Kim Ngư Kỳ Truyện

Chương 20: Học Cách Sống Của Nhân Loại - 2



Tôi quay đi, chân đá lung tung trên mặt đất. Cửu Nhật không cầm lòng được, xuống nước dỗ dành: "Hôm nay là luyện xong cho họ rồi, từ mai Ly Thiên sẽ giám sát thay ta." 

Tôi quay đầu, hớn hở: "Xong rồi, vậy là chúng ta có thể đi chơi đúng không?" 

Huynh ấy lắc đầu, chỉ vào tôi: "Luyện xong cho họ rồi, bây giờ đến lượt muội." 

Tôi thộn mặt ra, ngây ngốc: "Muội thì phải luyện gì chứ?" 

Cửu Nhật chẳng nói chẳng rằng, tóm lấy tôi quẳng lên lưng ngựa và mang tôi ra ngoài. Chúng tôi dừng lại trên một đồng cỏ xanh rờn, huynh ấy tiện tay ném luôn cho tôi một thanh kiếm rồi vừa tuốt kiếm vừa nói: "Từ hôm nay, ta sẽ dạy muội những gì cần thiết để tồn tại trên nhân gian này, đương nhiên, trước hết là muội phải học cách tự bảo vệ mình, muội không còn khả năng sử dụng pháp lực nữa nên muội nhất định phải học võ." 

Thế là tôi phải nghe theo Cửu Nhật, thanh kiếm này thật là nặng quá đi, tôi ban đầu phải dùng cả hai tay để cầm, đưa lên trước thì chúi nhủi muốn cắm mặt xuống đất, đưa lên cao thì chới với muốn bật ngược ra sau, mới có một ngày mà tôi thấy mình ốm tọp người. 

Tối đến, Cửu Nhật cũng chẳng tha cho tôi, huynh ấy mang từ đâu về một đống sách, trong đó ngoằn ngèo những nét ngang nét dọc, có nét lượn sóng nhấp nhô, bảo đó là chữ viết của loài người, bắt tôi phải học đọc, học viết. 

Hóa ra cầm kiếm mà còn dễ hơn cầm bút, tôi ghì chặt lấy nó, cố gắng điều khiển nó, đến mỏi nhừ cả tay mà cũng không đâu ra đâu, cứ lem nhem nhìn đau cả mắt. 

Cửu Nhật thấy thế thì đến cầm lấy tay tôi: "Cầm bút cũng giống như cầm kiếm vậy, không được chặt quá cũng đừng lỏng lẽo quá." 

Tôi chỉ nắm hờ cây bút rồi để Cửu Nhật điều khiển nó, nét chữ hiện lên tròn trịa, đẹp mắt. 

Đột nhiên nảy ra ý nghĩ chọc ghẹo huynh ấy, tôi dùng sức ghì chặt cây bút để huynh ấy không viết được nữa, dằn dặt một hồi rách luôn cả giấy. Ngước lên thì bắt gặp ánh mắt như chớp rạch ngang trời của Cửu Nhật, lúc này đây, tôi xin rút lại suy nghĩ rằng huynh ấy sẽ luôn dịu dàng với mình. 

Tôi phụng phịu: "Cửu ca, muội luyện kiếm cả ngày rồi, huynh còn bắt muội luyện chữ nữa, muội thật sự rất mệt đó." 

Cửu Nhật rời khỏi bàn, bước lên phía trước mấy bước, giọng nói xa xăm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Tiểu Ngư, muội đã chọn sống như nhân loại thì phải học tất cả những điều này, Cửu ca cũng không phải lúc nào cũng có thể bên cạnh muội, muội phải học cách tự bảo vệ và chăm sóc bản thân mình." 

Tôi vụt đứng dậy chạy đến bên cạnh: "Cửu ca, huynh sắp đi đâu sao?" 

Cửu Nhật nhìn tôi: "Ta phụng mệnh xuống đây để bắt mãng xà về lại Thủy cung, nhưng đến nay vẫn không thấy tung tích của nó, cũng nên về bẩm báo một tiếng." 

Tôi thở phào: "Rồi huynh sẽ quay lại mà, đúng không?" 

Cửu Nhật khe khẽ gật đầu. 

Tôi tiếp: "Huynh yên tâm, muội hiểu lòng huynh, từ ngày mai Kim Ngư hứa sẽ cố gắng chăm chỉ tập luyện." 

Vốn ban đầu, tôi chỉ đơn giản nghĩ rằng lên bờ rồi tìm Lương Hữu Thuần thì mọi chuyện sẽ ổn, nhưng mọi thứ không diễn ra như vậy, may sao mà gặp Cửu Nhật. Huynh ấy nói đúng, tôi nhất định phải tự bảo vệ bản thân mới được, huynh ấy còn có nhiều việc khác, chẳng thể lúc nào cũng ở bên tôi. 

Thế là sau hôm đó, tôi chăm chỉ tập luyện, khổ nhất vẫn là học cưỡi ngựa. Có Cửu Nhật cưỡi cùng thì không sao nhưng chỉ cần mình tôi vừa leo lên thôi là nó đã hí vang cả vùng như thể tôi trộm được nó vậy. 

Hai chân trước cứ đưa lên, nó chỉ đứng bằng hai chân sau, cả thân lắc lư như muốn đuổi tôi xuống, tôi cũng chẳng vừa, tay giữ chặt cương nó, chân cố thúc vào hông nó, phải cho nó biết ai là chủ ai là tớ chứ. 

Cứ thế, người và ngựa quần nhau cả một buổi, tôi mệt đến không muốn thở nữa, nằm sống soài xuống đất. Con ngựa cũng đứng thở dốc, không biết nó có sợ tôi không chứ tôi thì sợ nó thật sự. 

Sau khi sử dụng thành thạo trường kiếm, Cửu Nhật lại tiếp tục bắt tôi học b.ắ.n cung. Cây cung nặng còn hơn cả thanh kiếm, tôi dùng lực kéo đến đỏ cả tay nhưng lúc buông ra, mũi tên chỉ lao được một đoạn rồi cắm phụt xuống đất, đoạn đường nó bay được và đoạn từ điểm nó rơi đến hồng tâm là bằng nhau. 

Bọn lính đứng chung quanh, cười khúc khích. Tôi nhìn Cửu Nhật, mặt ỉu xỉu: "Cửu ca, có thể đổi cây cung nhẹ nhẹ chút được không?" 

Cửu Nhật bước đến, lại cầm tay chỉ việc như khi viết chữ vậy, giọng trầm trầm, dứt khoát bên tai: "Tiểu Ngư, giữ cân bằng thân mình, hơi thở nhịp nhàng, từ từ kéo dây cung, tập trung chú ý vào hồng tâm, sau đó…"