Không câu cá, chỉ muốn sống những ngày bình yên.
Vì Lý Vô Ưu từng nói:
"Chờ khi ta khỏe lại, nhất định sẽ trọng thưởng cho nàng."
Câu này ngược lại khiến ta ngại ngùng, bèn nói:
"Không cần trọng thưởng.”
"Ngài là thiếu gia nhà giàu, nếu có việc tốt, ban cho ta một chỗ là được rồi.”
"Nhưng nói trước, ta không bán thân đâu."
Lý Vô Ưu nhìn ta đánh giá một lượt:
"Gia nô trong nhà ta, đều phải xuất thân trong sạch."
Tay ta đang quậy thuốc, bất giác khựng lại, cứ tưởng hắn đã biết chuyện gì đó.
Nhưng hắn lại thong thả nói tiếp:
"Nhưng nàng đã cứu ta, dù có xuất thân thế nào, ta chỉ cần nói một câu với quản gia, nàng liền có chỗ đứng trong phủ."
Một kẻ không được sủng ái trong gia tộc, vậy mà chỉ một câu nói, có thể an bài số phận của ta?
Nghe thật kỳ quái.
Ta nhịn không được, buột miệng hỏi:
"Ngài tốt như vậy, tại sao đại phu nhân lại không thích ngài?"
Lý Vô Ưu nghe xong, lại cười khẽ.
Hắn chỉ tay vào mình, như thể vừa nghe một chuyện nực cười nhất thiên hạ:
"Ta ư? Ta có gì tốt? Có gì đáng để thích?"
Ta nghĩ lại khoảng thời gian ở chung với hắn, liền đáp ngay:
Hồng Trần Vô Định
"Ngài tướng mạo tuấn tú, đối nhân xử thế chân thành lễ độ, lại biết nhiều chữ.”
"Nếu phụ thân ta có một đứa con trai như ngài, e rằng mỗi đêm đều cười đến tỉnh mộng."
Lý Vô Ưu nghe xong, lại cười càng sâu.
Nhưng nụ cười này, không phải vì vui vẻ.
"Kim Châu, những điều nàng vừa nói, có điều nào giúp ích cho sản nghiệp của gia tộc ta không?
"Có điều nào khiến phụ mẫu ta nể trọng ta không?"
"Bất kể ta làm gì, trong mắt mẫu thân ta, ta vĩnh viễn không bằng huynh trưởng đã chết."
"Bà ấy luôn nói, nếu huynh trưởng ta còn sống, gia nghiệp Lý gia có thể chống đỡ thêm cả một đời."
"Trên đời này, có mẫu thân nào đối xử với con ruột như vậy không?"
"Bên ngoài, ta không thể sánh với huynh trưởng, ta chấp nhận."
"Nhưng ngay trong nội viện, ta cũng không thể sánh với đệ đệ do thiếp thất sinh."
"Từ đèn hoa đăng ngày Thượng Nguyên, đến nha hoàn tiểu tư—mọi thứ đều dành cho hắn trước, ta thì chưa bao giờ có."
"Phụ thân xem thường ta.
"Mẫu thân chỉ biết trách móc ta."
Câu này… nghe sao mà kỳ lạ.
Hắn nói mình là con của thiếp thất, đứng hàng thứ ba.
Nhưng ta nghe lại cảm thấy, như thể hắn là con ruột của đại phu nhân, bên trên có một vị huynh trưởng tài giỏi nhưng yểu mệnh, bên dưới có một đệ đệ do thiếp thất sinh ra, nghịch ngợm nhưng được cưng chiều.
Trên thương trường bên ngoài, hắn không được phụ thân công nhận.
Trong nội viện bên trong, hắn cũng không được mẫu thân yêu thương.
Ta muốn nói gì đó để an ủi hắn, mồ hôi sốt ruột toát ra đầy trán, nhưng lại chẳng nghĩ ra được câu nào hay ho.
Ánh nến hắt bóng lên gương mặt nghiêng của hắn, hàng mi dài rủ xuống, che giấu những tâm sự chất chồng.
Ta là người sợ nhất khi thấy người khác buồn bã.
Chỉ cần người ta buồn, ta liền luống cuống chân tay, không biết phải làm sao.
…Đúng rồi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Ta ngồi xổm, lục lọi trong tủ lấy ra một lọ viên đường hoàn, xé bỏ mảnh giấy niêm phong đỏ, rồi trịnh trọng đưa cho hắn:
"Đây là Đan Hỉ Tâm, ăn vào nhất định sẽ có người thích ngài."
Lý Vô Ưu nhìn trò trẻ con của ta, vậy mà lại bật cười:
"Lừa ta à? Ta nhìn ra rồi, đây là viên đường nấu từ cam thảo."
"Thật mà! Ngài thử đi! Linh nghiệm lắm!"
Hắn nhón lấy một viên, đưa vào miệng.
["Ta tặng ngài một lọ.”
"Trước khi về nhà, ngài cứ ăn trước một viên, chắc chắn người nhà ngài sẽ vui mừng đến rơi nước mắt.
"Chờ khi ngài thấy linh nghiệm rồi, nhớ đến mua thêm từ ta.
"Dựa trên giao tình của chúng ta, ta sẽ bán rẻ cho ngài…"]
Ta dám cá chắc chắn sẽ có tác dụng.
Dù gì thì Lý Vô Ưu cũng đã mất tích bao lâu nay, nay trở về nguyên vẹn, gia đình hắn hẳn là vui mừng khôn xiết.
"Vậy nàng có thích ta không?"
Hả?
Cái gì?
Dưới ánh đèn, Lý Vô Ưu cười rạng rỡ, giơ lọ thuốc lên lắc lắc:
"Nàng không phải đã nói Đan Hỉ Tâm này rất linh nghiệm sao?"
Mặt ta lập tức đỏ bừng, đỏ đến mức chín mọng, môi run run không nói nên lời.
Nói thích hắn—ta nói không nổi.
Nói không thích—vậy thì mặt mũi nào cho Đan Hỉ Tâm của ta nữa?
Thấy ta đỏ mặt hơn cả giấy niêm phong, Lý Vô Ưu cũng không trêu ta nữa, chỉ cười cười cất lọ thuốc đi:
"Xem ra đúng là có hiệu nghiệm thật."
Ta sờ lên mặt mình—nóng hổi đến phát sợ.
Lại cố giữ bình tĩnh, đè chặt trái tim đang đập thình thịch trong lồng ngực.
Bỗng có chút nghi ngờ—
Chẳng lẽ những ngày qua ta cầu khấn Bồ Tát hiển linh, thật sự linh nghiệm rồi sao?
Hẳn là không đâu.
Nếu có linh nghiệm, ta đã không bị gây sự nữa.
Vẫn là tên cẩu tử họ Tạ—Tạ Triệu, lại đến tìm ta gây chuyện.
Trước mặt bao nhiêu người, hắn lại lật tung quầy thuốc của ta, chờ lúc ta nhặt mấy lọ thuốc rơi trên đất, còn đạp ta một cái.
Ta ôm chặt chiếc đèn lồng mới mua, cà nhắc lê chân về nhà.
Bị thương thế này, chuyện ta bán thuốc lừa người chắc chắn sẽ bại lộ.
Lúc ta về đến nhà, Lý Vô Ưu đã hồi phục hẳn, hắn lạnh nhạt hỏi:
"Bán thuốc có bao nhiêu người, tại sao hắn chỉ gây sự với một mình nàng?"
Vì hắn khốn nạn.
Vì trong đám đông, chỉ có ta là cô nương đơn độc, dễ bị bắt nạt nhất.
Nhưng Lý Vô Ưu lại cười, nói đầy chắc chắn:
"Không đúng, vì hắn vừa mắt nàng rồi."
"Nam nhân không giống nữ nhân.”
"Nếu để ý một cô nương, họ sẽ tìm cách bắt nạt nàng trước."
Giống hệt những lời mà phụ thân ta từng nói.
Ông ta cũng từng khoe khoang với ta rằng:
"Muốn một người hết lòng đi theo ngươi, đừng đối tốt với nàng, mà hãy đối xử tệ với nàng."
Ta phản bác lại:
"Không đúng. Nếu thích một người, thì phải đối tốt với người đó."