Kiều Oánh Oánh

Chương 9



Dây trói cuối cùng cũng được cởi ra.



Ta cử động tay chân, cùng Tiêu Tử Lăng mò mẫm ra khỏi cửa.



Dưới ánh trăng, hắn nắm tay ta đi qua mấy khúc quanh, đến một bức tường thấp.



Trèo qua tường, ngựa của hắn đang buộc ở không xa.



"Đi."



Hắn đưa ta lên ngựa, nhưng vừa chạy được một đoạn, phía sau liền truyền đến tiếng la hét.



"Ở đây rồi, đừng để nó chạy thoát!"



Tiêu Tử Lăng nghiến răng, liên tục quất roi, nhưng đám người đuổi theo vẫn càng lúc càng gần.



Trong lúc nguy cấp, ta đẩy hắn.



"Bỏ ta xuống đi, ngựa của huynh chở hai người, sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp."



"Không được," hắn không chút do dự từ chối, "Ta nhất định phải cứu muội đi."



Ta quay đầu nhìn lại, đã có thể nhìn thấy bóng dáng của bọn chúng, e rằng gần thêm chút nữa, bọn chúng sẽ b.ắ.n tên.



"Ta không biết cưỡi ngựa, tự mình chạy không thoát. Nếu bị bắt lại, huynh lại đánh không lại bọn họ, cả hai đều bị bắt.



Bọn chúng bắt ta là để dụ Hoắc Ninh đến, tạm thời sẽ không hại mạng ta. Bây giờ chỉ còn cách huynh chạy một mình, rồi nghĩ cách cứu ta."



Tiêu Tử Lăng nghe xong, vẫn còn do dự, ta lại đẩy mạnh hắn một cái.



"Nhanh lên, bỏ ta xuống!"



Cuối cùng hắn cũng ghìm cương ngựa, để ta xuống.



"Từ cô nương, đừng sợ, Hoắc đại nhân nhất định sẽ đến cứu muội."



Ta vội vàng phẩy tay, "Đi mau!"



Tiêu Tử Lăng đi rồi, không lâu sau, đám người đuổi theo liền đến.



Ta lại bị đưa về biệt viện, nhưng lần này bị nhốt vào một mật thất tối tăm.



Trong mật thất không phân biệt được ngày đêm.



Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng có người lôi ta ra ngoài.



Lần này, bọn chúng trói ta trong một căn nhà trống không, dùng vải quấn chặt miệng ta, rồi lại chạy ra ngoài hết.



Căn phòng rộng lớn chỉ còn lại một mình ta.



Không lâu sau, ta ngửi thấy một mùi lạ, giống như pháo ta từng chơi hồi nhỏ.



Là thuốc súng!



Chẳng lẽ bọn chúng muốn cho ta nổ c.h.ế.t ở đây?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!



Lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Khánh Vương kia.



"Hoắc Ninh, đây là biệt viện của bản vương, ngươi dẫn nhiều người xông vào như vậy, tội gì?"



Hoắc Ninh đến rồi!



Trong lòng ta chấn động, vểnh tai nghe tiếng nói chuyện bên ngoài.



"Khánh Vương điện hạ hiện giờ tự thân khó bảo toàn, hà tất phải vội vàng định tội của bỉ chức."



Giọng nói lạnh lùng của Hoắc Ninh vang lên.



"Ngươi cấu kết với Thổ Phỉ, cài cắm tử sĩ trong cấm quân, ý đồ hành thích bệ hạ, mưu quyền soán vị, hiện giờ chứng cứ rõ ràng. Bỉ chức khuyên ngươi nên tự lo cho bản thân đi."



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Nói bậy!"



Khánh Vương hét lớn, "Hoắc Ninh, vu oan giá họa thân vương, đáng tội."



"Vu oan? Vậy Khánh Vương điện hạ xem xem, có nhận ra bọn họ không?"



Cùng với một loạt tiếng bước chân, bên ngoài truyền đến tiếng kêu la thảm thiết.



Tất cả đều hô to là bị Khánh Vương sai khiến, trong tay có mật thư của Khánh Vương làm chứng.



Dưới sự chỉ chứng của nhiều người như vậy, Khánh Vương cuối cùng thở dài một tiếng, "Quả nhiên là chó săn của triều đình, ngay cả những thứ này cũng điều tra ra được. Hoắc Ninh, tại sao ngươi không chịu quy phục bản vương? Bản vương có thể cho ngươi nhiều hơn."



Hoắc Ninh không trả lời, ngược lại hỏi: "Từ Oánh Kiều ở đâu? Khánh Vương điện hạ thả nàng ra, đợi đến Chiêu Ngục, ta sẽ cho ngươi bớt chịu khổ."



Khánh Vương cười, giơ tay chỉ cửa phòng.



"Nữ nhân đó vẫn sống tốt lắm, hiện giờ đang ở, ngay tại đây..."



Lời còn chưa dứt, Hoắc Ninh đã mở cửa xông vào.



Ta không nói được, chỉ có thể liều mạng lắc đầu với hắn, ra hiệu cho hắn nhanh chóng rời đi.



Nhưng hắn làm như không thấy, xông đến vung Tú Xuân Đao bên hông, tấm vải quấn trên miệng ta được gỡ xuống.



Ta không chút suy nghĩ, liền hét lớn: "Đi mau! Trong phòng có thuốc nổ, sắp nổ rồi!"



Hắn quay đầu nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.



Ngòi nổ đang cháy đã gần ngay trước mắt.



Mà thuốc nổ lại đang buộc trên người ta.



"Hoắc Ninh mau đi đi!"



Ta gần như phát điên mà khóc lóc gào thét.



"Đừng sợ."



Hắn khẽ đáp lại một tiếng, rồi dùng đao cắt dây thừng trên người ta.



Ngay khoảnh khắc b.o.m nổ, hắn đá văng thuốc nổ, ôm ta vào lòng lăn nhanh ra ngoài.





Tiếng nổ lớn kèm theo luồng nhiệt cuồn cuộn qua đi, ta hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, ngây ngốc nhìn người phía trên.



"Ta... vẫn còn sống?"



Hắn chậm rãi cười, đôi mắt đào hoa đặc biệt đẹp.



"Phải, vẫn sống nhăn đây."



Bị nhốt lâu như vậy, lại trải qua một hồi sinh tử, ta không nhịn được nữa, vùi đầu vào lòng hắn, khóc nức nở.



Hắn một tay ôm eo ta, tay kia giữ gáy ta, nhẹ nhàng vuốt ve.



"Ta ở đây, đừng sợ nữa."



Hoắc Ninh bận rộn mấy tháng trời, điều tra rõ ràng vụ án Khánh Vương mưu phản, liên lụy đến một đám quan lại trong triều.



Cha ta để tránh bị lưu đày, cũng đầu quân cho Khánh Vương, cuối cùng rơi vào cảnh bị xử trảm ở pháp trường.



Đích mẫu và đích tỷ vẫn bị lưu đày đến Lĩnh Nam.



Ngày họ đi ta không đến tiễn, nghe nói đều khóc lóc thảm thiết.



Sau đó, Tiêu Tử Lăng đến tìm ta.



Hắn nói hắn đã đầu quân, một thời gian nữa sẽ đến biên tái.





 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com