Kim Ngư Kỳ Truyện

Chương 22: Người Xưa Tình Cũ - 2



Xe đi một mạch đến thẳng thao trường. Ly Thiên này cũng thật là, trời lạnh như vậy mà hắn vẫn bắt đám binh lính phải luyện tập. Vừa thấy tôi, hắn vội chạy đến, y phục trên người toàn một màu đen nổi bật trên nền tuyết trắng xóa, hắn cúi đầu: "Mạc tướng tham kiến công chúa." 

"Ly tướng quân không cần đa lễ, ta cũng đâu phải là công chúa thật." 

Hắn vẫn giữ nguyên nét mặt lạnh tanh ấy: "Công chúa xin đừng nói vậy, quốc vương đã phong hiệu cho người rồi, bây giờ, người chính là công chúa của Hạ quốc chúng ta, không biết công chúa hôm nay đến đây có gì sai bảo?" 

Nhìn cái bộ dạng nghiêm túc của hắn làm tôi suýt bật cười: "Ta đến là muốn mượn con Đại Bạch hôm trước." 

Mặt hắn thoáng vẻ lo lắng: "Công chúa muốn đi đâu sao?" 

"Ngài đừng căng thẳng thế chứ, ta chỉ muốn ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp của mùa đông Hạ quốc thôi, rồi sẽ về ngay." 

"Vậy được, mạc tướng sẽ đi cùng công chúa, xin người đợi một chút." 

Hắn nói to nói nhỏ gì đó với phó quân rồi bảo một tên lính cùng theo hắn đến chuồng ngựa. Tôi cúi xuống vo vài viên cầu tuyết, ngửa tay thảy chúng lên rồi lại lật tay hứng lấy chúng, đâu được bảy lần thì Ly Thiên và tên lính dắt ngựa tới. Tôi túm lấy dây cương, vuốt ve Đại Bạch, tuy là mùa đông nhưng vì được ăn no và ủ ấm tốt nên nó cũng không ốm mấy. 

Sau khi lên ngựa, tôi phi thẳng một mạch về phía trước, Ly Thiên cũng theo bén gót. Tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, hòa mình trong màn mưa tuyết giá lạnh càng khiến trái tim càng thêm se sắt. 

Cảnh sắc trắng xóa một màu quen thuộc làm tôi mơ hồ nghĩ rằng nếu như mình cứ lao thật nhanh về phía trước, biết đâu sẽ có một con sông, biết đâu thêm một lần nữa tôi sẽ được gặp lại chàng. 

Đến khi phát hiện mình đã đi quá xa, dừng lại thì chẳng còn trông thấy Ly Thiên nữa, trước mặt là trùng trùng điệp điệp những núi và rừng, khung cảnh âm u, tịch mịch. 

Quay ngựa toan rời đi thì bỗng nghe như có tiếng đánh nhau, tôi hiếu kỳ cố ngóng tai lên nghe thêm lần nữa, lần này thì không phải là tiếng đánh nhau nữa mà hình như là tiếng đuổi bắt, rồi có cả tiếng hú rất hung tợn. 

Nhác thấy từ trên sườn núi, có hai cái bóng nhảy vụt ra, một là con người, một là con sói, con người chạy trước, con sói theo sát phía sau. Chẳng biết kẻ nào tốt, kẻ nào xấu, nhưng mạng người quý hơn mạng sói, xem ra hôm nay tôi được dịp trổ tài rồi. 

Tôi rút kiếm, nhảy khỏi lưng ngựa, lao đến, mũi kiếm đ.â.m vào giữa trán con sói, tôi thấy nó chảy m.á.u thì vội rút kiếm ra, hai chân nó đưa lên trời chới với rồi quay đầu chạy biến lên núi, tiếng tru tréo vang vọng cả một vùng. 

"Đa tạ cô nương đã ra tay tương cứu." 

Cái giọng nói này sao nghe quen đến thế, tôi vội quay lại nhìn. Có lẽ tôi bị ảo giác rồi, Lương Hữu Thuần sao lại xuất hiện ở đây được cơ chứ, tôi cảm giác tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Cô nương, cô không sao chứ?" 

Tiếng gọi của chàng làm tôi hoàn hồn trở lại, nhìn bàn tay chàng ta bê bết máu, từng giọt từng giọt nối tiếp nhau nhỏ xuống nền tuyết trắng, tôi liền bước đến: "Ta không sao, ngươi bị thương rồi." 

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không hề gì." 

Gương mặt chàng không hề biểu lộ vẻ đau đớn. Tôi nghĩ thầm bản thân mình lo thừa rồi. Nhưng mà sao Lương Hữu Thuần lại xuất hiện ở đây một mình chứ, lẽ nào là do thám. Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tôi thầm đoán chắc không phải đâu, ai đời thân làm thái tử lại đi thám thính kiểu này kia chứ, quá nguy hiểm. 

"Cô nương này, chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?" 

Lương Hữu Thuần đột ngột hỏi, trong thẳm sâu đáy mắt ánh lên nỗi buồn xa xăm. 

Tôi nắm chặt tay, tự mình trấn an mình, đáp: "Ta đây mới gặp ngươi lần đầu, sao vậy?" 

"Chỉ là giọng nói của cô rất giống với một người, xin hỏi tên gọi của cô nương?" 

Tôi xua tay: "Không cần hỏi tên ta." 

"Tại hạ là..." 

Chẳng đợi chàng nói xong, tôi lại tiếp tục xua tay: "Không cần giới thiệu, bổn cô nương hành tẩu giang hồ không hỏi tên cũng chẳng hỏi quê quán." 

Lương Hữu Thuần nhìn tôi lộ vẻ ngạc nhiên. Đoạn, chàng chắp tay: "Ơn cứu mạng hôm nay của cô nương, mong sau này có ngày báo đáp, cáo từ." 

Dứt lời thì lại đi thẳng vào trong rừng, tôi hốt hoảng chạy theo tóm tay chàng ta lại: "Ngươi còn muốn vào đó, trong rừng toàn thú dữ, ngươi không muốn sống nữa hay gì?" 

"Ta còn một người huynh đệ vẫn đang lạc trong rừng, ta phải quay lại tìm huynh ấy." Lương Hữu Thuần vừa nói vừa gỡ tay tôi ra.

Tôi khoanh tay, nhìn châm chọc: "Đi vào rừng sâu, tay lại không một tấc sắt, ta thấy ngươi chưa tìm được huynh đệ của mình thì đã nằm gọn trong bụng sói rồi." 

Chàng ta giương mắt nhìn tôi, cười khổ: "Ban nãy ta giao đấu với con sói đó, không cẩn thận làm rơi kiếm rồi."