Ngày thành hôn của Triệu Vĩnh, hoàng thành giăng đèn kết hoa, trống nhạc rộn ràng, quan khách tề tựu đông đủ. Trong đại điện, rượu hỷ thơm ngát, tiếng chúc tụng vang như sấm.
Triều Chiêu khoác tay Kinh Mặc cùng dự tiệc. Nàng mặc xiêm y màu vàng viền nhũ, kiêu hãnh mà dịu dàng. Kinh Mặc ở bên cạnh, y phục gọn gàng, thần sắc trầm tĩnh nhưng đôi mắt chẳng rời khỏi nàng, khiến mấy tiểu thư khuê các len lén ngưỡng mộ.
Khi tiệc đã tàn, chỉ còn huynh muội cùng mấy thân tín, Triệu Vĩnh uống cạn một chén rồi vỗ vai Kinh Mặc, cười vang:
“Kinh Mặc, võ nghệ hơn người như thế, cứ quanh quẩn làm thị vệ cho điện hạ chẳng phải phí hoài lắm sao? Nếu ngươi không muốn ra chiến trường, cũng có thể dựng nên một môn phái, thu đồ đệ khắp thiên hạ, lưu danh muôn đời.”
Kinh Mặc khẽ lắc đầu, mỉm cười:
“Tướng quân… Kinh Mặc này chỉ muốn dùng kiếm để bảo vệ một người. Còn thiên hạ, để người khác lo liệu.”
Nghe vậy, Triệu Vĩnh bật cười ha hả, quay sang Triều Chiêu:
“Ngươi xem, hắn sống c.h.ế.t đều đặt ngươi trong mắt, thật khiến người ta vừa ghen vừa phục.”
Triều Chiêu nhấp một ngụm rượu, ánh mắt thoáng lấp lánh:
“Huynh đừng khuyên chàng nữa. Một mình ta đã có nhiều điều phải gánh vác. Vả lại... có quá nhiều quyền lực hay danh tiếng, đôi khi không phải phúc mà là họa.”
Kinh Mặc quay sang nhìn nàng, trong mắt vừa dịu dàng vừa kiên định:
“Ta nghĩ tới mở một dược điền. Chém g.i.ế.c quá mệt mỏi, giờ ta muốn thử cứu người.”
Triều Chiêu gật đầu với chàng.
Triệu Vĩnh nghe vậy, chỉ biết lắc đầu cười, trong lòng cũng dâng lên cảm giác ấm áp hiếm có. Bầu không khí náo nhiệt dần lắng xuống, chỉ còn tiếng sáo ngoài cung ngân nga, dìu dặt.
Khi tiếng nhạc vui trong cung đã dứt, đèn hỷ dần tắt, Triều Chiêu và Kinh Mặc lặng lẽ rời khỏi hoàng cung. Ánh trăng rót xuống lát gạch trong veo như ngọc.
Triều Chiêu khẽ kéo tay áo chàng:
Dã hoa lâm bích thủy,
Phương ảnh trục lưu huy.
“Chàng thấy không, hôm nay huynh ấy cười thật nhiều. Hai người họ nhất định phải hạnh phúc thật lâu... thật lâu.”
Kinh Mặc nắm lấy tay nàng, siết nhẹ, chỉ đáp:
“Điện hạ mệt rồi, để vi phu dìu người về nghỉ.”
Nàng ngước lên, đôi mắt long lanh như ngọc lưu ly:
“Về nghỉ… hay là về để ta đòi lại kì tân hôn bị lỡ hôm trước?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kinh Mặc lập tức đỏ mặt, ngập ngừng:
“Điện hạ…”
Nàng bật cười khúc khích, ghé sát hôn chớp nhẹ lên gò má chàng. Gió đêm lùa qua, hương sen mùa hạ thoảng quanh, như cũng say theo tình ý hai người.
Khi dược điền đã xây dựng xong, những ngày không phải lên triều, ngày nào Triều Chiêu cũng trải giấy, cẩn thận ghi chép dược tính từng loại thảo mộc. Bên cạnh, Kinh Mặc xắn tay áo, lặng lẽ tưới nước, chăm sóc cây thuốc. Ánh nắng xiên qua tán lá, chiếu lên mồ hôi lấp lánh nơi trán hắn.
Bất chợt, nàng buông bút, chống cằm, đôi mắt sáng rực:
“Ta bỗng nhớ ra lâu rồi không được xem chàng múa kiếm. Được không?”
Kinh Mặc thoáng sửng sốt, rồi đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy bên cạnh có một cành trúc khô. Hắn nhặt lấy, thay kiếm mà múa.
Thân pháp dứt khoát, kiếm ý thâm trầm, dù chỉ là gậy trúc cũng khiến không khí như d.a.o động. Nhưng khi quay đầu lại, thấy Triều Chiêu đang chống cằm nhìn mình bằng ánh mắt sáng long lanh, môi khẽ cong lên, hắn liền khựng lại, hơi lúng túng.
“Điện hạ… Chiêu Chiêu… chớ nhìn ta như vậy.”
Triều Chiêu tiến lại gần, mỉm cười:
“Ta chỉ thấy… chàng quá đẹp. Cả lúc cầm gậy cũng khiến ta si mê.”
Nói rồi, nàng vòng tay qua cổ, kiễng chân hôn lên môi hắn. Kinh Mặc thoáng ngẩn người, rồi buông gậy, ôm chặt lấy nàng, nụ hôn từ rụt rè hóa thành cuồng nhiệt.
Nàng cười trong hơi thở gấp gáp:
“Xem ra, ta nghiện nụ hôn của chàng mất rồi.”
Kinh Mặc khàn giọng đáp, trán kề trán nàng:
“Điện hạ muốn bao nhiêu, ta cũng đều dâng hết.”
Họ hôn thêm, dài và sâu, giữa hương thảo mộc và ánh nắng chan hòa.
Những đêm giá lạnh, gió tanh mưa m.á.u đều đã qua rồi, từ nay đều sẽ là ấm áp. Giống như Triều Chiêu từng lén ghi mong ước vào đèn trời, thả lên không trung một dịp nguyên tiêu nọ. Nguyện cho lưu thủy bất hàn, mặc khán chiêu dương.