Kim Ngư Kỳ Truyện

Chương 19: Học Cách Sống Của Nhân Loại - 1



Đến lúc quốc vương hỏi tôi bị bệnh gì, vì sao mới mấy ngày trước còn không thể mở miệng được mà giờ lại nói chuyện bình thường thế kia thì huynh ấy lại đưa ra một lý do mà tôi không thể chấp nhận nổi. Huynh ấy bảo là vì tôi tính tình bộp chộp, húp phải bát cháo nóng bỏng hết cả lưỡi, đ.â.m ra không nói không rằng được. 

Tôi nghe huynh ấy nói xong thì đầu muốn bốc khói, định húp vội bát trà rồi cãi lại nhưng không ngờ hấp tấp quá nuốt luôn cả xác trà xuống cổ, nó xuống không xuống hết mà cứ mắc lưng chừng khiến tôi thập phần khó chịu, ho khụ khụ. 

Cửu Nhật được đà bồi thêm: "Ngài thấy đấy, muội muội ta là như vậy." 

Quốc vương nghe xong bật cười ha hả, tôi giận tím mặt, đưa tay lên cổ vuốt vuốt chỉ mong cho cái thứ kia nhanh chóng trôi xuống. 

Ông ấy nhấp một ngụm trà, hỏi: "Cửu thiếu hiệp và Kim tiểu thư có dự định gì cho sau này không?" 

Cửu Nhật không nhanh không chậm đáp: "Thời gian ta tu luyện trên núi, tiểu muội chỉ quanh quẩn trong làng, nay đã hạ sơn, ta muốn đưa muội ấy ngao du bốn bể, khám phá những vùng đất khác nhau." 

Ông ấy nghe xong thì gật gù, trên gương mặt bỗng hiện lên vẻ âu lo. Đoạn, đứng dậy, chắp tay sau lưng, mắt hướng ra bên ngoài cửa, thở dài.

"Ta thật không dám công khai cái c.h.ế.t của Nguyên nhi, chuyện về xà yêu chỉ có bốn người chúng ta biết, nói ra sẽ chỉ khiến lòng dân thêm hoang mang, còn về Lương quốc, liệu họ có tin được những chuyện ly kỳ như thế này không?" 

Cửu Nhật đặt chén trà xuống, thấp giọng: "Không biết quốc vương có dự tính gì?" 

Quốc vương xoay người, nhìn chúng tôi: "Tạm thời cứ để Lương quốc nghĩ rằng tiểu nữ là mất tích. Cửu thiếu hiệp võ công cao cường, khẩn xin người ở lại Hạ quốc một thời gian, giúp chúng ta huấn luyện binh sĩ, phòng khi Lương quốc lại tấn công lần nữa, còn xà yêu kia không biết có còn quay lại quấy nhiễu hay chăng, ta thấy Kim tiểu thư cũng vừa mới đến, xem như bớt chút thời gian du ngoạn nơi đây, không biết hai vị có đồng ý không?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nhìn ông ấy cầu xin mà thấy tội nghiệp quá, từng này tuổi rồi còn phải gồng gánh cả đất nước. Tôi tiến đến bên Cửu Nhật, nắm vạt áo huynh ấy lay lay. Huynh ấy quay sang nhìn tôi, đôi mày khẽ nhướn lên: "Ý muội thế nào?" 

Tôi nhỏ giọng: "Hay là chúng ta ở lại đây một thời gian đi, Cửu ca, trước khi đến những nơi khác, muội muốn chuẩn bị một chút, để bản thân thích ứng với thân phận con người, còn mãng xà ấy, nhỡ nó quay lại thì ông ấy biết làm sao đây?" 

Cửu Nhật gật đầu nhìn tôi trìu mến, rồi quay sang quốc vương lúc này đang lo lắng chờ đợi câu trả lời, đáp: "Vậy cứ theo ý muội muội ta, chúng ta sẽ làm phiền ngài một thời gian." 

Ông ấy nghe xong thì cười đến híp cả mắt: "Nào có làm phiền gì chứ, là Hạ quốc phiền tới hai vị rồi." 

Những ngày tháng trên thảo nguyên cứ thế êm đềm trôi qua. Cửu Nhật sáng sáng lại ra thao trường cùng với Ly Thiên huấn luyện binh sĩ, tôi ở trong cung cũng thấy buồn chán nên lén lút chạy đến xem. 

Binh lính Hạ quốc thể lực tốt đấy, nhưng những động tác còn hơi chậm, không mấy linh hoạt. Cửu Nhật hôm nào về đến cũng sẽ ghé sang thăm tôi, trò chuyện một lát rồi mới về phòng nghỉ ngơi, tôi vờ hỏi huynh ấy linh tinh các thứ về thao trường nhưng thực ra ngày nào tôi cũng chứng kiến. 

Cửu ca của tôi đối với tôi dịu dàng bao nhiêu thì đối với đám binh sĩ lại hà khắc bấy nhiêu, thấy huynh ấy như vậy lại khiến tôi nhớ tới kẻ hai mặt Lương Hữu Thuần. 

Một hôm, lúc tôi đang lấp ló sau bức rào chắn bằng tre, tỉ mỉ quan sát đám lính tập luyện, bọn họ không ai bảo ai thế mà động tác cứ đều tăm tắp, xem ra cử động của họ đã linh hoạt hơn rất nhiều. Đang hết sức tập trung thì bỗng đâu bên vai nghe nhột nhột, tôi hất tay, bảo: "Đừng làm ồn." 

Nói xong lại thấy không ổn, dường như có điều gì đó rất thân quen, tôi chỉ nhè nhẹ rời đi. Vẫn như lúc trước, được ba bước thì bị tóm, tôi quay lại, bày ra nụ cười vui vẻ: "Cửu ca, muội vì nhớ huynh quá nên đến xem huynh ấy mà." 

Cửu Nhật nhìn tôi nhếch miệng cười: "Nãy giờ ta đứng sau lưng muội, muội có hai mắt ở sau lưng sao?" 

"Sao huynh lại nói khó nghe thế chứ? Đúng, muội không đến xem huynh, muội là đến xem huynh luyện cho bọn họ bao giờ thì xong, huynh không cho muội một mình ra ngoài, muội đợi huynh đưa đi thì lại chẳng thấy lúc nào huynh có thời gian cả."