Kim Châu

Chương 19



Ta chỉ nhớ đến một câu mà Lý Hành Châu từng nói với ta:

 

"Nữ nhân khi xuất giá, sính lễ của mẹ đẻ nàng có thể không đủ để sống sung túc cả đời, nhưng cũng không đến mức phải chịu đói chịu khổ.”

 

"Nếu ngươi thật sự muốn ở bên cạnh hắn mãi mãi, vậy thì đừng để hắn có cơ hội trở nên tốt hơn.”

 

"Đừng để hắn có cơ hội giẫm lên ngươi để leo lên cao."

 

"Tốt nhất là giữ hắn mãi hèn kém, mãi mãi cần đến ngươi, mãi mãi biết ơn ngươi, rời xa ngươi chẳng khác nào mất đi một cây gậy chống."

 

"Bởi vì có một người từng dạy ta rằng—

 

"Nếu muốn một ai đó không bao giờ rời xa mình, đừng đối tốt với họ."

 

"Mà hãy đối xử thật tệ bạc."

 

Đừng dùng m.á.u thịt của mình để nuôi dưỡng dã thú.

 

Chỉ cho hắn một miếng cơm cầm hơi, đừng để hắn c.h.ế.t đói, hắn mới chịu quanh quẩn bên cạnh ngươi suốt đời.

 

Người yếu đuối chỉ biết cầu xin lòng thương hại.

 

Kẻ mạnh thì cả đời khinh ghét sự yếu mềm.

 

Những điều này đều do Lý Hành Châu dạy ta.

 

Hôm nay, ta trả lại tất cả cho hắn.

 

"Chờ chuyện ở đây kết thúc, ta sẽ đến Cô Tô an cư.”

 

"Từ nay sẽ không còn ai quấy rầy ngươi và Lý công tử."

 

"Qua cửa hay nhập trướng, người nên lo lắng, người nên khóc lóc, đều không phải là ngươi."

 

Một chén trà nguội lạnh, nước mắt trên mặt Lục Nhược cũng đã khô.

 

Nàng ta vuốt ve chén trà, lặng lẽ suy tư về những lời ta nói.

 

Rồi bất chợt, nàng ta cúi đầu cười nhẹ.

 

Nàng cúi người, hành lễ với ta thật sâu:

 

"Tạ ơn tỷ tỷ đã chỉ lối."

 

Thật ra, ta cũng không phải người hoàn toàn vô tư, không tính toán thiệt hơn mà giúp nàng ta.

 

Ta làm vậy, cũng chỉ để sau này không còn một kẻ đáng ghét nào tự xưng si tình, bám riết lấy ta không buông.

 

Khi Lục Nhược rời đi, một nén hương cũng đã cháy tàn.

 

Ta ngẩng đầu, chợt phát hiện một bóng dáng quen thuộc đang tựa vào khung cửa.

 

Không biết hắn đã đứng đó bao lâu, nghe được bao nhiêu.

 

Thẩm Xuyên Thanh nhíu mày, bối rối như đang đấu tranh xem có nên bắt bẻ ta điều gì không.

 

Hồng Trần Vô Định

Đắn đo một hồi, hắn vẫn nghiêm túc nói:

 

"Kim Châu, nàng nói sai rồi.”

 

"Muốn giữ một người ở lại bên mình, phải đối xử với nàng thật tốt, thật tốt.”

 

"Bởi vì thế gian đều bạc bẽo với nàng, ta không thể cùng người khác bắt nạt nàng thêm nữa."

 

......

 

Ta bất giác đỏ mặt.

 

Tự dưng vô duyên vô cớ, nói mấy lời này làm gì chứ!

 

Ta vội vàng chuyển chủ đề, bưng đến một mẻ kẹo đường vừa làm xong:

 

"Thôi được rồi, chuyện cũ cho qua hết đi!

 

"Nếm thử mẻ kẹo mới của ta đi, lần này ta thêm sơn tra, không biết có đủ thanh vị hay không?"

 

Thẩm Xuyên Thanh vươn tay nhận lấy, nhưng quyển sổ trong lòng hắn lại rơi xuống đất.

 

Ta nhanh tay nhặt lên trước hắn một bước.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]

 

"Đừng nhìn!"

 

Ta thực sự không cố ý xem lén, chỉ là quyển sổ này hắn thường mở ra, lúc nhặt lên liền vô tình lật đúng trang ấy.

 

Những dòng chữ trong sổ:

 

"Giáo huấn nhà họ Tạ."

 

Dòng này đã được đánh dấu hoàn thành.

 

Ta bỗng nhớ tới dạo gần đây có người đồn rằng, một đêm nọ Tạ Triệu uống rượu, bỗng bị kẻ nào đó trùm đầu kéo vào hẻm vắng, đánh cho sưng cả mặt.

 

"Nhà họ Tạ đắc tội với chàng sao?"

 

Thẩm Xuyên Thanh thản nhiên đáp:

 

"Hắn từng bắt nạt nàng. Nhưng không hoàn toàn là vì nàng, kẻ ăn chơi trác táng như hắn, nhìn ai không vừa mắt liền xuống tay cũng là chuyện bình thường, đúng không?"

 

Ừm… nói cũng có lý.

 

Ta gật gật đầu.

 

"Bỏ tiền sửa đường cho Tô Thành."

 

"Haiz, vì con đường đó thực sự quá xấu.”

 

"Lần trước ta từ hiệu vải nhà họ Cai đi ra, còn vấp té một cú.”

 

"Không phải vì ta muốn bù đắp cho những người dân từng bị ta lừa mua kẹo thuốc đâu."

 

Ừm… nói cũng có lý.

 

Còn vài hạng mục khác.

 

"Mở một tiệm bánh ngọt với Kim Châu."

 

"Kẹo đường của nàng làm rất ngon, dĩ nhiên không thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền."

 

"Sau khi về Cô Tô, trồng thêm vài cây mơ trong vườn."

 

"Ta đã hỏi thầy phong thủy rồi, như vậy mới tốt cho phong thủy."

 

Ồ… hóa ra là vậy.

 

Xém chút nữa ta đã tự mình đa tình rồi.

 

Dòng cuối cùng.

 

"Cưới Kim Châu về làm……"

 

Chữ phía sau đều bị gạch xóa, không thể nhìn ra đã viết gì.

 

Chẳng lẽ lại là ‘chưởng quỹ’ sao?

 

"Không, không phải! Trước kia muốn nàng làm chưởng quỹ, là vì sợ nàng không muốn gả cho một kẻ nghèo rớt mồng tơi như ta.

 

"Nên mới để nàng xem sổ sách trước, để nàng biết nhà ta rất nhiều tiền, ta chưa từng lừa nàng.”

 

Ta gật đầu:

 

"Những sổ sách đó ta đều đã xem qua, cũng biết chàng chưa bao giờ gạt ta, lại còn rất cảm kích chàng cùng Thẩm lão gia đã giúp đỡ ta rất nhiều."

 

Gió nhẹ lướt qua, thổi lật từng trang sách, cũng thổi loạn tâm tư trong lòng.

 

Thẩm Xuyên Thanh cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng, ngập ngừng mãi vẫn không nói trọn câu.

 

Cuối cùng, hắn hít sâu một hơi, lắp bắp:

 

"Vậy nên... vậy nên có thể hay không, có thể thỉnh cầu nàng, thỉnh cầu nàng..."

 

Ta chỉ cảm thấy mặt nóng như bị thiêu đốt, trong lòng rối loạn, vội vàng gật đầu:

 

"…Được!"

 

Hắn mắt sáng rực lên, vội nói:

 

"Làm quản sự cho nhà ta!"

 

Hả???