Bóng lưng kia khựng lại, Từ Lưu Nguyệt quay đầu, mày khẽ nhíu.
Ta bước từng bước xuống cầu:
“Tần Phi Ngôn c.h.ế.t rồi, triều đình rối loạn. Ngươi nhân cơ hội này cứu Trương Dã Phồn ra khỏi ngục Đại Lý Tự. Không đáng cảm ơn ta sao?”
Follow FB. HOA VÔ ƯU để đọc thêm nhiều truyện hay bạn nhé !!!
“Hừ.”
Hắn không nhịn được bật cười khinh bỉ:
“Ý ngươi là ngươi g.i.ế.c Tần Phi Ngôn là để cứu Trương Dã Phồn?”
Ta lắc đầu:
“Đó chỉ là món khai vị thôi. Ta còn định tặng ngươi một đại lễ nữa cơ.”
Vừa nói, ta vừa bước tới gần hắn:
“Đúng lúc gió nổi mây vần, ngươi và thái tử đang vội thu nạp thế lực khắp nơi. Trước đây, Đại Lý Tự có Tần Phi Ngôn chống lưng, ngươi không thể nhúng tay. Nhưng giờ thì…”
Ta khẽ cười, cố tỏ ra thần bí:
“Tin ta đi, không quá một tháng nữa, Đại Lý Tự Khanh sẽ bị phế truất. Mất đi sự kìm kẹp của Tần Phi Ngôn, ta tin ngươi hoàn toàn có thể giành lấy miếng thịt béo này từ tay thái tử, phải không?”
Lời vừa dứt, không khí liền căng như dây đàn.
“Ngươi rốt cuộc biết những gì?”
Từ Lưu Nguyệt nhìn ta chằm chằm.
“Vừa rồi ngươi nói, rốt cuộc tính là gì?”
Ta đã đến rất gần hắn, khoảng cách chưa đầy một nắm tay.
Ta kiễng chân, ghé vào tai hắn, khẽ nói:
“Coi như lễ vật ra mắt của ta đó. Ngươi… hài lòng chứ?
Tân… chủ quân của ta.”
Xử lý xong một chuyện, tâm tình ta rất tốt.
Ta bẻ một nhành khô trong vườn, cắm vào bình hoa, vừa cắt tỉa vừa nghe thấy hai giọng nói vang lên cùng lúc:
“Tỷ, cơm tối xong rồi, tỷ có ăn không?”
“Tiểu thư, tể tướng đã về, gọi người đến từ đường.”
Khanh Thu nhíu mày:
“Sao nhất định phải giờ cơm mới đến từ đường?”
Ta giấu kéo vào tay áo, bước ra khỏi phòng, vỗ nhẹ lên vai Khanh Thu:
“Đệ ăn trước đi, hôm nay ta và cha không ăn tối nữa.”
Không đợi Khanh Thu nói thêm gì, ta đã bước nhanh về phía từ đường.
Từ đường, chẳng ngoài hai chuyện: tế tổ và nhận tội.
Hiển nhiên, tể tướng đã biết chuyện Từ Lưu Nguyệt tìm ta.
Nếu hắn không tới gặp ta thì còn dễ đối phó, nhưng một khi hắn chủ động tìm, cha ta liền đánh hơi ra bất thường.
Nếu cái c.h.ế.t của Tần Phi Ngôn không liên quan đến ta, thì "hung thủ" vì sao lại đi tìm một nữ tử yếu ớt không chút tồn tại như ta?
Ta đã phạm phải tội lớn.
Trong từ đường đèn đuốc sáng rực, tể tướng đã chờ sẵn, vừa thấy ta liền quát:
“Quỳ xuống!”
Ta không quỳ.
Nước mắt là vũ khí của ta, nhưng ta chưa từng coi đó là thứ duy nhất.
Dưới sự tra hỏi dồn dập của ông, ta một mực không nhận tội.
Ông thất vọng nhắm mắt lại:
“Trong mắt con, cha dễ gạt đến vậy sao?”
“Cha là người anh minh nhất, nhưng con thật sự không lừa cha.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Lại đây.”
Ông kéo tay ta, dẫn ta đến trước bài vị mẹ ta:
“Trước mặt mẫu thân con, nói đi — cái c.h.ế.t của Tần Phi Ngôn, có liên quan đến con không?”
“Không có.”
Ông thấy ta vẫn giả bộ, liền vung tay, ra hiệu cho quản gia nhốt ta lại trong từ đường,
Bao giờ chịu nói thật thì sẽ xử lý sau.
“Cha có bằng chứng không?”
Ta nhào đến, chắn trước ông:
“Mọi người đều nói cha là Thanh Thiên, cớ sao hôm nay lại không phân rõ trắng đen, muốn vu oan cho con?”
Ta rút kéo trong tay áo, chĩa vào n.g.ự.c mình:
“Nếu cha có chứng cứ, xin cứ giao con cho quan phủ, xử lý công minh.
Còn nếu không có, thì cha cứ g.i.ế.c con cho xong!”
“Không được, tiểu thư!”
Quản gia hoảng hốt nhào tới.
“Đừng cản.”
Cha ta lạnh nhạt nói:
“Ta muốn xem nó có thể làm đến mức nào.”
Ta nghiến răng, hạ kéo mạnh xuống ngực, m.á.u bắt đầu rỉ ra.
Quản gia quýnh quáng xoay vòng, nhưng chủ tử đã lạnh lùng khoanh tay đứng nhìn, ai dám động vào?
Ngay lúc ta định ấn sâu thêm chút nữa, một bóng người từ ngoài từ đường xông vào, đá văng chiếc kéo ra xa, ôm chầm lấy ta.
Khanh Thu run rẩy ôm lấy ta:
“Đừng mà, đừng…
Cha, người định bức c.h.ế.t tỷ sao?
Tỷ ấy không phải người như vậy đâu!
Tỷ ơi, đừng dại dột, còn có đệ tin tỷ, đệ vẫn tin tỷ…”
Lão cáo già kia nhìn đứa con trai ngốc nghếch của mình, thở dài một tiếng, lúc này ta mới phát hiện, vị tể tướng phong độ tuấn nhã kia, nơi khóe mắt đã hằn nhiều nếp nhăn.
Ông lắc đầu:
“Tất cả đều bị con lừa gạt rồi.”
Ông gọi một nữ y đến băng bó vết thương cho ta, nhưng vẫn nhốt ta lại trong từ đường, không cho bất kỳ ai đến gần.
Khanh Thu lo ta buồn, thường xuyên lén lút đến, ngồi xổm bên ngoài cánh cửa, nói chuyện với ta qua khe gỗ, kể chuyện cười chọc ta vui.
Mỗi lần quản gia mang cơm đến, nó còn tranh thủ nhét thêm vài món ăn do chính tay nó làm.
“Canh bồ câu ngon lắm đấy, tỷ nhất định phải nếm thử. Còn đây là ngọn đậu Hà Lan đệ tự tay trồng, lứa đầu tiên luôn nha…”
Ta có chút bất đắc dĩ:
“Khanh Thu, đệ ngồi ngoài kia không lạnh à? Về phòng đi.”
Nó xoa xoa tay:
“Đệ không sợ lạnh, tỷ có lạnh không? Đệ lén đem ít than sưởi cho tỷ nhé.”
Ta thực sự không hiểu nổi hành vi hy sinh vì người khác kiểu này của nó:
“Đệ không bận gì à? Không thấy mệt sao? Tự đi chơi một mình đi.”
“Ta không mệt đâu. Tỷ, đệ nói thật đấy, tỷ giống y như mẫu thân của đệ vậy. Dù đệ chẳng còn nhớ rõ mặt mẫu thân, nhưng đệ nhớ mẫu thân cũng hiền lành, xinh đẹp như tỷ, chưa bao giờ mắng đệ, còn luôn khen đệ ngoan nữa.”
Khi Khanh Thu không có mặt, ta cứ ngồi đó nhìn dãy bài vị tổ tiên và ánh nến chập chờn, để thời gian trôi qua vô định.
Không hiểu vì sao, những gia tộc lớn này lại thích đem con cháu phạm lỗi nhốt vào từ đường. Ngoài chuyện môi trường khắc nghiệt một chút, thì với ta nơi đây chẳng có gì là răn đe cả.
Tổ tông là gì chứ? Không phải cũng chỉ là mấy tấm bảng gỗ thôi sao? Một mồi lửa là đủ thiêu rụi tất cả rồi.
Nếu mọi chuyện không diễn tiến theo ý ta muốn, ta đã chuẩn bị sẵn để… đốt từ đường, coi như an ủi bản thân.