Chưa ăn lấy một miếng, bà đã buông lời khiến lòng hắn lạnh lẽo:
"Nếu huynh trưởng con còn sống, thì gánh nặng trong nhà này cũng có thể thay cha con gánh vác rồi."
"Nếu con có chút bản lĩnh, cũng chẳng đến lượt đôi gian phu dâm phụ bên nhị phòng kia chia phần gia sản."
Lý Hành Châu không lên tiếng.
"Ngày mai con đến cửa tiệm mà trông chừng. Nghe nói thiếu gia Thẩm gia sẽ âm thầm đến điều tra, nhưng hắn ta chưa từng trải sự đời, thử vài lần ắt sẽ lộ sơ hở."
Lục Nhược lén liếc nhìn sắc mặt khó chịu của Lý Hành Châu, dè dặt nói nhỏ:
"Nhưng cô mẫu, chân Hành Châu ca ca vẫn chưa khỏi hẳn..."
"Hắn ta tự mình lêu lổng rồi trượt ngã, còn vướng vào một mớ nợ phong nguyệt, chẳng lẽ ta còn phải thương tiếc hắn sao?"
Lục Nhược không dám nói thêm gì nữa, chỉ cúi đầu, chăm chú nhìn hoa văn trên chiếc muỗng trong tay.
"Lục Nhược rất tốt, lại thông minh, sau này có thể giúp con quản chuyện làm ăn. Cuối năm nay định sẵn hôn sự, biết đâu phụ thân con thấy con thành gia rồi, sẽ thấy con đáng tin cậy hơn."
Lục Nhược xấu hổ cúi đầu, hai má thoáng ửng hồng.
Một ngụm cơm lạnh mắc ngang cổ họng, Lý Hành Châu chỉ lặng lẽ cúi đầu, nhẹ giọng đáp:
"Vâng."
"Đừng có nghĩ mình chịu ấm ức gì lớn lao. Nếu huynh trưởng con còn sống, ta cũng chẳng cần đặt kỳ vọng vào con như vậy."
Sau đó, chỉ còn tiếng mẫu thân than thở.
Như một lời nguyền rủa kéo dài vô tận.
Rủa người khác, rủa chính đứa con của bà.
Nhưng chỉ duy nhất không dám rủa kẻ đã lừa gạt bà suốt một đời.
Ngoài trời mưa, cảnh vật bên ngoài đều phủ một tầng sương mờ.
Cả sân viện ngập trong ánh đèn lồng đỏ rực.
Giống hệt mảnh giấy niêm phong trên những lọ thuốc giả của Kim Châu—chỉ cần mưa ngấm vào, sẽ lem màu, chạm vào tay là nhuộm đỏ.
Khi đi ngang qua hoa viên, hắn nghe thấy tiếng cười hồn nhiên của đệ đệ từ viện bên cạnh.
Cùng với giọng trách yêu của tiểu thiếp, và lời khen ngợi đầy cưng chiều của phụ thân.
Lý Hành Châu day day trán, mệt mỏi mở sổ sách ra.
Đúng lúc đó, tên nô tài theo hầu từ nhỏ, Thị Mặc, bưng hộp đồ ăn đến:
"Chủ tử, nô tài mang ít điểm tâm tới, xem sổ sách hại não, cũng nên ăn lót dạ chút đi ạ."
Những món điểm tâm tinh xảo trước mặt, vậy mà nhìn thế nào cũng chẳng có chút khẩu vị.
Lý Hành Châu bỗng nhớ đến những bữa ăn của Kim Châu.
Lúc đầu, hắn cứ tưởng Kim Châu rất giỏi nấu nướng.
Nàng biết dùng dầu nóng phi thơm hành, rồi đổ nước sôi vào, chờ nước sôi lăn tăn thì thả mì vào, sau cùng đập thêm một quả trứng.
Sau này hắn mới phát hiện—nàng chỉ biết nấu mỗi mì trứng.
Ăn đến mức Lý Hành Châu âm thầm thề rằng, sau khi trở về, cả đời này sẽ không bao giờ động đũa với mì trứng nữa.
Hắn định gọi nhà bếp nấu một bát mì, nhưng nhớ lại những tháng ngày ấy, liền cảm thấy đã ăn quá đủ rồi.
Thôi vậy.
Nếu để mẫu thân biết, ngày mai không biết bà lại có cớ gì để càm ràm nữa.
Ánh mắt hắn vô thức lướt qua lọ "Đan Hỉ Tâm" trên bàn—loại kẹo đường mà Kim Châu nói có thể khiến phụ thân và đại nương thích hắn hơn.
Hắn chẳng hiểu tại sao, lại đưa tay nhón lấy một viên, bỏ vào miệng.
Ngọt đến buồn cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kim-chau-gqpa/chuong-3.html.]
Như thể bị quỷ thần sai khiến, hắn chợt lên tiếng hỏi Thị Mặc:
"Nàng thật sự cầm bạc rồi đi sao?"
"Phải, nghe nói ban đầu còn náo loạn ở cửa."
...
Quả nhiên.
"Náo loạn gì? Mắng ta à?"
Lý Hành Châu có thể đoán được nàng sẽ mắng hắn thế nào.
Đồ đại lừa đảo, đồ vong ân bội nghĩa, đồ bạch nhãn lang!
Nàng có mắng thế nào cũng mặc kệ, vốn dĩ hắn chỉ đùa giỡn nàng mà thôi.
Thị Mặc đảo mắt nhìn quanh, rồi hạ giọng đáp:
"Kim Châu cô nương không có mắng ngài."
"Vậy nàng làm gì mà náo loạn?"
["Nàng nói… Nếu không được thì không tranh giành nữa, miễn sao giữ được cái mạng.”
"Nàng bảo ngài hãy đợi, nàng nhất định sẽ cứu ngài ra ngoài."
"Sau đó, lão phu nhân đưa bạc cho nàng, nàng cầm lấy rồi rời đi.”
"Nô tài đoán, nàng định cầm bạc quay về, tìm cơ hội cứu ngài."]
...
Lý Hành Châu bỗng cảm thấy tim mình bị ai đó giáng một cú mạnh, nghẹn đến mức khó chịu.
Tại sao nàng không giận?
Chẳng lẽ nàng thật sự ngu ngốc đến mức giờ này vẫn chưa nhận ra—hắn vốn chỉ đang đùa cợt nàng thôi sao?
Ngoài trời, mưa rơi lộp độp trên cửa sổ.
Tâm trạng hắn cũng ồn ào chẳng khác gì cơn mưa rả rích đầu xuân.
Viên kẹo đường trong miệng dần tan, vị ngọt lạ lùng tràn ngập khoang miệng, dần lan đến tận tim gan.
Ngoài sự bức bối khó tả, hắn còn có một chút… vui sướng âm ỉ.
Hắn nghĩ—chờ ký xong thỏa thuận với công tử nhà họ Thẩm, mình sẽ đi tìm nàng, tạ tội với nàng.
Chắc chắn khi thấy hắn bình yên vô sự, nàng sẽ vui mừng đến phát cuồng, chẳng còn chút oán giận nào nữa.
Hồng Trần Vô Định
Mà dù có giận, cũng không sao cả—cùng lắm thì đưa nàng thêm mấy xấp ngân phiếu là được.
Chỉ có một chuyện khiến hắn bận tâm—làm sao để thuyết phục mẫu thân rằng, hắn không thể cưới Lục Nhược, vì hắn đã vừa mắt một cô nương thân phận thấp kém?
3
Một xửng bánh bao nóng hổi vừa mới ra lò.
Ta lau mặt, đứng dậy, không ngờ lại bị một gã gia đinh dắt ngựa đ.â.m sầm vào người.
Gã nhìn ta từ trên xuống dưới, khinh khỉnh nhổ toẹt một bãi nước bọt:
"Con nhãi ăn mày, mù mắt hả?"
Ta vừa định chửi lại, bỗng trông thấy con ngựa mà gã đang dắt—một con tuấn mã cao to, trên lưng là một công tử áo gấm, phong thái ung dung, vừa nhìn liền biết không phải hạng người ta có thể đụng vào.
Cơn giận vừa bùng lên, lập tức tắt ngóm.
Ta phất tay:
"Thôi thôi, coi như hôm nay ta xui xẻo."
"Tội nghiệp cô nương, ngã vào vũng bùn rồi à? Mau ngồi xuống uống chén trà nóng kẻo lạnh."