Tất nhiên Từ Lưu Nguyệt sẽ không dễ dàng nhận tội, cùng lắm chỉ trì hoãn được thời gian. Mà trong thời gian ấy, ta sẽ chuẩn bị đường lui khác.
Nghĩ vậy, ta gọi với theo người đàn ông đang định rời đi:
“Không ngại thì tiễn Phật tiễn đến Tây Thiên luôn chứ?”
Chân hắn khựng lại.
Ta nói tiếp:
“Nửa đêm hôm nay, đến phủ họ Khanh, ta có một thứ cần nhờ ngươi mang đến hiện trường gây án. Võ công ngươi cao như vậy, chắc không khó đâu. Muốn gì, ngươi cứ ra giá.”
Người đàn ông im lặng một lúc, rồi gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Ồ hô, còn chẳng cần đòi thù lao?
Ta cũng không bận tâm nhiều, quay người bước đến phố chợ.
Sau khi trao đổi mua bán với vài tiểu thương, tạo xong chứng cứ ngoại phạm, ta quay về phủ, lẻn vào thư phòng của cha ta.
Thư phòng của Tể tướng chứa vô số tấu chương của các đại thần, có cái còn hữu dụng, có cái thì không. Ta lục tìm trong đống bỏ đi, rút ra một bản tấu của Tần Phi Ngôn, dùng bút mực bôi đen hết những chỗ có thể nhận ra danh tính của hắn, trước khi rời đi còn tiện tay rắc một ít an thần tán vào chén trà của cha.
Đêm hôm đó, ta mang bản tấu ấy đến gõ cửa phủ họ Nguyên.
Phu nhân nhà họ Nguyên từng chịu ơn ta, nay là lúc trả nợ.
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Khanh tiểu thư? Nửa đêm đến đây, có chuyện gì vậy?” Nguyên Phu nhân không mời ta vào, chỉ đứng ngay cửa hỏi.
Ta không vòng vo:
“Xin phu nhân giúp một việc.”
Nàng ta nở nụ cười dịu dàng:
“Nhà ta mấy hôm nay ra ngoài chưa về, chuyện gì cần thì đợi tướng công ta về rồi bảo ngài ấy đến phủ tể tướng bái kiến, dễ nói chuyện hơn.”
Thấy nàng ta vẫn còn đóng vai ngoan hiền, ta đưa đèn lồng đến gần hơn, ngắm kỹ gương mặt nàng ta một hồi rồi phá lên cười đến thở không ra hơi:
“Hoàng Mặc Quân, giả heo ăn thịt hổ lâu rồi, ngươi không sợ biến thành heo thật à?”
Người gác cổng bên cạnh sợ tới mức không dám thở mạnh, chỉ hận không thể chui xuống đất trốn.
Hoàng Mặc Quân vẫn bình thản, nét mặt không thay đổi, vẫn giữ nụ cười dịu dàng, hoàn hảo không chê vào đâu được.
Ta cười chán rồi nghiêm mặt lại, lạnh giọng:
“Ta làm gì cũng có mục đích. Ngươi ngày trước nhận ơn ta mà gả cho Nguyên Sâm, thì nên biết sẽ có ngày ta lấy ơn ép ngươi trả.”
Còn muốn diễn nữa à?
Một lúc lâu, Hoàng Mặc Quân mới thở dài:
“Vào đi.”
Rồi quay sang người gác cổng:
“Không cần theo. Đêm nay không có chuyện gì xảy ra, hiểu chưa?”
Người gác cúi đầu:
“Dạ, một đêm bình yên, không có chuyện gì.”
Ta lấy ra bản tấu của Tần Phi Ngôn, rút thêm một tờ giấy có ghi sẵn nội dung:
“Dựa theo nét chữ trong bản tấu này, ngươi chép lại y hệt đoạn văn này cho ta.”
Nàng ta cau mày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta nói:
“Đừng nói với ta là ngươi đã quên bản lĩnh này. Ngươi – nữ truyền nhân của bậc thầy giả chữ nổi tiếng thiên hạ, chẳng lẽ lại không dùng nổi bản lĩnh của mình?”
Ngoại tổ mẫu nàng ta từng là cao thủ giả chữ bậc nhất thiên hạ, có thể mô phỏng bất kỳ nét chữ nào. Là cháu gái, nàng ta cũng thừa hưởng được kỹ năng này.
Hoàng Mặc Quân liếc qua nội dung, miễn cưỡng nói:
“Ngươi muốn ta viết một bức thư tuyệt mệnh? Dùng làm gì? Còn bản tấu này, là của ai?”
“Ngươi ngốc thật hay giả ngốc đấy?” Ta bắt đầu bực, “Biết nhiều thì c.h.ế.t sớm, lý lẽ đơn giản vậy còn không hiểu sao? Hay là trong lòng ngươi vẫn chưa cam tâm làm một phụ nhân bình thường? Ta khuyên ngươi – đã chọn đường rồi thì đi cho trọn. Nhanh lên, đừng lề mề, ta gấp lắm rồi!”
Hoàng Mặc Quân ngừng một chút, cuối cùng cũng không nói gì nữa, cầm bản tấu lên nghiên cứu, ta thì giúp mài mực. Khi xem đủ rồi, nàng ta hạ bút, chữ viết mượt như gió lướt.
Nửa đêm, người đàn ông cao lớn bí ẩn đến lấy bản thư tuyệt mệnh, mang tới hiện trường Nhã Hương Lâu, ta yên tâm đi ngủ.
Sáng hôm sau, triều đình rối như tơ vò – Thái phó Tần Phi Ngôn c.h.ế.t bất ngờ tại Nhã Nguyệt Lâu, Từ Lưu Nguyệt trở thành nghi phạm lớn nhất.
Ta tưởng hắn sẽ tìm cách biện hộ, lửa sẽ sớm cháy đến ta, ai dè hắn lại không hé răng lấy một lời.
Không có chứng cứ, chẳng ai định tội được hắn, nhưng Thái tử vẫn mạnh tay giáng hắn xuống làm Thượng thư.
Thế nhưng khi bức “thư tuyệt mệnh” giả kia được phát hiện, Từ Lưu Nguyệt lại nhân cơ hội khuấy bùn làm đục nước, nói rằng Tần Phi Ngôn tự sát, nhờ thế giành lại được chức tể tướng.
“Từ – Lưu – Nguyệt…” Ta chậm rãi gọi tên hắn, “Ngươi đừng khiến ta thất vọng.”
Phía sau chợt vang lên một giọng lạnh nhạt:
“Khanh Xuân.”
Ta đang đứng trên cầu giữa mùa đông, quay đầu lại thì thấy Từ Lưu Nguyệt với dáng người cao gầy, tựa dưới chân cầu, ánh mắt lạnh lẽo như cành liễu trơ trụi bên cạnh.
Ta khẽ cười với hắn.
Hắn nheo mắt lại:
“Phồn Phồn nhờ ta gánh tội thay ngươi, ta đã đồng ý.”
“Vậy thì sao?” Ta nhướng mày, “Ngươi muốn ta báo ơn?”
“Không phải,”
Hắn đứng thẳng người, nhưng cánh tay vẫn lười biếng tựa vào lan can cầu.
“Ngươi cho rằng Trương Dã Phồn không nỡ để ngươi mạo hiểm, mà ta lại không nỡ từ chối nàng, đúng không?”
Hắn cong môi cười, nhưng trong nụ cười lại chất chứa sát ý:
“Lợi dụng nàng, lợi dụng ta — nếu còn lần thứ hai, ta nhất định truy cứu đến cùng.”
Hắn ra vẻ chắc chắn rằng ta sẽ hại Trương Dã Phồn.
Ta nhìn hắn thật lâu, khẽ bật cười:
“Ngươi thì biết gì?”
Hiện giờ, trên đời này, ai ta cũng có thể không do dự mà phản bội,
Ngoại trừ Trương Dã Phồn.
Ta nên do dự chút chăng?
Nhưng không cần phải giải thích nhiều với Từ Lưu Nguyệt.
Ta và hắn lặng lẽ giằng co một hồi,
Đến khi tiểu đồng của hắn tới bẩm báo gì đó, hắn mới xoay người rời đi.
Ta hướng theo bóng lưng hắn, bất ngờ cất cao giọng:
“Từ đại nhân, kỳ thực ngươi nên cảm ơn ta mới phải!”