Trấn Mạc Sương, nơi tiếp giáp giữa Tây Bắc và Tây Nam, là nơi phát hiện vụ thiếu hụt quân lương đầu tiên. Mười hai kho quân lương vốn đầy ắp, qua một đêm bỗng chỉ còn một nửa, nghi vấn treo lơ lửng như chiếc gươm lơ lửng trên đầu.
Triều Chiêu không vội tới kiểm tra ngay, nàng nhàn nhã nắm tay Kinh Mặc giả làm đôi vợ chồng thương nhân, cùng gia nhân thong thả ngắm hoa hạnh trên sườn núi. Ánh nắng chiều xuyên qua cành lá, chiếu lên mái tóc đen nhánh của nàng, làm đôi mắt long lanh như nước suối thu.
Nàng khẽ nghiêng mình, mắt long lanh ngước nhìn Kinh Mặc:
"Chàng nói xem, mùa xuân đẹp thế này, đầu tiên chúng ta đi đâu đây,... phu quân?"
Kinh Mặc hôm nay bị nàng mặc cho một bộ y phục màu xanh sẫm, trông như một công tử văn nhã. Bị nàng trêu chọc, hắn không dám đáp lấy một tiếng.
Triều Chiêu kéo vạt áo hắn, hăm hở khám phá phố chợ, trong khi hắn cúi đầu trầm mặc đi theo sau nàng.
"Món bánh này trông ngon quá," Triều Chiêu mua một miếng bánh ngọt còn thơm mùi hoa hạnh, "Phu quân, nếm thử đi nè."
Ý cười trong mắt nàng cong cong, đưa miếng bánh ngọt đến gần, ngón tay mềm mại của nàng chạm nhẹ lên môi hắn, khiến Kinh Mặc toàn thân đột nhiên căng thẳng.
"Điện... à... không... phải gọi thế nào đây nhỉ...", Kinh Mặc nhỏ giọng lắp bắp.
"Phu quân, chẳng lẽ không nên gọi ta là... nương tử hay sao?" Triều Chiêu khẽ nghiêng mình cười mím, đôi mắt nàng mở to, sáng rực in rõ gương mặt đang sắp đỏ lên vì ngượng ngùng của hắn.
Bỗng nhiên, một tiếng đinh tai vang lên. Kinh Mặc đột ngột ôm lấy eo nàng, xoay người lại rồi lùi sâu về phía sau. Chỉ thấy một kẻ đeo mặt nạ, tay cầm đao c.h.é.m đứt đôi chiếc bàn nơi hai người vừa đứng.
Chẳng mấy chốc, một toán người áo đen khác ập tới. Những thân binh của Triều Chiêu đang đóng giả gia nhân khó khăn chống đỡ.
Kinh Mặc vừa bảo vệ Triều Chiêu, vừa chống đỡ những đòn tấn công hung hãn. Họ lùi mãi về phía sau, nhanh chóng nhận ra đã bị tách ra khỏi toán thân binh.
Triều Chiêu giật mình thốt lên: "Không ổn rồi, phía sau bọn chúng còn có viện binh!"
Kinh Mặc một tay bế nàng, một tay vung kiếm, rút lui về phía cánh rừng, nơi duy nhất chưa bị bao vây.
Một mũi tên xé gió lao tới, Triều Chiêu kêu lên đau đớn. Kinh Mặc hốt hoảng nhìn thấy một tên cung thủ đang lắp tiếp mũi tên thứ hai, bèn thu lại kiếm, hai tay đỡ Triều Chiêu chạy càng sâu hơn vào trong rừng.
"Máu nhiều quá..." Hắn cắn răng lo lắng. Triều Chiêu mất máu, gương mặt tái nhợt, đau tới bất tỉnh.
Hắn hít một hơi dài, lao tới đưa nàng đi tìm một nơi an toàn gần đó. Lòng hắn nặng trĩu, giọng thầm thì: “Điện hạ, người phải cố gắng lên.” Tiếng nàng khẽ rên dù đã ngất đi như mũi d.a.o cứa vào lòng hắn. Từng bước chân dồn dập vang vọng trong rừng, lá rụng xào xạc, m.á.u nàng thấm vào áo hắn, nặng trĩu trên lồng ngực.
Cuối cùng, hắn dẫn nàng ra khỏi rừng, tìm được một ngôi làng nhỏ nằm nép mình bên bìa rừng. Ngôi làng trông xơ xác, mái ngói rêu phong, những con đường đất lầy lội còn in dấu bước chân trâu bò. Hầu như không thấy bóng người qua lại, chỉ có tiếng gà gáy xa xa và gió lùa qua cánh đồng khô.
May thay, ở cuối làng, hắn phát hiện một căn nhà nhỏ, khói bếp còn nghi ngút. Hắn dừng lại, hít một hơi sâu, rồi gõ cửa. Một cặp vợ chồng trẻ xuất hiện, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa e dè khi thấy hai người lấm lem bụi đất và máu.
“Xin… xin hỏi, hai người có thể cho chúng tôi tá túc một chút không?” Kinh Mặc cúi đầu, giọng khàn khàn, "Điện... nương tử của ta... bị bọn cướp... làm bị thương rất nặng".
Chủ nhà im lặng nhìn hai người, thấy Triều Chiêu thở càng lúc càng khó nhọc, rồi vội vã gật đầu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Vào đi, vào đi… phòng phía sau, chật một chút nhưng sạch sẽ.”
Hắn dìu nàng vào gian phòng nhỏ. Chỉ một gian đơn sơ với chiếc giường tre và vài tấm chiếu, nhưng với lúc này, như vậy là quá đủ. Hắn nhẹ nhàng đặt Triều Chiêu lên giường, bàn tay run run chỉnh lại mái tóc dính m.á.u che lên trán nàng.
“Điện hạ… mở mắt ra… xin đừng ngủ quá lâu…” Hắn thầm thì, giọng khẽ vang trong gian phòng nhỏ, nhưng lại tràn đầy nỗi lo sợ.
Triều Chiêu mơ màng tỉnh dậy, khắp căn phòng phảng phất mùi thuốc bắc đắng nghét xen lẫn hơi ẩm của đêm mưa chưa dứt. Ánh nến lay động, bóng cây rung rinh ngoài cửa sổ, chiếu lên trán nàng những vệt sáng nhạt. Quần áo đều đã thay mới bằng một bộ đồ vải thô nhưng sạch sẽ, vết thương nơi bả vai được băng bó cẩn thận, dược thảo thấm lạnh vào da thịt.
Nàng gượng ngồi dậy, liền thấy Kinh Mặc từ khi nào đã quỳ gối bên giường, đầu cúi thấp, sống lưng căng thẳng như kẻ chịu tội.
Nghe động, hắn vội nâng chén nước đưa lên: “Điện hạ… hôm qua bị tập kích, thuộc hạ thất trách, mới mạo xưng phu thê mang người về tạm trú. Người có thể trách phạt thuộc hạ bất cứ lúc nào.”
Triều Chiêu khẽ nhấp ngụm nước. Nàng chậm rãi nhìn hắn, suy nghĩ một hồi, thanh âm mệt mỏi: “Ai... đã trị thương cho ta?”
Kinh Mặc siết chặt bàn tay, càng cúi đầu thấp hơn, giọng hắn nghẹn lại:
“Để không lộ sơ hở, cũng vì không còn ai giúp, thuộc hạ… đã thay y phục cho điện hạ. Vết thương trên vai người.. cũng... cũng do thuộc hạ tự tay xử trí… Tội này, đủ để lấy mạng. Nếu điện hạ thấy thuộc hạ... xúc phạm khí tiết của người, thuộc hạ sẽ tự hủy đôi mắt này.”
Nói rồi, hai ngón tay hắn giơ lên, định thọc thẳng vào mắt.
“Đủ rồi!” Triều Chiêu giật mình, đưa hai tay còn quấn băng ngăn lại, hai bàn tay mềm mại che trọn gương mặt hắn, hơi thở nàng phả nóng nơi chóp mũi hắn.
“Kinh Mặc, lúc đó tình thế bắt buộc, ngươi cứu ta, sao có thể gọi là tội.”
Hắn run rẩy, mặt đỏ bừng, chẳng dám nhìn thẳng. Tai hắn nóng rực, trái tim đập như sấm.
Nàng nhìn bộ dạng ấy, trong lòng bỗng nổi chút tà ý, môi cong cong:
“Huống hồ… ngươi còn rất tận tâm. Từ đầu tới chân đều thay rửa sạch sẽ cho ta… Cẩn thận đến thế, xem như lấy công chuộc tội rồi.”
Một câu nói khiến Kinh Mặc như bị sét đánh, cả gương mặt đỏ như máu. Hắn lắp bắp: “Điện… điện hạ! Thuộc hạ…”
Chưa dám nói hết câu, hắn lập tức đứng bật dậy, cuống quýt: “Thuộc hạ… đi nấu cháo cho người!”
Hắn hốt hoảng lao ra cửa, gần như vấp ngã, tiếng cười khẽ của Triều Chiêu vang lên sau lưng.
"Nam sủng của ta thật dễ thẹn thùng." Triều Chiêu khúc khích cười.
Nàng đưa tay nắm lấy đầu mũi tên đã được lấy ra khỏi vết thương, thu lại nụ cười, trong lòng trầm ngâm.
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Ngoài hiên, mưa vẫn rơi lộp bộp. Trong đầu hắn lại hiện lên bóng dáng kiều diễm dưới lớp vải kia, như thiêu đốt thần trí. Cảm giác chạm vào da thịt của nàng vẫn còn nguyên vẹn, hơi ấm quấn quýt không rời. Hắn cắn răng, tự nguyền: “Đồ cầm thú…! Sao dám nghĩ về điện hạ như vậy.”