Kim Ngư Kỳ Truyện

Chương 21: Người Xưa Tình Cũ - 1



Huynh ấy vừa dứt lời thì mũi tên vun vút lao đi, nhắm thẳng hồng tâm xuyên ngay chính giữa, lực mạnh đến nỗi những mũi tên khác đều rơi xuống đất. 

Cửu Nhật này sao lại trời sinh xuất chúng như thế chứ, chẳng bù cho tôi. Tôi giành lấy cây cung nhảy tới sát hồng tâm và ngắm bắn. Bọn lính xung quanh được một trận cười nghiêng ngả, tôi mặc kệ, cứ sau một mũi tên trúng đích thì tôi lùi lại mấy bước và b.ắ.n mũi tiếp theo, lực cánh tay mỗi lúc một tăng lên, cứ thế cho đến khi về lại điểm cũ. 

Tôi nhìn Cửu Nhật, tự hào: "Huynh thấy sao?"

Cửu Nhật gật gù: "Không tệ." 

Thời gian cứ thế trôi mau, tôi đã viết chữ thành thạo và đọc sách vanh vách, võ công cũng tiến bộ lên nhiều, có thể một bước mà bay lên mái nhà ngắm trăng chứ không cần Cửu Nhật đem lên hay tự mình bò lên như trước nữa. 

Tôi cũng đã cưỡi ngựa rất thuần thục, những đêm trăng thanh gió mát, tôi và Cửu Nhật cùng nhau dạo khắp thảo nguyên mênh mông, đến khi mệt lả thì nằm lăn xuống thảm cỏ ngửa mặt trông lên. 

Đêm thanh cảnh vắng, tiếng côn trùng ra rít tấu lên khúc nhạc trầm buồn, u uẩn. Tôi ngửi thấy cả mùi thơm của đám cỏ non mới nhú, bầu trời Hạ quốc hầu như đêm nào cũng lấp lánh những ánh sao, nhiều đến nỗi nếu chỉ có một mình thì tôi không bao giờ dám ngửa mặt lên xem, cảm giác như mình sẽ bị nuốt chửng vào khung trời đó. Đêm nay cũng vậy, sau khi đã mệt nhoài, chúng tôi lại buông mình xuống bãi cỏ. 

Trời càng về khuya thì càng như cao hơn và xa hơn, tôi nối hai ngón tay thành hình tròn rồi ướm thử một ngôi sao, vòng tròn mỗi lúc lại nhỏ dần nhỏ dần, cảm giác như ngôi sao ấy lọt tỏm vào tay mình vậy. Bỗng một ánh sáng trắng lóe lên xẹt ngang bầu trời, rồi bay về phía xa tít tắp. 

Tôi reo lên: "Cửu ca, huynh xem sao băng kìa." 

Nói rồi, tôi bật ngồi dậy cầu nguyện. Cửu Nhật thấy thế cũng bật dậy theo, nhìn tôi ngạc nhiên: "Muội làm gì vậy?" 

Tôi hồ hởi giải thích: "Muội cầu nguyện đó, Vân Tùy tỷ tỷ nói nếu cầu nguyện trong lúc sao băng rơi thì chắc chắn ước nguyện sẽ thành sự thật." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Huynh ấy tiếp tục ngả người trên thảm cỏ, gối đầu trên hai tay, cười nhẹ: "Tỷ muội nhà muội không biết có phải cốt tiên không? Những điều này chỉ có người phàm mới tin thôi." 

"Thế ra không phải à? Cửu ca, thế sao băng đó rốt cuộc là gì vậy?" 

Cửu Nhật cất tiếng xa xôi: "Đó là dấu hiệu của một người vừa được sinh ra và một người vừa mất đi, vì vậy, sao băng còn có tên gọi là sao đổi ngôi." 

Thất vọng tràn trề, tôi thả người rớt lại xuống bãi cỏ. Thế mà ban nãy đã rất thành tâm gửi gắm ước nguyện của mình vào đấy, tôi đã cầu mong trời xui đất khiến thế nào cho Lương Hữu Thuần đến gặp mình một lần nữa. 

Mùa thu năm ấy, quốc vương ngỏ ý nhận tôi và Cửu Nhật làm nghĩa tử và không bắt chúng tôi phải học hay tuân theo bất kỳ lễ nghi nào, nhưng Cửu Nhật dẫu sao cũng là Cửu hoàng tử của Thiên giới, lời nói, cử chỉ và cách ăn uống của huynh ấy vốn dĩ đã mang khí chất hoàng thất rồi. Huynh ấy bảo trên Thiên giới cũng lễ nghi, quy củ như vậy. 

Mùa thu có lẽ là mùa đẹp nhất ở Hạ quốc, khi mà thảo nguyên bạt ngàn trút bỏ lớp áo xanh để khoác lên mình dải lụa vàng, những hàng cây lá đã khô xen lẫn những hàng cây lá vàng, lá đỏ in bóng dọc bên bờ suối vắng lặng, đâu đó trong bụi cỏ rậm khô khốc, những con chim phát ra tiếng kêu khắc khoải khiến cho tôi cảm thấy thật bình yên nhưng lại xen lẫn một nỗi buồn man mác. 

Ngày tháng êm đềm trôi qua, tôi và Cửu Nhật rong ruổi trên thảo nguyên này cũng đã được ba mùa xuân, hạ, thu. 

Thấm thoắt đã đến mùa đông, Cửu Nhật phải quay lại Thiên giới, huynh ấy nói với quốc vương rằng mình phải về núi Ngọc Long một thời gian. 

Hôm nay là ngày thứ ba kể từ khi huynh ấy rời đi, tôi ở trong phòng đọc vài cuốn sách, chép mấy bài thơ riết rồi cũng chán. Nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết rơi mỗi lúc một nhiều, trong làn mưa tuyết lại thấy như thấp thoáng dáng ai. Tôi lấy kiếm mang bên mình rồi tiến ra phía cửa. 

Bọn cung nữ thấy vậy, vội lấy áo choàng mặc cho tôi và lấy mũ đội lên đầu tôi: "Công chúa cẩn thận kẻo bị nhiễm lạnh." 

"Ta đi tìm Ly tướng quân có việc, bảo người chuẩn bị xe cho ta."