Ta nhấp một ngụm trà, nước còn nóng đến mức có thể lột sạch da môi, liền nhẹ nhàng đặt xuống, học theo dáng vẻ của Lý phu nhân, dùng khăn che miệng, khe khẽ trách móc:
"Trà lạnh quá."
"Dù nước giếng có nấu lại, vẫn mang theo hơi lạnh, ta không uống nổi."
"Ăn cũng không ngon, mặc cũng chẳng vừa ý, nếu không phải theo ngươi ra ngoài một chuyến, ta đâu phải chịu ấm ức thế này?"
Thẩm Xuyên Thanh rất biết nhập vai, lập tức dịu giọng dỗ dành:
"Nơi này sao so với nhà được? Có chút ủy khuất rồi."
Trên đài đang hát "Bạch Xà truyện".
Ta ngân nga theo một câu:
"Như thủy lưu niên tu trân tích, mạc giao ngộ liễu thiếu niên thân."
(Những năm tháng như nước trôi qua, phải biết quý trọng, chớ để lỡ dở tuổi thanh xuân.)
Thẩm Xuyên Thanh thoáng sững sờ, rồi nhỏ giọng tán thưởng:
"Nàng hát hay quá."
Ta cười thầm, ta biết không chỉ có vậy.
Đúng lúc này, tiểu nhị của trà lâu mang tới một tờ danh sách bài hát, cung kính nói:
"Có người muốn mời công tử điểm khúc."
Ta ngẩng đầu nhìn, thấy gã tiểu nhị của nhà họ Triệu, theo sau là một nam nhân béo tốt, đang lén lút quan sát chúng ta.
Thẩm Xuyên Thanh theo bản năng định nhận lấy tờ danh sách, nhưng ta nhẹ nhàng đặt tay chặn lại:
"Phu quân nhà ta không phải họ Thẩm, có khi nào nhầm người rồi chăng?"
Tiểu nhị có vẻ nghi ngờ, nhưng gã béo đằng sau một thoáng suy nghĩ liền bừng tỉnh, lập tức chạy đến, thì thầm dặn dò tiểu nhị vài câu.
Một lát sau, tiểu nhị lại mang danh sách bài hát đến, cười đầy thiện ý:
"Là ta lỡ lời.”
"Là muốn mời phu nhân chọn khúc."
Ta không nhận lấy, chỉ khẽ cười:
"Tùy tiện hát gì cũng được, cứ chọn bài nào hay nhất mà diễn."
Thẩm Xuyên Thanh ghé tai ta, nhỏ giọng hỏi:
"Không phải nàng muốn để bọn họ hiểu lầm sao? Sao lại không thừa nhận ta là Thẩm công tử?"
Ta bình thản đáp:
"Ngốc à, càng không thừa nhận, bọn họ mới càng tin chắc mình đoán đúng."
Thẩm Xuyên Thanh lập tức tỉnh ngộ, gật đầu.
Sau khi bài hát kết thúc, gã béo bước đến, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Xuyên Thanh.
Hắn liếc cây quạt trên thắt lưng của Thẩm Xuyên Thanh, lại đánh giá tấm màn che mặt của ta, đoán rằng nói chuyện với ta sẽ dễ dàng hơn, liền cười chào hỏi:
"Tại hạ là Triệu Hữu, chưởng quầy của hiệu lụa Triệu gia.
"Công tử, phu nhân xưng hô thế nào?"
Ta khẽ mỉm cười:
Hồng Trần Vô Định
"Nô danh Tử Tự, còn phu quân nhà ta…"
Ta còn chưa nghĩ ra tên giả của gã ngốc, Triệu Hữu đã tự động tiếp lời:
"Không sao! Anh hùng không hỏi danh tính!"
"Hội Xuân Lâu tuy có bình đàn, nhưng phu nhân cũng vừa nói rồi, trà ở đây không tinh tế.”
"Không dám khoe khoang, nhưng nếu nói về trà, thì cửa hàng của tại hạ không thua kém ai.”
"Hai vị nếu nghe đàn mệt rồi, có thể ghé qua cửa hàng ta, vừa thưởng trà, vừa bàn thêm về lụa."
Ta định đáp lại, nhưng bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Triệu thúc khách sáo quá rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/kim-chau-gqpa/chuong-10.html.]
"Sao lại đến trà lâu của ta cướp khách thế này?"
Là Lý Hành Châu.
Hắn không còn là Lý Vô Ưu mặc vải thô, bị thương nằm dưỡng bệnh trong nhà ta nữa.
Người trước mặt ta áo gấm tối màu, bóng vải ánh lên sắc sáng nhàn nhạt, vừa nhìn đã biết giàu sang phú quý.
Nhưng thứ không thay đổi, chính là đôi mắt ấy—khi nhìn thấy ta, ánh mắt hắn thoáng d.a.o động một chút.
Hắn lướt qua Thẩm Xuyên Thanh, rồi dừng ánh mắt thật lâu trên tấm màn che mặt của ta.
Cho đến khi Lục Nhược bên cạnh khẽ lay cánh tay hắn, hắn mới như sực tỉnh từ giấc mộng.
"Nghe nói chưởng quầy của nhà ta tiếp đãi chưa chu đáo, tối nay Lý mỗ mở tiệc tại tửu lâu, còn chuẩn bị một số loại lụa hiếm có trên thị trường.
"Hai vị có thể đến lựa chọn lại."
Toàn thân ta cứng đờ, móng tay bấu chặt vào lòng bàn tay.
Nhưng Thẩm Xuyên Thanh lại nắm lấy tay ta, mỉm cười ôn hòa:
"Công tử có lòng quá, chỉ là tiểu A Tự nhà ta không quen khẩu vị của Túc Thành."
Lý Hành Châu khẽ cười, ánh mắt vẫn dừng trên ta, giọng điệu có chút lơ đãng:
"Sao ta nghe giọng cô nương, lại cảm thấy thân quen, như đã từng gặp?"
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y Thẩm Xuyên Thanh, rất nhanh liền mỉm cười:
"Công tử nói đùa.”
"Phu quân ta bỏ năm trăm lượng bạc chuộc ta về, sao có thể giống với một người quen của Lý công tử?"
Lý Hành Châu thoáng ngẩn ra:
"Năm trăm lượng?"
"Hay là Lý công tử thấy ta không đáng giá chừng ấy?"
Lục Nhược bên cạnh cũng nhìn ta bằng ánh mắt có chút khinh miệt, nhỏ giọng lẩm bẩm:
"Ta còn tưởng công tử nhà họ Thẩm đã thành thân từ bao giờ, hóa ra chỉ là mua một tiểu thiếp."
Nhưng Thẩm Xuyên Thanh lại cười, vòng tay ôm lấy ta, chậm rãi đáp:
"Cô nương nói sai rồi.”
"A Tự tuy là thiếp, nhưng Thẩm mỗ vẫn chưa có chính thất."
Lý Hành Châu nhìn Thẩm Xuyên Thanh, trong mắt có chút phức tạp, còn muốn hỏi thêm.
Nhưng Lục Nhược kéo nhẹ tay áo hắn, nhắc nhở hắn rằng còn có chuyện quan trọng hơn cần bàn.
"Được rồi, Lý công tử cũng nên sớm thành gia.”
"Người chưa lập gia đình thì có nhiều chuyện còn chưa hiểu rõ."
Triệu Hữu vội vàng lên tiếng hòa giải.
"Nếu không hợp khẩu vị ở Túc Thành, thì tiểu điếm đã mời hai đầu bếp Hoài Dương.
"Ngày mai, tại hạ xin làm chủ, mời hai vị đến thưởng thức một bữa!"
Xuân Túc Thành trời luôn có mưa, trên đường về khách điếm, mưa phùn giăng mắc như tơ.
Thẩm Xuyên Thanh nghiêng cán dù về phía ta:
"Này, đừng buồn nữa."
"Lục cô nương kia dù có mặc vàng đeo ngọc, cũng không xinh bằng nàng đâu, thật đấy."
Ta hít hít mũi, cảm thấy câu này buồn cười đến nực cười:
"Buồn ư? Ta không buồn chút nào."
Thẩm Xuyên Thanh vén tay áo, chỉ vào vết bầm trên cánh tay, dở khóc dở cười:
"Vậy cái này gọi là không buồn à?"
Ta nhìn hắn, có chút xấu hổ.
"Nàng đã làm rất tốt rồi.
"Nếu là ta, ta đã tát cho hắn một cái ngay tại chỗ."