vội vàng cười một cách ngoan ngoãn.
"Lâu như vậy không gặp, ta không thể nhìn đại nhân sao? Hơn nữa trên mặt đại nhân tuy không mọc hoa, nhưng còn đẹp hơn cả hoa."
Lời này tuy là nịnh nọt, nhưng cũng xuất phát từ đáy lòng.
Hắn ngẩn người, cụp mi xuống.
"Khéo miệng, đáng đánh."
Ta vội vàng sửa lời: "Đại nhân không thích nghe? Vậy sau này ta..."
Lời còn chưa dứt, cửa phòng ngủ đã bị hắn đá văng, sau đó liền ghì ta vào góc tường, hôn tới tấp.
Cũng giống như lúc ở trên núi.
Những tiểu thư đó nói không sai, hắn chính là một tên cầm thú không hơn không kém.
Nhưng không ngờ, hôm nay cầm thú lại thay đổi tính nết.
Vừa đặt ta xuống giường, vừa hôn, dịu dàng đến mức khiến người ta tan chảy.
Còn khàn giọng hỏi: "Thích như vậy sao?"
Não ta bị hôn đến mơ mơ màng màng, tùy ý gật đầu.
"Ừ."
Một lúc sau, lại hỏi: "Thích như vậy không?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta ậm ừ hai tiếng: "Chậm... chậm một chút..."
Hắn thật sự chậm lại.
Đợi đến khi nước mắt ta lại không kìm được mà rơi xuống, hắn rõ ràng chưa thỏa mãn, nhưng vẫn dừng lại.
Ôm ta đi tắm.
Ta cả người co rút trong lòng hắn, xung quanh là hơi nước nóng ẩm, đầu óc càng thêm choáng váng.
Không biết sao lại buột miệng nói ra một câu: "Ngài vẫn là Hoắc Ninh sao? Sao lại giống như thay đổi thành một người khác vậy?"
Ngón tay hắn đang cuốn lấy tóc ta tản mát trong nước khựng lại, cằm cọ xát trên đỉnh đầu ta.
"Làm Cẩm Y Vệ, luôn luôn rất bận."
Đây là ý gì?
Ta khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn cong mi mắt, trong mắt như tràn ra một dòng suối mùa xuân, yết hầu ẩm ướt lên xuống.
"Không có thời gian rảnh rỗi để ngắm hoa dưới trăng, ngâm thơ đối ẩm cùng nàng, thì chỉ có thể như vậy... để nàng vui lòng."
Ta đột nhiên mở to mắt, ngây người hồi lâu.
"Để... để ta vui lòng?"
Ánh mắt hắn long lanh, nâng cằm ta lên hôn nhẹ.
"Ừ, vậy hôm nay, có vui không?"
Mặt nước gợn sóng lăn tăn.
Ta đưa tay ôm lấy eo hắn.
"Vui..."
Ngủ một giấc đến trời đất tối mịt, khi tỉnh lại, Hoắc Ninh đã không thấy bóng dáng.
Trước đây hắn cũng rời đi vào sáng sớm, trong lòng ta chỉ mong hắn đi.
Nhưng hôm nay không biết vì sao, lại có chút hụt hẫng.
Ngày tháng lại trở về như cũ, ta mỗi ngày ra ngoài ăn uống vui chơi.
Hiện tại những tiểu thư khuê các trong kinh thành hình như đều biết ta đi theo Hoắc Ninh, không còn ai dám đến gây phiền phức nữa.
Chiều hôm nay, ta đang chuẩn bị ra ngoài ăn vịt, có một lão già mặt mũi bầm dập đến gõ cửa.
Ta nhìn hồi lâu mới nhận ra, là quản gia cũ của Từ phủ.
Ông ta từ trong tay áo lấy ra một thứ.
"Tiểu thư, hôm nay lão gia và phu nhân sẽ rời khỏi kinh thành đến Lĩnh Nam. Ông ấy bảo ta đưa thứ này cho tiểu thư."
Ta nhận lấy xem, lập tức ngây người.
Là một chiếc vòng ngọc nhỏ nhắn, chất liệu và nước ngọc đều rất bình thường, nhưng là thứ ta hồi nhỏ thường thấy trên cổ tay của mẹ.
Mẹ nói đây là do mẹ của bà để lại, sau này cũng sẽ cho ta.
Nhưng sau đó mẹ qua đời, tất cả di vật đều bị mẹ cả lấy đi.