Kiều Oánh Oánh

Chương 8



Ta nắm chặt chiếc vòng, như thể lại chạm vào tay của mẹ, nước mắt từng giọt rơi xuống.



Quản gia bên cạnh lại nói: "Lão gia còn giữ một số đồ vật của di nương lúc trước, là lúc Cẩm Y Vệ tịch thu nhà cửa đã bằng mọi cách giữ lại.



"Lần này đến Lĩnh Nam, e là khó mà trở về. Lão gia muốn gặp tiểu thư một lần, đích thân giao lại những thứ của di nương cho tiểu thư."



Ta lau nước mắt, gật đầu nói: "Được, ta đi cùng ông gặp ông ấy."



Cha đột nhiên tỏ ra tốt bụng như vậy, chẳng qua là vì nghĩ rằng trong Từ gia chỉ còn mỗi mình ta ở lại kinh thành, muốn cầu ta sau này giúp đỡ ông ta chu toàn mọi việc. Nếu ông ta chịu trả lại những thứ của nương, ta cũng bằng lòng nể mặt ông ta lần này.

Nhưng quản gia dẫn ta đi qua mấy con hẻm, ta càng lúc càng thấy không đúng.



"Cổng thành hình như không phải hướng này?"



Quản gia cười, giơ tay chỉ.



"Tiểu thư nhìn xem, lão gia đang đợi ở đó kìa."



Ta quay đầu lại nhìn, bỗng nhiên bị người ta từ phía sau bịt miệng bịt mũi. Cùng với một mùi hương lạ, ta lập tức toàn thân, mềm nhũn ngã xuống.



"Nhanh đưa lên xe."



Phía sau xuất hiện hai người, cùng với quản gia nhét ta vào một chiếc xe ngựa bên đường.



Ta vẫn tỉnh táo, nhưng tay chân không chút sức lực, cũng không nói được.



Xe đến cổng thành thì chậm rãi dừng lại, chờ kiểm tra xuất thành.



Ta dựa vào trong xe, nghe thấy tiếng nói chuyện của người canh giữ cổng thành.



"Tiêu công tử, đây là đưa cả nhà người mới về à?"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Phải, họ đi Ba Châu, đường sá xa xôi, ta đưa thêm một đoạn."



Là giọng của Tiêu Tử Lăng!



Hơn nữa còn rất gần xe ngựa của ta.



Tim ta đập loạn xạ, nghiến răng, dùng đầu đập vào cửa sổ xe.



Một tiếng nặng, hai tiếng nhẹ, rồi lại một tiếng nặng.



Đây là ám hiệu Tiêu Tử Lăng đã dạy ta khi còn ở trên núi.



Hắn nói bọn thổ phỉ thường dùng ám hiệu để liên lạc.



Âm thanh như vậy đại diện cho nguy hiểm, cần giúp đỡ.



Tuy ta đã dốc hết sức lực, nhưng tiếng động vẫn rất nhỏ.



Chắc Tiêu Tử Lăng sẽ không để ý.



Người canh giữ kiểm tra xong tấm bảng, cho xe đi.



Xe ngựa dần dần ra khỏi cổng thành.



Ta như tro tàn, tuyệt vọng nhắm mắt lại.



Trời tối, xe ngựa dừng lại trước cửa một biệt viện.



Bọn họ đưa ta xuống xe, trói tay chân lại, nhốt vào một căn phòng.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dần dần, dược lực trên người ta giảm bớt, đang nghĩ cách thoát ra thì nghe thấy giọng cha truyền đến từ cửa.



"Khánh Vương điện hạ, tiểu nữ đã mang đến, nếu có thể dẫn dụ được Hoắc Ninh đến, mong điện hạ khai ân, tha tội lưu đày cho cả nhà ta."



"Đó là điều đương nhiên."



Ngoài cửa lại truyền đến một giọng nói cao quý, "Nếu có thể trừ khử Hoắc Ninh, bản vương tự nhiên sẽ miễn tội cho ngươi."



"Tạ điện hạ! Đại ân đại đức của điện hạ, tiểu nhân đời đời không quên."



Tiếng bước chân của Khánh Vương dần dần đi xa.



Cửa phòng bị đẩy ra, cha bước vào.



Ông ta thấy ta bị trói chặt, lộ ra vẻ mặt hài lòng.



Còn ta nhìn chằm chằm vào ông ta, cười lạnh một tiếng.



Ông ta như bị ánh mắt của ta đ.â.m phải, quay mặt đi.



"Kiều nha đầu, đừng trách cha, mạng sống của một mình con có thể cứu cả Từ phủ. Cha sẽ chôn con cùng với nương con, như vậy hai mẹ con cũng coi như đoàn tụ rồi."



Nói xong, liền xoay người rời đi.



Đêm đã khuya.



Ta tìm mọi cách, cũng không thoát ra được.



Chẳng lẽ thật sự phải bỏ mạng ở đây sao?



Nghe lời cha nói với Khánh Vương kia, bọn họ muốn dùng ta làm mồi nhử, dụ Hoắc Ninh tới.



Nhưng ta cảm thấy, Hoắc Ninh căn bản sẽ không quan tâm đến ta.



Trước đây ở trên núi, hắn chỉ coi ta như một nô tỳ để sưởi ấm giường.



Trở về kinh thành, tuy đêm đó rất dịu dàng, nói là muốn làm ta vui lòng.



Nhưng đối với hắn, ta chung quy cũng chẳng là gì.



Ta càng nghĩ càng chán nản, dựa vào góc tường mặc kệ số phận.



Đang mơ màng sắp ngủ thì cảm thấy có người lay lay ta.



"Từ cô nương, tỉnh dậy."



Ta bừng tỉnh mở mắt, mượn ánh trăng, nhìn rõ người đến là Tiêu Tử Lăng.



"Sao huynh biết ta ở đây?"



Hắn vừa cởi dây trói cho ta vừa nói rất nhanh:



"Lúc ở cổng thành ta nghe loáng thoáng tiếng ám hiệu, còn tưởng là trùng hợp, nên không để ý.



Đợi ta quay về, đi ngang qua chỗ ở của muội, thấy đám người hầu đều đang tìm muội. Họ nói muội đi tiễn người nhà xuất thành, vẫn chưa về.



Nhưng hôm nay xuất thành không có Từ gia, ta lại nhớ đến ám hiệu đó, mới giật mình nhận ra đã xảy ra chuyện, liền lần theo dấu vết tìm đến đây.



Hoắc đại nhân những ngày này không có ở kinh thành, muội đi theo ta, ta sẽ bảo vệ muội."



 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com