Ngoài sân mưa lớn vừa tạnh, để lại mảnh sân vẫn còn ướt nước, cành lá mướt mát óng ánh như ngọc dưới nắng sớm vừa hé lộ.
Ngoài hiên, công chúa Triều Chiêu nằm ngả mình trên chiếc ghế tựa, thi thoảng lại đưa tay kéo vạt áo trêu ghẹo hai vị nam quan bên cạnh, tiếng nàng cười khúc khích vang lên như tiếng chuông bạc.
Hoàng đế vốn đến để bàn chính sự với nàng, nhìn thấy cảnh này vô thức nhíu mày lại.
Triều Chiêu trước khi thành niên đã nổi tiếng là tài nữ, mẫu thân Hàn phi của nàng rèn giũa cho nàng cầm nghệ tuyệt đỉnh, năm mười ba tuổi, một lần nàng tình cờ vào doanh trướng, lại bộc lộ tài năng quân sự đáng kinh ngạc. Vốn tưởng rằng nàng sẽ là vị công chúa sẽ hỗ trợ giám chính cho Hoàng đế, ai ngờ thế sự vô thường, Hàn phi nổi điên ám sát Hoàng hậu, nay là Tần Thái hậu, bị xử treo cổ. Vị hôn phu từ nhà họ Hàn của nàng cũng tử trận. Từ đó, nàng chán nản, rút khỏi triều cương, giao nộp lệnh phù, chìm trong tửu sắc. Nàng nạp nhiều thanh quan, khiến triều đình luôn nhốn nháo bàn tán, nhiều quan lại sau lưng lắc đầu mỗi khi nói về nàng. Chỉ là trước lúc băng hà, tiên hoàng kiên quyết giao cho nàng binh phù Tây Nam. Dù chỉ là một đội quân nhỏ nhất trong bốn đội quân chính, nhưng cũng đủ các thế lực vẫn phải dè chừng nàng.
Một nam quan mang vẻ lạnh lùng đặc biệt đưa tới miệng công chúa một quả nho, nàng cầm tay hắn, dáng vẻ quyến rũ cắn nhẹ vào ngón tay hắn để ăn nho rồi cười khúc khích. Kẻ này khoác bộ đồ đỏ sặc sỡ, vừa thô thiển vừa nổi bật, nhưng công chúa có vẻ rất thích thú, liên tục kéo vạt tay áo hắn.
"Hoàng muội, ngươi đã nghe về vụ án quân lương gần đây chưa?"
Hoàng đế mến tài, luôn miễn cho nàng hành lễ, nhưng nàng vẫn uể oải đứng dậy khỏi ghế mềm rồi quỳ xuống. Đám nam sủng cũng quỳ theo nàng.
Sau khi nàng được miễn lễ đứng dậy, mới chậm rãi đáp lời:
"Thần muội có nghe phong thanh, nhưng không phải Triệu Vĩnh đã được phái đi điều tra hay sao?"
"Biên cương lại đang lâm nguy, Triệu Vĩnh trong thoáng chốc không thể phân thân..."
Triều Chiêu nhàn nhạt, tay gắp quả, mắt liếc đưa tình với tên nam quan mà nàng gọi là A Mặc: “Hoàng huynh, về việc triều chính… Ta không mấy bận tâm. Thứ lỗi cho thần muội ốm yếu, không đủ sức gánh vác.”
Hoàng đế cau mày, nhấn giọng: “Hoàng muội, tài năng của ngươi không thể phung phí, hãy dùng nó vì nước.”
Triều Chiêu cười khẽ, giọng thỏ thẻ lười biếng, mắt hướng về tên nam quan: “Ta… từ khi mất hôn phu nơi chiến trận, chẳng còn hứng thú gì với triều chính. Chỉ thích… những nam nhân với cơ bụng sáu múi,” nàng vuốt nhẹ cánh tay rắn chắc của hắn.
Hoàng đế rời đi trong thất vọng, còn Triều Chiêu thì mỉm cười thoả mãn, thưởng thức từng miếng trái cây, ánh mắt lóng lánh. Một lúc sau, nàng hạ lệnh bằng giọng nũng nịu: “Ngươi… giúp ta giải nhiệt đi.”
Nam quan tên Kinh Mặc cúi người, bế nàng mang vào phòng. Nhưng cảnh xuân sắc không hề diễn ra. Chỉ có nàng ngồi nghiêm túc trên giường, hắn quỳ trước mặt nàng, trở lại vị trí thực sự của cả hai.
"Kinh Mặc, Trần Thanh công tử sao rồi?" - Triều Chiêu hỏi, nét mặt nàng nghiêm trọng.
"Bị mang đi... rồi ạ," Kinh Mặc quỳ một gối, đầu cúi thấp. "Chúng ra tay rất dứt khoát."
Triều Chiêu dùng một tay che mặt, giấu đi ánh mắt mỏi mệt.
"Kẻ này thủ pháp dứt khoát, nhưng để lại nhiều dấu vết, không giống sát thủ thông thường." Kinh Mặc đều đều nói, "Mà giống như... người trong quân đội."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Trước mắt buộc phải cứu được người đã." Triều Chiêu vẫy tay, ra hiệu cho hắn đưa mật thư và tài liệu tới. "Ngươi ở đây cùng ta lên kế hoạch cho ngày mai."
Kinh Mặc ngập ngừng một hồi, "Thuộc hạ có thể... thay bộ đồ này đã không ạ?"
Triều Chiêu ngồi xuống trước mặt hắn, tay chống vào cằm, "Ta thấy đẹp mà."
Kinh Mặc bối rối, càng không dám ngước lên nhìn nàng, "Thuộc hạ... Điện hạ... đừng trêu chọc thuộc hạ nữa."
"Không phải vừa rồi còn tốt sao?" Nàng chỉ vào ngón tay vừa chạm vào môi nàng của hắn.
Kinh Mặc lúng túng: "Không... không giống nhau."
Triều Chiêu cười khẽ, ra hiệu cho hắn lui ra, "Ừ, không trêu ngươi nữa." Rồi nàng khúc khích nhìn Kinh Mặc lẩn đi như chạy trốn.
Trong buổi chiều sớm ngày hôm sau, Khánh tướng quân, vị tướng nắm giữ binh phù Đông Nam đứng ra tâu:
"Thần cho rằng, nhiệm vụ điều tra quân lương lần này, nên để cho Thái Sách. Hắn không liên quan gì tới quân Tây Bắc, để cho hắn điều tra, sẽ đảm bảo được chí công vô tư."
"Khánh ái khanh," Hoàng đế phẩy tay, "Trẫm đã quyết. Lần này, vẫn là để Triều Chiêu đi là tốt nhất. Hổ phù Tây Bắc thất lạc đã lâu, nàng có trong tay hổ phù quân đội Tây Nam, khi cần có thể tương hỗ."
Khánh tướng nén lại vẻ bất mãn, lui về phía sau. Hắn gần đây lập được nhiều đại công ở biên giới phía Đông, thế trong triều lên như nước. Hoàng đế lần này không nể mặt hắn, dù nói rằng đã quyết định, ánh mắt hắn vẫn tỏ ra vẻ nghi ngại.
Khi thánh chỉ tới, công công tuyên chỉ nghĩ nàng sẽ làm ầm lên một phen. Không ngờ, nàng chỉ thờ ơ mà mỉm cười tiếp chỉ, nhưng khi cúi xuống, ánh mắt nàng sâu không thấy đáy.
Chẳng bao lâu, Triệu Vĩnh, thanh mai trúc mã của nàng vội vàng bước vào cung, vạt áo còn dính m.á.u khô. Hắn nhìn nàng, giọng nghiêm nghị pha chút lo lắng: “Triều Chiêu, nếu ngươi làm tốt, hoàng thượng sẽ dè chừng. Nhưng nếu thất bại… tội lỗi sẽ đổ lên đầu ngươi.”
Triều Chiêu nhướng mày: “Hắn đã dè chừng rồi, nên mới khăng khăng bắt ta nhận nhiệm vụ này. Có lẽ là vì tấm hổ phù trong tay ta thôi. Đã như vậy, cứ thuận nước đẩy thuyền, chẳng phải là tốt hơn sao?”
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Triệu Vĩnh hắng giọng đồng ý, chậm rãi ngồi xuống đối diện nàng trên bàn cờ. Trận cờ chưa kết thúc, hắn đã đặt xuống một quân cờ chết.
Nàng chỉ cười khẽ, “Ngươi đánh cờ mà tâm không đặt vào bàn cờ. Ngươi về lại quân đội đi, để lại tất cả ở đây cho ta tự xử lý. Có những việc cũng đã... đến lúc rồi.”
Triệu Vĩnh gật đầu, quay lưng rời đi, bước chân gấp gáp vang khẽ trong cung.
Còn Triều Chiêu, nàng gọi Kinh Mặc lại bên cạnh: “Kinh Mặc… ngươi cùng ta và thân binh sẽ đến Tây Bắc một chuyến.”