Kim Ngư Kỳ Truyện

Chương 26: Thế Gả Hòa Thân - 2



Chuyện trong rừng tôi chẳng thể kể ra đây được. Lương Hữu Thuần không biết tôi chỉ là nghĩa nữ, lại cho rằng tôi chính là Bình Nguyên, vì vương hậu Hạ quốc hạ sinh mỗi cô công chúa này thì qua đời, quốc vương chỉ yêu mình bà ấy nên không nạp thêm bất kỳ người thiếp nào nữa, một mình nuôi dạy công chúa lớn khôn, điều này ai cũng biết. 

"Phụ vương, nhi thần đồng ý dùng thân phận của Bình Nguyên tỷ gả sang Lương quốc." 

Quốc vương xua tay liên tục: "Không được, không được, sao ta có thể để con thế thân được chứ? Cửu Nhật trở về, ta biết ăn nói làm sao với nó?" 

Tôi nhìn vào mắt ông ấy, kiên định: "Phụ vương, đã gọi người một tiếng phụ vương thì nhi thần chính là nữ nhi của người, là con dân Hạ quốc, cùng người phân ưu, cùng người gánh vác chính là bổn phận, xin người toại nguyện cho nhi thần. Còn về Cửu ca, xin phụ vương yên tâm, huynh ấy trước giờ luôn ủng hộ quyết định của nhi thần. Xin người hãy nghĩ cho đại cuộc."

Ông ấy nhìn tôi, đôi mắt trắng đục ngân ngấn nước: "Là Hạ quốc có lỗi với huynh muội con rồi." 

Biết lời ấy chính là câu đồng ý, tôi liền cáo từ và bước ra. Đi được một quãng, quay lại thì thấy ông ấy đang khóc, thật khiến người khác xót xa, sự bất lực khiến người ta đau khổ biết bao. 

Sáng sớm ngày hôm sau, tôi cùng hai nữ hộ vệ mang theo thư hòa thân của quốc vương rồi nhắm hướng nam Hạ quốc đi thẳng.

Thảo nguyên bát ngát lùi dần về sau, vùng sa mạc nắng gió mênh m.ô.n.g phía nam đã hiện ra trước mặt, nắng như đổ lửa, đến mức đôi chân cách một đôi giày vẫn cảm nhận được cái nóng ran bên dưới. 

Những cơn bão cát liên tục xuất hiện khiến cho chúng tôi chật vật lắm mới đến được doanh trại Hạ quốc. Ly Thiên thấy tôi thì lộ vẻ ngạc nhiên: "Mạc tướng tham kiến công chúa. Công chúa, sao người lại đến đây?" 

"Ta phụng lệnh quốc vương mang thư hòa thân đến, ngày mai ngài đưa ta tới doanh trại Lương quốc nhé." 

Hắn nhìn bức thư trên tay tôi, hỏi: "Người có biết bản thân đang làm gì không?" 

"Đương nhiên ta biết, Ly tướng quân, đây là cách vẹn toàn nhất." 

"Không được đâu, mạc tướng đã hứa với Cửu hoàng tử là sẽ bảo vệ người, chuyện này không thể." 

Tôi nhìn hắn, nghiêm giọng: "Ly tướng quân, đây là mệnh lệnh." 

Hắn chẳng nói, chẳng rằng, quay người bước đi. Ánh nắng vàng vọt của hoàng hôn tan dần, hòa vào những mỏm cát, tôi chỉ còn nhìn thấy bóng hắn đổ dài trước mặt. 

Buổi đêm trên sa mạc lạnh vô cùng, chẳng bù cho ban ngày, trằn trọc một hồi, tôi bật dậy, vén màn bước ra bên ngoài. Bầu trời lấp lánh vô vàn ánh sao, tôi thấy sợ nên thôi không nhìn nữa, nhác thấy phía xa xa có dáng người nam nhân, hắn đang ngồi bên ánh lửa, cô độc, lạnh lùng, tôi bước đến bên cạnh, khẽ gọi: "Ly tướng quân." 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Công chúa vẫn chưa ngủ sao? Bên ngoài lạnh lắm."

Tôi ngồi xuống nền cát, đáp: "Ta không ngủ được."

Ly Thiên rót một chén trà đưa cho tôi: "Người uống đi, nó sẽ giúp người bớt lạnh." 

"Đa tạ ngài." 

Chúng tôi cùng uống trà và ngắm sao, màn đêm tĩnh mịch, huyền bí, bỗng đâu có rất nhiều ánh sao rơi, tôi bật dậy: "Ly tướng quân, là mưa sao băng kìa, lần đầu ta thấy đấy." 

Hắn không đáp lời, chỉ im lặng ngắm nhìn. Uống xong mấy chén trà thì tôi buồn ngủ quá, thế là tôi vào lều, nhảy ngay lên giường ngủ một giấc ngon lành. 

Trong giấc mơ tôi thấy mình bị binh lính Lương quốc đuổi bắt, cuối cùng bị chúng tóm được, trói gô lại rồi quẳng lên lưng ngựa, tôi ra sức giãy giụa nhưng chẳng có tác dụng gì, giật mình tỉnh giấc hóa ra là mình đang mơ, còn chưa kịp mừng thì phát hiện tay chân mình đang bị trói thật. 

Quái lạ, binh lính Lương quốc dám vào tận đây bắt người sao, nhưng đây rõ ràng là doanh trại Hạ quốc mà, tôi hét lên kêu cứu thì có hai tên lính gác xông vào.

Tôi trừng mắt: "Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau, mau cởi trói cho bổn công chúa." 

Hai tên lính lác nhìn nhau e ngại, tôi nhìn thái độ của chúng thì thấy mình còn e ngại hơn, tình huống này là gì đây không biết, bọn chúng đang tạo phản đúng không. 

Một trong hai tên lên tiếng: "Xin công chúa thứ tội, tướng quân có lệnh không ai được cởi trói cho công chúa." 

"Tướng quân? Là Ly tướng quân sao?" 

Bọn chúng đồng loạt gật đầu, tôi hoang mang cực độ, ngốc đầu lên, tiếp: "Ly Thiên đâu? Ta muốn gặp ngài ấy, mau gọi ngài ấy đến đây." 

Tên lính ban nãy cúi đầu: "Bẩm công chúa, đêm qua Ly tướng quân đã dẫn binh tiến vào doanh trại Lương quốc rồi ạ." 

Ly Thiên này bị sao vậy, dám cả gan kháng lệnh ư. Tôi quát: "Mau cởi trói cho ta, ta phải đi ngăn ngài ấy lại." 

Bọn chúng nhìn tôi, lấm la lấm lét, dùng dằng bước lên mấy bước rồi lại lui về, tôi nhìn điệu bộ của chúng mà tức, vừa tức vừa lo. 

Tôi quát lớn hơn: "Các ngươi không thả ta ra, các ngươi có gánh nổi tính mạng của hàng ngàn binh sĩ Hạ quốc hay không? Các ngươi có gánh nổi tội kháng chỉ hay không?"