Vết thương trên chân khi về đêm càng nóng rát, đau đến mức chỉ cần cử động nhẹ cũng khiến ta nghiến răng nhăn mặt.
"Thật có lỗi với ngươi, ta không ngờ lại liên lụy khiến ngươi bị đánh nhiều hơn mười côn."
"Ngươi có nói với bọn họ không? Nói rằng ngươi không quen ta?"
Gã ngốc đau đến run rẩy, giọng nói cũng lắp bắp:
"Ta đã nói rồi… Bọn họ… bọn họ hỏi ai là chủ mưu."
"Ta hoảng quá liền… lắp bắp nói ta ta ta ta…"
…
Chẳng lẽ là ta đã khuyên nhủ hắn, khiến hắn cảm động, tự gánh tội thay ta?
Ta bỗng cảm thấy có chút xúc động.
"Ta… ta không biết, ta không quen hắn."
"Nhưng bọn họ chưa kịp nghe hết câu… đã bắt đầu đánh rồi."
…
"Là ta có lỗi với ngươi."
"Ngươi với bọn họ có thù oán gì? Sao họ lại đối xử với ngươi như vậy?"
…
Không có thù. Mà là có ơn.
Gã ngốc suy nghĩ một hồi, rồi thở dài:
"Có ơn mà còn đánh ngươi… Vậy cái tên Lý Hành Châu kia xấu xa quá rồi."
Hồng Trần Vô Định
Câu chuyện này, nói ra thì dài lắm.
4
Nhặt được Lý Hành Châu, là chuyện của nửa năm trước—hôm ấy ta đang trên đường hái thảo dược về nấu viên đường hoàn.
Trời đã muộn.
Khi nhìn thấy Lý Vô Ưu, ta cứ tưởng là một con yêu quỷ diêm la nào đó, dọa đến mức suýt nữa ném luôn cái liềm trên tay.
Hắn nói bị đại phu nhân hãm hại, giẫm phải bẫy thú, có lẽ đã gãy xương.
Lý Vô Ưu thấy ta tìm kiếm dược thảo trong bụi cỏ, lại nhìn thấy giỏ thuốc trên lưng ta, bèn nở một nụ cười:
"Tiểu nương tử, nhìn nàng đang hái thuốc, có phải nàng là y nữ không?"
Không phải.
Nếu ta là y nữ, thì mẫu thân ta dưới suối vàng cũng có thể nhắm mắt an nghỉ rồi.
Bảy tuổi năm ấy, mẫu thân ta hấp hối, trước lúc trút hơi thở cuối cùng, đã dặn ta:
"Đừng học theo phụ thân con lừa gạt thiên hạ.
"Hãy làm ăn đàng hoàng, kiếm tiền một cách chân chính."
Thế nhưng mẫu thân c.h.ế.t quá sớm—bà còn chưa kịp dạy ta "kiếm tiền chân chính" là như thế nào.
Hai năm trước, phụ thân ta bị người ta đánh đến hấp hối, chỉ thở dài mà nói:
"Kỹ thuật lừa gạt của ta vẫn chưa đủ cao minh, thua thì phải chịu."
"Con hãy phát huy nghề tổ tiên, đừng để nó thất truyền."
Ta không đáp, cũng không hứa hẹn.
Phụ thân ta bèn vươn tay về phía nhành liễu bên đầu giường—tưởng như vẫn còn đủ sức để đánh ta một trận thừa sống thiếu c.h.ế.t như thường ngày.
Ta co rúm người, hai tay ôm đầu theo phản xạ.
Nhưng—chiếc roi liễu ấy chưa bao giờ quật xuống.
Bởi vì phụ thân ta vừa chạm vào, đã tắt thở.
Để lại ta—một đứa trẻ mười bốn tuổi.
Không biết nên nghe lời mẫu thân, hay nên nghe lời phụ thân.
Cuối cùng, ta nghĩ—
Vậy thì ta nấu viên đường hoàn lừa người cũng được.
Dù sao viên đường cũng là ta tự tay nấu, chỉ có điều… nó không phải thuốc.
"Nàng rốt cuộc có phải y nữ không?"
Lý Vô Ưu lại cười, đôi mắt đẹp tựa hoa đào tháng ba lay động trong gió xuân.
Kỳ lạ thật.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Chân đã gãy rồi, vậy mà hắn không đau sao?
Sao vẫn còn tâm trạng cười tươi như vậy?
Ta không tự nhiên, kéo kéo quai giỏ thuốc, lại chạm tay lên mũi, nhỏ giọng đáp:
"…Phải."
Lý Vô Ưu nhờ ta chữa thương.
Nhưng ta không biết cách chữa.
Một kẻ lừa gạt thì có thể thấy c.h.ế.t không cứu.
Nhưng một y nữ thì không thể làm ngơ.
Ta nghiến răng, đặt giỏ thuốc xuống.
May mà từ nhỏ ta đã quen làm việc nặng, nên vẫn có thể run rẩy cõng hắn lên lưng, từng bước một, dẫm qua bãi cỏ hoang cao đến nửa thân người.
Màn đêm mùa thu vẫn còn vương chút hơi lạnh.
Nhưng trên lưng ta là Lý Vô Ưu, ta mệt đến mức mồ hôi đổ như mưa.
Giữa đường, ta đã từng nghĩ đến việc bỏ hắn lại.
Nhưng hắn cứ một tiếng "Tiểu y nữ", một tiếng "Tiểu y tiên", khiến ta không nỡ vứt bỏ.
Hắn trò chuyện, kể rằng hắn tên Lý Vô Ưu, đứng thứ ba trong nhà, là con vợ lẽ, nên bị chính thất của phụ thân ghét bỏ.
Hắn ra ngoài du ngoạn, nhưng lại bị chính thất sát hại.
"Còn nàng thì sao? Một cô nương đi lại nơi hoang dã này, không sợ à?"
Ta, ta à…
Ta đâu thể nói ta đến đây là vì hôm qua ta lên phố bán "sinh tử hoàn", bị một tên côn đồ ngang ngược tên Tạ Triệu gây sự, hất đổ quầy hàng, thuốc viên vỡ nát đầy đất.
"Ta… thuốc của ta bán hết rồi, nên đến đây hái thêm."
Ta không thấy được nét mặt của hắn.
Nhưng khi hắn cười thành tiếng, mái tóc của hắn nhẹ nhàng lướt qua cổ ta, nhột đến mức tê cả da gà.
"Vậy y thuật của nàng chắc hẳn rất cao minh?"
…
"Phải, phải rồi!"
Khi cõng được Lý Vô Ưu về đến nhà, toàn bộ lớp áo trong của ta đã ướt sũng, có thể vắt ra nước.
Một cơn gió lạnh ập đến, ta không nhịn được run cầm cập, hắt hơi một cái thật to.
Hỏng rồi, cảm lạnh mất thôi.
Lý Vô Ưu bước vào cửa, liền nhìn thấy trên giá thuốc của ta một loạt bình dược, bên trên còn dán nhãn "Sinh tử hoàn", "Kim Thương Bất Đảo".
Hắn vươn tay muốn lấy xuống xem kỹ.
Ta hoảng hốt, vội vàng luống cuống chộp lại, giấu tất cả ra sau lưng:
"Cái… cái này không phải của ta!”
"Là người khác dùng rồi, ta chỉ lấy vỏ bình để đựng thuốc thôi!"
Đây là một lời nói dối vụng về.
Lý Vô Ưu chống tay, khẽ nhếch môi cười:
"Nàng đừng căng thẳng, ta tin nàng."
Nửa đêm, Trần đại phu tưởng ta đổ bệnh, vội xách theo hòm thuốc chạy tới.
"Kim Châu, con lại dắt ai về vậy?"
Ta kéo ông ra một góc, nhỏ giọng cầu xin:
"Trần thúc, con xin người một chuyện—
"Lát nữa người khám bệnh cho hắn, có thể đừng nói con là kẻ lừa đảo không?"
"Thế nào? Con tính gạt bạc của hắn sao?"
Ta không nói nên lời.
Chỉ là—trước mặt Lý Vô Ưu, ta bỗng muốn làm một y nữ thật sự.
Nhưng đã nói dối một lần, thì phải dùng vô số lời nói dối khác để che đậy.
Lý Vô Ưu ở lại nhà ta dưỡng thương.
Tiền thuốc tốn như nước, số bạc mà ta dành dụm suốt hai năm qua đều tiêu sạch.
Trần đại phu tròn mắt lắc đầu:
"Kim Châu, con thả mồi lâu thế này, tính câu con cá lớn đến mức nào đây?"