Một công chúa mất đi sự che chở của mẫu phi và gia tộc đang lụi tàn dần, làm thế nào có thể sống sót trong hoàng thất mà không phải hy sinh làm một con cờ chính trị?
Nàng phải tài năng đến mức người khác không thể ngó lơ hay bắt nạt, lại phải vô hại đến mức không ai coi trọng.
Giống như một con thỏ trắng nhỏ, nhìn thì đơn thuần yếu ớt, nhưng giấu sau lớp lông mềm là bộ nanh sắc nhọn chứa đầy kịch độc, một phát cắn có thể lấy mạng.
Triều Chiêu những năm tháng ấy, chính là như vậy. Nàng giống như đi trên băng mỏng, một bước sai chính là rơi vào tử cục.
Những khi cảm thấy hít thở không thông, nàng thường lén ra ngoài gặp An Định, cô cô nhà họ An, biểu muội của mẫu thân nàng. Cô cô cả đời không gả, tính tình phóng khoáng, mái tóc đã bạc quá nửa nhưng phong tư vẫn tao nhã tuyệt trần.
Không ai biết, vị cô cô này mới là người nắm quyền thực sự của nhà họ An. Gia tộc tưởng như đang lụi tàn, lại vẫn giữ vững được căn cơ, chính là nhờ người phụ nữ nhỏ bé này.
Triều Chiêu thường đến học hỏi bà, nhưng thường xuyên hơn, nàng thích được cô cô đưa đi mở mang tầm mắt. Cô cô hiểu biết sâu rộng, luôn làm nàng có cảm giác một lời mang vạn ý cảnh, một con đường mòn cũng như mở ra nhân gian phồn hoa.
Ngày đó, nàng được đưa tới đại hội tỉ võ. Những anh tài đến từ các gia tộc lớn và cả hàn môn đều tập trung ở đây. Cô cô nhẹ nhàng chỉ:
"Trong những thiếu niên tài tuấn kia, ắt có kẻ sẵn sàng vung kiếm vì con."
Ánh mắt nàng vô tình lướt xuống nơi kiếm quang đang chợt lóe. Chàng thiếu niên áo trắng tung bay, thanh kiếm bạc vừa thâm trầm lại mạnh mẽ, thong dong mà trực diện đàn áp đối thủ. Nàng che miệng ngạc nhiên, không khỏi thốt lên ngưỡng mộ, đúng lúc chàng như có cảm ứng, quay lại nhìn nàng từ xa.
Ánh mắt chạm nhau ngày hôm đó, tưởng như chỉ thoáng qua, không ngờ lại là một sợi dây vướng vít mãi tới tận sau này.
Trong suốt những năm rối ren sau đó, Triều Chiêu vẫn luôn âm thầm để tâm tới thiếu niên ngày đó, định bụng sẽ tạo cơ hội gặp gỡ rồi lôi kéo về phe mình.
Nào ngờ, chưa kịp làm gì, những vụ liên hoàn án của các gia tộc lại làm rúng động cả kinh thành. Nàng vất vả ngược xuôi, cùng gia đình của Triệu Vĩnh và Triều Anh nhiều đêm thức trắng, nhưng cảm giác chỉ là nước chảy qua kẽ ngón tay. Sức nặng của m.á.u đổ, sự nhu nhược của Nhị hoàng tử, không dám cản lại mẫu thân hắn là Tần hoàng hậu, sức ép từ triều đình, tất cả đều dồn lên những người trẻ tuổi còn quá non nớt này.
Lần lượt những người còn sống sót của Khương gia, Trần gia, và ... một mình Kinh Mặc của Kinh gia được các nàng đưa về. Những người chỉ muốn mai danh ẩn tích, sau khi được trị thương, sẽ được đưa tới một nơi khác để bảo vệ.
Còn lại những thiếu niên, thiếu nữ kia, có một lòng nhiệt huyết muốn rửa nỗi oan, đứng lên đòi lại nợ máu.
Triều Chiêu từng dành cả đêm uống rượu với Trần Thanh, bỡn cợt lại những lời trêu chọc của hắn, lắng nghe những lời bông đùa để che giấu nỗi đau gặm nhấm trong lòng hắn, lại cứng rắn đứng lên đưa hắn về phủ, rồi tát một tiểu thư dám buông lời sỉ nhục hắn tại tiệc thưởng hoa. Nàng cho đầu bếp chú ý dưỡng dạ dày của Khương Tử Minh, lại kín đáo cho người trông chừng đề phòng hắn muốn tự tận. Nàng cử người âm thầm bảo vệ Khương Mai, chặn lại những vị khách có ý đồ xấu. Nàng lặng lẽ nhìn Kinh Mặc khổ luyện đến kiệt sức ngất đi, âm thầm cho người đi theo bảo vệ mỗi lúc hắn tự ý xông ra ngoài tìm kẻ thù cũ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Thiếu nữ dịu dàng dùng tấm lòng của mình để che chở cho những kẻ tưởng như đã mất đi tất cả ấy, để rồi họ hồi đáp bằng cách trở thành bút, dây, và kiếm của nàng.
Những bức tranh chữ của Trần Thanh chính là chìa khóa bước vào giới tao nhân mặc khách, đưa nàng tới những nhã phòng kín đáo vốn trước giờ luôn khép kín. Tử Minh và Khương Mai xây dựng một mạng lưới thông tin mạnh mẽ, giúp nàng chỉ ngồi trong phủ công chúa dưới cái danh hưởng lạc cũng có thể nắm rõ từng biến động ngoài kia.
Còn Kinh Mặc, hắn là niềm kiêu hãnh của nàng.
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
Sau này, thanh kiếm này lại được nàng ôm vào lòng, trở thành trụ cột vững chãi nhất cho tâm hồn nàng mỗi khi nàng bị cuốn vào những con sóng dữ của thời cuộc.
Đến khi Hoàng đế lại băng hà, Nhị hoàng tử lên ngôi, nàng nộp lại hết binh phù, chỉ giữ lại lệnh phù Hoàng ám vệ binh, rồi cùng hắn đi tìm cô cô vốn đã bỏ đi cùng "tình cũ" của nàng ấy.
Triều Chiêu ngồi bên mạn thuyền, đầu ngả ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn ánh trăng dập dờn trên mặt nước, để mặc món tóc dài xõa tung, hai tay tùy ý tựa vào bậu cửa.
"A Mặc, chàng nói xem, kẹo hồ lô ngọt hơn hay là bánh hoa quế ngọt hơn nhỉ? Ta không muốn béo, mai chỉ được chọn một món thôi."
Kinh Mặc cúi xuống, bàn tay khẽ vén lọn tóc rủ trên má nàng. Ánh mắt hắn dừng lại thật lâu, rồi bất ngờ đặt một nụ hôn dịu dàng nơi bờ môi mềm mại, giọng trầm ấm:
"Chiêu Chiêu là ngọt nhất."
Nàng cười khúc khích, tiếng cười vang lên trong gió hồ như chuông bạc, "Phu quân của ta thật biết nói những lời ngọt ngào." làm Kinh Mặc càng thêm áp sát, một nụ hôn càng sâu hơn, quấn quýt hơn nữa quẩn quanh trong gió hồ mát rượi.
Triều Chiêu khẽ thì thầm: "Phu quân, đến giờ ăn rồi," làm Kinh Mặc đỏ lựng cả tai.
Nàng cười khẽ trong lòng, hắn vẫn cứ hay dễ ngại ngùng như thế.
Hắn khựng lại một chút, rồi bế thốc nàng lên, đặt xuống giường mềm, giọng khàn khàn lên tiếng: "Ừ, quả thật vi phu đã đói rồi."
Tiếng gió hồ mang theo những âm thanh khẽ khàng, mỏng manh mà nhiệt liệt, như tiếng lửa cháy tí tách trong đêm, như tình cảm dịu dàng da diết, khẽ ngâm nga mãi trên sông nước này.