Kim An Như Mộng

Chương 5



Về đến tướng phủ, hắn gọi tâm phúc tới, nói ra tên trà lâu cùng cái tên Quất Dao, sai người đi điều tra. Lâu Duật là kẻ đa nghi, Quất Dao lại có dung mạo quá giống Thẩm Lục Đại, hắn đương nhiên muốn tìm hiểu lai lịch của nàng ta cho rõ ràng.

Hắn dồn tâm tư vào việc cứu tế và việc điều tra Quất Dao, tạm thời không thể để ý đến Thẩm Lục Đại nữa. Ta tiến cung tặng bể cá bài trí cho Thẩm Lục Đại, nàng ta vừa nhìn đã nhận ra là Lâu Duật chọn.

Nàng ta có vẻ rất vui, cố ý nói với ta: "A Duật quả là có lòng."

Ta thở dài một hơi, nói: "Bể cá này chọn từ mấy ngày trước, hôm qua nghe nói cửa hàng có mẫu mới, ta vốn muốn nhờ tướng gia đi chọn thêm cho tỷ tỷ, nhưng tướng gia lại bảo ngài ấy rất bận."

"Hắn là sủng thần của Hoàng thượng, lại nhận trách nhiệm điều phối cứu tế, đương nhiên rất bận." Thẩm Lục Đại vươn bàn tay nõn nà như bạch ngọc, nhẹ nhàng vuốt đóa hoa đỏ trong bể cá, thần sắc tựa như một thê tử đang thay trượng phu phân ưu.

"Quý phi nương nương, ta có một điều nghi hoặc. Nam nhân... rốt cuộc thích dung mạo của nữ nhân, hay thích tài năng của nàng ta?"

"Lời này của ngươi là có ý gì?"

Lời ta vừa dứt, Thẩm Lục Đại đã lập tức quay đầu, dùng ánh mắt sắc bén hung hăng trừng ta.

Nàng ta nghiến rằng nói từng chữ: "Ta đã dạy ngươi, sau khi gả cho Lâu Duật phải an phận, không được làm những chuyện ta không thích."

"Ta không có, ta không dám." Ta kinh hãi quỳ rạp xuống đất.

"Ngươi sợ cái gì? Ta lại không g.i.ế.c ngươi." Giọng nói lạnh lùng của Thẩm Lục Đại vang lên trên đỉnh đầu, "Nói rõ ràng, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Ta phục sát đất, thấp hèn bẩm báo: "Ta và quý phi nương nương là tỷ muội song sinh, có dung mạo tương tự, trước nay tướng gia luôn lạnh nhạt đối với ta, thậm chí còn có vẻ chán ghét. Nhưng nữ cầm sư tên Quất Dao ở phố Bạch Mã kia có kỹ nghệ rất cao, tướng gia lại để tâm đến nàng ta."

Ta ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt Thẩm Lục Đại đã đen lại hoàn toàn, ngón tay trắng muốt bóp nát đóa hoa đỏ, nhựa hoa nhuộm đỏ đầu ngón tay, tựa như m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe.

"Thẩm Thanh Mặc, ngươi giỏi lắm, lại dám học cách ly gián rồi. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời ngươi mà nghi ngờ Lâu Duật sao?"

Thẩm Lục Đại lạnh lùng lên tiếng, giống như đang nói với một kẻ đã chết.

"Nương nương, Thanh Mặc không dám nói dối." Đầu gối ta đã đau đến tê dại nhưng vẫn không dám động đậy chút nào.

Một lúc lâu sau, Thẩm Lục Đại mới nói: "Ngày kia ta sẽ cùng Thái hậu đi chùa Bạch Mã cầu phúc, ngươi đưa Lâu Duật đến đó, nếu vô tình gặp phải người ngoài, ngươi cứ nói là phu thê các ngươi đi cầu tự."

Nàng ta chưa bao giờ là người kiên nhẫn, vừa biết bên ngoài có một Quất Dao, liền vội vàng muốn gặp Lâu Duật để xác nhận xem hắn có còn yêu nàng ta như trước không.

6.

Lâu Duật sẽ không từ chối buổi gặp mặt do Thẩm Lục Đại sắp xếp.

Hai ngày sau, ta đến chùa Bạch Mã cùng hắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Có Ổ Thái hậu và Đại Quý phi ở đó, người khác đương nhiên không thể tùy tiện ra vào. Nhưng ta và Lâu Duật lại đi lại không chút trở ngại, hẳn là Thẩm Lục Đại đã sớm thu xếp ổn thỏa với thị vệ.

Đưa Lâu Duật đến gian phòng đã hẹn với Thẩm Lục Đại xong, ta liền ngồi dưới gốc cây hoè lớn bên ngoài để trông chừng giúp bọn họ.

Chẳng bao lâu sau, trong phòng liền truyền ra tiếng chất vấn lẫn giải thích. Ta lặng lẽ tính toán thời gian, sau thời gian nửa nén hương, Lâm Thu cô cô dìu Ổ Thái hậu xuất hiện trong tầm mắt ta.

Đợi các nàng đến gần, ta mới cố ý lớn tiếng kêu lên: "Thái hậu nương nương, sao người lại tới đây?"

Người trong phòng lập tức trở nên hoảng loạn, nhưng bọn họ còn chưa kịp chỉnh đốn lại, Lâm Thu cô cô đã một cước đá văng cửa phòng.

Đuôi mắt Thẩm Lục Đại ửng đỏ, Lâu Duật cũng mất đi vẻ điềm tĩnh tự kiềm chế thường ngày, dáng vẻ của hai người rất khó để không khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

Ổ Thái hậu quát lạnh: "Ai gia tới không đúng lúc rồi, lại bắt gặp một màn Tây sương ký! Đại Quý phi, ngươi làm như vậy có xứng đáng với quân thượng sao?"

“Nương nương hiểu lầm rồi.”

Lâu Duật phản ứng rất nhanh, lập tức quỳ xuống phân trần: "Hôm nay thần cùng tiện nội đến dâng hương là để cầu con. Tiện nội và Quý phi Lục Đại chỉ là đang trò chuyện về chuyện cũ thời niên thiếu nên mới có chút xúc động. Tiện nội vốn dĩ cũng ở trong phòng, chỉ là cảm thấy có phần bức bối nên ra ngoài hít thở không khí, ngay sau đó sẽ quay lại thôi."

Đại Quý phi cũng lên tiếng theo: "Mẫu hậu, người e là đã hiểu lầm rồi. Thần thiếp hôm nay thực sự chỉ đang nói chuyện với muội muội mà thôi."

Hai người bọn họ dĩ nhiên đã đoán trước rằng ta sẽ phối hợp với họ nên trực tiếp kéo ta ra làm chứng cho sự trong sạch của mình.

Sắc mặt Ổ Thái hậulạnh lùng: "Ngươi nghĩ ai gia sẽ tin sao? Chuyện này cứ về cung rồi nói, xem quân thượng có tin nổi lời các ngươi không!"

Mấy ma ma già bất ngờ xuất hiện áp giải ta, Thẩm Lục Đại và Lâu Duật về cung. Lâm Thu cô cô nhân lúc đẩy chúng ta lên xe ngựa, lặng lẽ dặn dò ta: 

"Nương nương căn dặn phu nhân, đợi vào cung rồi, cho dù Thẩm Lục Đại và Lâu Duật nói gì, phu nhân cũng cứ phối hợp với bọn họ, không cần nghĩ nhiều."

Vì thế, khi yết kiến quân thượng, nghe xong lời thuật lại của Ổ Thái hậu, Thẩm Lục Đại và Lâu Duật, người hỏi ta: "Lời bọn họ nói có phải thật không?"

Ta gật đầu: "Phu quân và tỷ tỷ vì ta mà gặp mặt, giữa họ hoàn toàn trong sạch."

Ổ Thái hậu tức giận quát: "Hoàng đế, khi ai gia đến, Thẩm Thanh Mặc đang ngồi dưới gốc cây hoè lớn bên ngoài trông như một đứa ngốc, còn Thẩm Lục Đại và Lâu Duật lại đơn độc ở trong phòng. Nếu bảo hai người bọn họ không có tư tình, ai mà tin nổi? Huống hồ, ai gia đã sớm nghe nói tình cảm giữa Tướng gia và phu nhân cũng chẳng được bao nhiêu phần mặn nồng."

Quân thượng đưa mắt nhìn Thẩm Lục Đại, trên mặt không lộ chút cảm xúc nào, giọng điệu bình tĩnh: "Đại Quý phi, hành vi của ngươi và Lâu tướng hôm nay, quả thực có phần tình ngay lý gian.”

Thoáng chốc, trên mặt Thẩm Lục Đại lướt qua vẻ hoảng loạn, nàng vội vàng mở miệng biện bạch: 

"Quân thượng, Lâu tướng thực sự không quá yêu Thanh Mặc, nhưng hắn cũng không thể nào yêu thần thiếp. Lâu tướng đã có người trong lòng, người đó tên là Quất Dao, hiện ở trên phố Bạch Mã."

Quân thượng nghiêng đầu nhìn về phía Lâu Duật: "Có thật không?"

Lâu Duật không lên tiếng.