Từ phía xa vọng lại những tiếng gọi làm tôi tỉnh giấc, vội vàng đứng lên. Lương Hữu Thuần và hắc y nhân không biết đã thức tự bao giờ, đang đứng nhìn lom lom. Hắc y nhân đưa chiếc áo choàng cho tôi, khẽ cúi người: "Đa tạ."
Hắn cầm cả hai tay dâng lên như dâng lễ vật, tôi cười mếu máo, xua tay bảo đừng khách khí.
Tiếng gọi mỗi lúc một gần và dồn dập: "Công chúa… công… chúa."
Tôi nhận ra tiếng của Ly Thiên, vội vàng choàng áo lên vai. Đoạn, quay sang dúi vào tay Lương Hữu Thuần một chiếc lọ: "Có người đến tìm ta rồi, ngươi cầm lấy viên đơn này mang về cho thê tử ngươi dùng, chắc chắn nàng ấy sẽ nói được, chỉ có điều ngươi phải nói trước với thê tử ngươi, giọng nói của nàng ấy có thể sẽ thay đổi, không như lúc trước nữa, tránh để nàng ấy lại hoảng sợ."
"Cô là công chúa sao?"
Lương Hữu Thuần đột nhiên tóm lấy tay tôi, gặng hỏi. Tôi nhanh chóng vuột ra, lùi lại, đáp: "Công chúa là tên của ta, hai người nhanh chóng quay về đi, ở đây nguy hiểm lắm, ta đi đây, cáo từ."
Ly Thiên và đám binh lính vừa nhìn thấy tôi thì đồng loạt quỳ xuống, vẻ mặt hắn nghiêm trọng thật sự: "Mạc tướng đến muộn, mong công chúa thứ tội."
"Ta không có làm sao, tội trạng gì chứ, mọi người mau đứng lên đi."
Vừa nói, tôi vừa kéo hắn đứng dậy. Cơ mặt Ly Thiên vẫn không giãn ra nổi. Dang tay quay mấy vòng, tôi bảo hắn: "Ta vẫn nguyên vẹn, chẳng mất tí thịt nào, sao ngài lại nhìn ta như vậy? Trông ta giống hồn ma lắm à?"
"Công chúa lần sau ra ngoài xin đừng mặc y phục màu trắng nữa, người lẫn trong tuyết, mạc tướng không nhìn ra."
Tôi bật cười khúc khích, Ly tướng quân này nói chuyện cũng hài hước thật. Ra đến bìa rừng, Đại Bạch thấy tôi thì tỏ vẻ mừng rỡ, cả đêm nó đứng dưới tuyết, hẳn là rất lạnh, tôi đưa tay vuốt ve đầu của nó, cảm thấy thật có lỗi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chúng tôi lên ngựa và trở lại hoàng cung, trong lòng bỗng thoáng qua ý nghĩ, nếu như ở đây cả đời cũng tốt, Hạ quốc này có rất nhiều người quan tâm đến mình, cảm giác ấm áp như người thân vậy.
Suốt những ngày đông còn lại, tôi không ra ngoài nữa, chỉ quanh quẩn trong phòng đọc sách, viết chữ, chán chê thì lại ra ngoài sân múa kiếm, b.ắ.n cung.
Ngày tiếp ngày, bên bờ suối, những đóa hoa Tát Nhật Lãng thi nhau khoe sắc báo hiệu mùa xuân đang đến. Cửu Nhật vẫn không thấy quay lại, sức khỏe của quốc vương qua một năm thì yếu đi rất nhiều, tình hình biên cương phía nam lại đang có chiến trận, Lương quốc lần nữa đưa quân xâm chiếm Hạ quốc, Ly Thiên dẫn binh chống đỡ, tin bại trận cứ liên tục báo về.
Tôi đến thăm quốc vương vào một đêm tối muộn, ông ấy ngồi gục đầu sau những chồng tấu chương chất cao trước mặt. Nhìn những bản tấu rơi dưới sàn, tôi vội đến nhặt rồi đặt lên bàn, ánh mắt vô tình dừng lại trên một bản tấu vì nhác thấy dòng chữ: Thế gả công chúa.
Tôi đánh bạo lén đọc hết bản tấu đó và các bản tấu khác nữa, tất cả hầu như cùng một nội dung. Các quan viên trên dưới đều yêu cầu quốc vương dùng tôi làm thế thân của Bình Nguyên công chúa và thể theo ý của Lương quốc, gả tôi sang đó hòa thân vì dẫu sao phía Lương quốc cũng chưa từng có ai thấy mặt công chúa cả bởi công chúa từ trước nay đều mang mạng che mặt ra ngoài.
Tôi xếp các bản tấu lại ngay ngắn rồi ngồi xuống đợi quốc vương tỉnh giấc. Chợt nhớ lại biểu cảm của Lương Hữu Thuần lúc nghe đám binh lính gọi tôi là công chúa, có lẽ nào chàng ta nghĩ tôi là Bình Nguyên nên về mách lẻo với hoàng thượng Lương quốc chăng.
Đợi mãi, cuối cùng ông ấy cũng thức dậy, vừa nhìn thấy tôi thì đon đả bước xuống khỏi bệ rồng, tôi nhanh chóng đứng lên hành lễ, ông ấy ra hiệu bảo bình thân: "Muộn vậy rồi, con đến tìm phụ vương có chuyện gì sao?"
Đúng là chỉ định đến thăm ông ấy thôi, nhưng vừa rồi đã nhìn thấy nên tôi cũng không thể làm ngơ, liền hỏi: "Phụ vương, Lương quốc tấn công là vì chúng ta không giao công chúa cho họ sao?"
Quốc vương nheo đôi mắt trắng đục nhìn tôi, thấp giọng: "Con đã biết."
"Nhi thần chỉ định nhặt tấu chương giúp người, nhưng vô tình đọc được."
Ông ấy thở dài, với tay lấy một bản tấu: "Không hiểu sao Lương quốc lại cứ khăng khăng có người đã nhìn thấy Nguyên nhi, họ yêu cầu ta phải tiếp tục mối hôn sự này để chứng minh nó không liên quan đến cái c.h.ế.t của đại hoàng tử, tuy ta đã nói nó đang mất tích nhưng họ không tin, cho nên mới..."