Kim Châu

Chương 18



Ánh lửa hắt lên gương mặt hắn, phủ một tầng sáng vàng óng ánh, khiến tim ta như pháo hoa giữa trời, bùng nổ dữ dội.

 

Phía sau, vài chiếc thuyền buôn của Thẩm gia lặng lẽ tiến vào.

 

Trên thuyền, các quản sự như sao vây quanh trăng, đều khom người kính cẩn gọi một tiếng—

 

"Thiếu Đông Gia!"

 

Ta run rẩy quay đầu, nhìn chằm chằm Thẩm Xuyên Thanh:

 

"Tờ ngân phiếu ngươi vừa đốt?"

 

"Thật."

 

"Vậy nghĩa phụ ngươi?"

 

"Cũng thật."

 

"Vậy còn ngươi...?"

 

"Thật nốt."

 

Hắn cười rạng rỡ, còn ta thì cảm thấy trời đất quay cuồng.

 

"Ta chưa từng lừa nàng mà."

 

Pháo hoa chạm đến điểm cao nhất, cả con sông rực rỡ ánh vàng lộng lẫy.

 

"Vậy, vậy còn ngươi với ta..."

 

Thẩm Xuyên Thanh chớp mắt, trịnh trọng suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên có chút mất tự nhiên, nói năng lắp bắp:

 

"Ban đầu là cảm thấy nàng rất giỏi, có rất nhiều bản lĩnh."

 

"Sau đó là cảm thấy nàng đáng thương, nhưng lại nghĩ không đúng."

 

"Bởi vì trên đời này, kẻ đáng thương nhiều lắm, nhưng không ai giống như nàng khiến ta lúc nào cũng nhớ đến."

 

"Ta cũng không nói rõ được, chỉ là không muốn thấy nàng đau lòng."

 

"Cho nên, nàng có bằng lòng... bằng lòng thật sự..."

 

Tim ta đập loạn, không dám nhìn vào mắt hắn.

 

"Thật sự làm... làm chưởng quỹ cho nhà ta không!?"

 

"Được... được thôi!"

 

...Hả? Chưởng quỹ?

 

À, thì ra là chưởng quỹ à.

 

Haiz, ta còn tưởng...

 

Là chưởng quỹ mà!

 

Sau khi pháo hoa tắt, bầu trời đêm lại lặng xuống.

 

Một trận im lặng lúng túng kéo dài.

 

Ta nghe thấy một tiếng thở dài phía sau.

 

Là Thẩm lão gia vỗ vỗ lan can, sau đó lại buồn bực than thở:

 

"Pháo hoa cũng đã b.ắ.n rồi, mặt mũi cũng đã lấy lại cho người ta."

 

"Haiz… đứa nhỏ này, sao lại giống ta nhất ở điểm... ngu ngốc trong chuyện này chứ?"

 

10

 

Vào mùa xuân, hai bờ đê phủ kín màu xanh biếc của liễu mới trổ, thương thuyền của Thẩm gia cũng cập bến.

 

Thương vụ với Triệu gia đã được định đoạt, nguồn hàng của Lý gia cũng bị cắt đứt.

 

Thẩm lão gia vô cùng hài lòng, không chỉ chỉ dạy ta nhiều điều trên thương trường, mà còn liên tục khen ngợi Thẩm Xuyên Thanh rằng hắn gặp được ta chính là nhặt được bảo vật.

 

"Bản lĩnh của Kim Châu không chỉ dừng lại ở chức chưởng quỹ.”

 

"Nếu theo bên cạnh Thanh nhi làm cố vấn thương nghiệp, ta vô cùng yên tâm."

 

"Sau này đi khắp nơi làm ăn, có bất cứ mưu toan hay lừa gạt nào, Kim Châu đều có thể giúp con đề phòng."

 

Không biết vì sao, quan hệ giữa ta và Thẩm Xuyên Thanh lại trở nên có chút ngượng ngùng.

Hồng Trần Vô Định

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kim-chau-gqpa/chuong-18.html.]

Nếu vô tình cùng đưa tay lấy chung một sổ sách, cuốn sổ ấy lập tức như có gai mà rơi xuống đất.

 

Nếu ta ngẩng đầu lên khi đang nấu kẹo đường và bắt gặp hắn lén lút nhìn qua cửa sổ, hơi nóng trong bếp lập tức làm đỏ bừng cả hai gương mặt.

 

Ta cũng không biết nên gọi hắn là gì.

 

Ta nghĩ, nếu ta đã làm chưởng quỹ, hẳn nên gọi hắn là thiếu đông gia như mọi người. Nhưng hắn nghe xong còn lúng túng hơn ta.

 

...Không thể cứ gọi là ‘tên ngốc’ mãi được.

 

Dạo này, Thẩm Xuyên Thanh cầm một quyển sổ nhỏ chạy khắp nơi, bận đến mức ta cũng ít gặp được hắn. Cũng may, tránh được nhiều khoảnh khắc chào hỏi ngượng ngùng.

 

Ngày Hàn Thực, trời mưa rất lớn.

 

Ta nghĩ hẳn sẽ không có ai đến thăm nữa, vậy mà vẫn có một vị khách không mời.

 

Là Lục Nhược.

 

Nàng ta dầm mưa mà đến, quỳ xuống cầu xin ta khuyên Thẩm gia bỏ qua cho Lý gia.

 

Vừa vào cửa, nàng ta đã cúi đầu thật thấp, giọng nói nghẹn ngào:

 

["Trước đây ta đã có lỗi với ngươi, nói năng cay nghiệt với ngươi."

 

"Nhưng Hành Châu ca ca... huynh ấy thật sự thích ngươi..."

 

"Nếu ngươi bằng lòng, ta... ta có thể làm thiếp..."]

 

Ta cảm thấy thật không đáng thay nàng.

 

Nàng ta từng nói những lời như đ.â.m d.a.o vào ta, từng muốn vạch trần ta, từng làm ta khó xử trước mặt bao người.

 

Ta ghét nàng, nhưng lại không thể nhẫn tâm giẫm lên nàng khi nàng đã rơi vào hoàn cảnh như ta ngày trước.

 

Vì ta là kẻ có lòng mềm yếu, dễ quên nỗi đau của chính mình.

 

Vì nàng ta giống ta của ngày xưa, chỉ có một niềm hy vọng duy nhất, bám víu như kẻ đuối nước ôm chặt mảnh gỗ trôi.

 

Vì người xấu chỉ có một—Lý Hành Châu.

 

Nếu không phải hắn chen vào giữa hai người, lừa gạt cả hai bên, phụ bạc hai trái tim, thì đã chẳng có một nữ nhân mang thù hận đổ lên đầu ta.

 

Hai chén trà nóng được mang lên.

 

Nàng ta không dám uống, sợ ta hạ độc, chỉ đứng đó run rẩy vì lạnh.

 

Ta cười nhạt:

 

"Hôm ấy ta đến Lý phủ, cũng dầm mưa, cũng ngã xuống bùn.”

 

"Trà nóng trước mặt, ta lại coi như thuốc độc mà không dám uống.”

 

"Sau đó lạnh nhập vào thân, bệnh liền một trận nặng. Lúc ấy ta mới hiểu rằng, một chén trà ấm sưởi người còn đáng quý hơn tình cảm của bất kỳ ai."

 

Lục Nhược do dự ngồi xuống, cầm lấy chén trà, nước mắt theo hơi nóng mà trào ra.

 

"Cô mẫu đắc tội với ngươi và Thẩm công tử, khiến gia tộc bị tổn thất nặng nề.”

 

"Cô phụ giận lắm, đã phải bán đi không ít ruộng đất, sản nghiệp.”

 

"Hành Châu ca ca vì đống sổ sách kia mà đau đầu đến bạc cả tóc, cúi mình cầu cứu khắp nơi, ta nhìn mà đau lòng không chịu nổi..."

 

Ta thở dài, khuyên nàng một câu thật lòng:

 

["Lục Nhược cô nương, có lẽ ngươi không biết.”

 

"Ta luôn rất ngưỡng mộ ngươi.”

 

"Ngưỡng mộ ngươi có một cuộc sống đàng hoàng, xuất thân cao quý."

 

"Nhưng ngươi nhìn cách hắn đối xử với ta mà không thấy sao?”

 

"Lý Hành Châu không phải kẻ đáng để gửi gắm cả đời.”

 

"Vậy hà tất ngươi phải vì hắn mà hạ mình cầu xin thế này?"]

 

Lục Nhược nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, đôi vai mỏng manh run lên:

 

"Ta biết... ta đều biết…”

 

"Ta biết rõ hắn thích ngươi hơn.”

 

"Nhưng ta và hắn từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, ta chỉ muốn ở bên cạnh hắn..."

 

Ta không biết an ủi một nữ nhân đang chìm đắm trong si mê như thế nào.