Nếu không có tố chất này, sao có thể đóng vai công tử nhà giàu để lừa người khác được?
Ta ngắm trái ngắm phải, vẫn thấy thiếu thiếu cái gì đó.
"Thiếu một cây quạt."
"Không cần quạt gió, chỉ cần cầm trên tay là được."
Thẩm Xuyên Thanh so thử quạt một hồi, vẫn luyến tiếc cái túi tiền vốn không tồn tại của mình:
"Ta vốn có một cây quạt gỗ tử đàn, tiếc là bị trộm mất cùng với túi tiền."
"Một cây quạt hơi tốt một chút, cũng phải tốn vài lượng bạc.”
"Nếu là quạt có danh gia đề chữ, lại càng đắt gấp bội.”
"Nàng còn tiền không?"
Không còn.
Nhưng không sao.
Chỉ cần mua một cây quạt rẻ tiền, bóc bỏ phần giấy quạt, lấy khung quạt ngâm vào trà cho thấm màu, rồi đánh bóng lại.
Gỗ dương mộc rẻ tiền, cũng có thể có màu sắc giống hệt gỗ tử đàn.
Chữ của danh gia?
Chỉ cần để trống mặt quạt, khiến người ta không đoán được giá trị thực sự.
Gã ngốc sờ sờ cây quạt đã ngâm nước trà, ánh mắt tròn xoe như chưa từng thấy qua thế gian:
"Vậy cây quạt ta từng bỏ mấy chục lượng bạc ra mua… coi như vứt đi à?"
Xem như ngươi giàu có vậy.
"Kim Châu, nàng thật thông minh."
Thấy ánh mắt sùng bái của gã ngốc, ta không khỏi có chút đắc ý:
"Nói đến lừa gạt, phụ thân ta từng giả làm đại thương nhân đệ nhất Giang Nam—Thẩm Thạch Vạn, lại vừa giả làm lái buôn Hồ nhân, lừa gạt hai đầu.
"Ông ta lừa được hai rương hồng bảo thạch từ lái buôn Hồ nhân, lại lừa được một rương thỏi vàng từ Thẩm Thạch Vạn."
Gã ngốc ngẩn ra, nghiến răng:
"Cái đó là do phụ thân nàng làm ư? Hắn thật sự dám tiêu đấy!"
"Đó là chuyện đã qua rồi. Hôm nay chúng ta sẽ đến Hội Xuân Lâu nghe khúc, nơi có bình đàn."
"Ngươi đã là công tử đến từ Cô Tô, tất nhiên phải biết vài câu tiếng Ngô, ta sẽ dạy ngươi."
Gã ngốc do dự:
"Nhưng nhỡ ta không học được tiếng Ngô, cũng không thích nghe bình đàn thì sao?"
"Ngươi không biết cũng là chuyện bình thường, nhưng Thẩm Xuyên Thanh sao có thể không biết?"
Ta thở dài, cảm thấy gã ngốc này thật ngốc:
"Dù cho hắn không biết, chỉ cần người khác nghĩ hắn biết, nghĩ hắn thích, là đủ rồi.
"Ngươi chỉ cần học vài câu, phần còn lại ta sẽ nói."
Gã ngốc có vẻ ngạc nhiên:
"Nàng biết nói tiếng Ngô à?"
"Mẫu thân ta là người Cô Tô, biết hát Côn Khúc, cũng biết hát Bình Đàn, bà đã từng dạy ta."
Năm đó, mẫu thân ta theo đoàn hát trong thanh lâu.
Phụ thân ta giả làm Thẩm Thạch Vạn đi lừa đảo, gặp được bà.
Ông ta nói mẫu thân ta giống hệt lái buôn Hồ nhân, còn mẫu thân cứ tưởng ông ta giàu có, nên mới đồng ý bỏ trốn theo.
Phụ thân ta luôn cho rằng mẫu thân tham vinh hoa phú quý, nên mới sống không nổi với bà.
Nhưng mẫu thân ta từng nói với ta rằng—
"Trước khi gặp cha con, ta đã từng hát cho Thẩm Thạch Vạn nghe.”
"Ngay lúc đó, ta đã nhận ra hắn là giả mạo."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kim-chau-gqpa/chuong-9.html.]
Nhưng bà lại nghĩ—bà có thể cảm hóa được ông ta, giúp hắn hối cải, sống một cuộc đời chân chính.
Nhưng đến chết, phụ thân ta cũng không thay đổi.
"Hôm nay trước tiên đến hai cửa hàng lụa của Lý gia và Triệu gia để xem hàng.
"Sau đó đi Hội Xuân Lâu uống trà nghe bình đàn, chờ con mồi cắn câu."
Ta đeo màn che mặt, khoác tay gã ngốc, cùng nhau bước vào hiệu lụa nhà họ Triệu.
Các tiểu nhị nhìn qua y phục của ta và gã, liền ân cần bày ra từng xấp lụa chúng ta vừa chạm qua:
"Những tấm này đều là vải tốt, kiểu mẫu cũng mới nhất."
Gã ngốc khẽ kéo tay áo ta, ghé tai nói nhỏ:
"Kim Châu, đây là Nhị Sắc Kim Khố Cẩm, sợ rằng hai mươi lượng bạc cũng chưa mua nổi một cuộn."
Ta bĩu môi:
"Ngươi thế này thì chẳng giống công tử con nhà giàu gì cả.”
"Một công tử phóng đãng mua đồ không nhìn giá."
Nghe ta nói vậy, gã ngốc có chút ủy khuất:
"Cũng… cũng phải nhìn chứ!"
Ta trắng mắt liếc hắn một cái:
"Xem ra ngươi nghèo quen rồi.”
"Người có tiền có thể không nói một lời, cũng có thể chê đắt, nhưng tuyệt đối không được để lộ vẻ do dự.”
"Nhớ rằng, ngươi là Thẩm Xuyên Thanh, không phải gã ngốc.”
"Đang đóng vai một công tử tiêu tiền như rác, hiểu chưa?"
Thẩm Xuyên Thanh lập tức bừng tỉnh, liền tùy ý chỉ tay về một hàng vải:
"A Tự, nàng thích cái nào không? Nếu thích thì bảo họ cắt luôn đi."
Ta lén giơ ngón tay cái, khen ngợi hắn.
Thẩm Xuyên Thanh được tán thưởng, lại càng tự đắc.
Nhưng ta lại lắc đầu, dáng vẻ có chút kiêu kỳ:
"Không ổn."
Ta ngắm nghía, rồi cố ý thở dài:
"Ở nhà ta, những mẫu vải như thế này đã lỗi thời từ lâu rồi, giờ nơi đây mới bắt đầu thịnh hành."
Thẩm Xuyên Thanh rất biết điều, ngẫm nghĩ một lát rồi mỉm cười hỏi:
"Tiểu nhị, tiệm của các ngươi có xưởng dệt riêng sao? Ta thấy hoa văn có chút khác biệt với những nơi khác."
Câu hỏi này khiến gã tiểu nhị hớn hở tự hào:
"Chưởng quầy nhà chúng ta vừa thuê một nhóm thợ dệt từ phương Nam, không biết phu nhân đây là người ở đâu, nhưng ở Túc Thành, kỹ thuật dệt của bọn ta là mới nhất."
Thẩm Xuyên Thanh cười cười:
"Nơi này sao so được với quê nhà, A Tự, nàng xem lại đi?"
"Không cần, nếu thật sự may một bộ, trở về Cô Tô, các tỷ muội của ta chẳng phải sẽ cười đến c.h.ế.t sao?"
Thẩm Xuyên Thanh bất đắc dĩ cười với gã tiểu nhị:
"Chúng ta đi xem thêm vậy."
Tiểu nhị của nhà họ Triệu thấy chúng ta bước vào hiệu lụa của Lý gia, rồi lại mặt nặng mày nhẹ bước ra, cuối cùng vào Hội Xuân Lâu uống trà nghe đàn.
"Kim Châu, chúng ta không mua gì cả, chẳng lẽ bọn họ không nghi ngờ là chúng ta không có tiền sao?"
Ta đặt chén trà xuống, bình thản đáp:
"Không phải chúng ta không có tiền.
Hồng Trần Vô Định
"Là không có gì lọt vào mắt ta."
Ta liếc nhanh ra phía sau, thấy gã tiểu nhị của nhà họ Triệu đã thay áo, lặng lẽ bám theo chúng ta, ngồi ngay bàn phía sau.