Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn

Chương 101



4.

Cổ nhân từng nói: “Sống c.h.ế.t có số, phú quý tại trời.”

Vận mệnh con người, vốn do trời định sẵn.

 

Thế gian này có tôn ti trật tự, đạo lý phân minh. 

Thế gian này có tôn ti trật tự, người ta vẫn nói Thuấn xuất thân từ ruộng vườn, Phó Duyệt được tiến cử khi đang xây tường — rốt cuộc cũng chỉ là do số mệnh an bài mà thôi.

Nhưng thử hỏi, cõi đời này có mấy ai thực sự gặp được thiên mệnh như thế?

 

Khi tai họa ập đến, phần lớn con người đều không thể thoát khỏi gông xiềng của số phận.

Nếu đã không thể phản kháng, vậy thì chấp nhận mới là con đường duy nhất để sống tiếp.

 

Quách Lăng cho rằng Thu Ngọc đã hiểu rõ điều ấy.

Ước mong của nữ nhân xưa nay chẳng gì hơn ngoài một tấm chồng tốt, vinh hoa phú quý.

Những điều ấy, hắn đều cho nàng được, nàng không có lý do gì để mãi cứng đầu không chịu cúi đầu.

 

Huống hồ về sau, Thu Ngọc lại mang thai con của hắn.

Tin này khiến Quách Lăng mừng rỡ như điên, đến nỗi không dám tin vào tai mình, lập tức hỏi lại lang trung:

"Thân thể nàng ấy vốn yếu, ngươi đã bắt mạch cẩn thận chưa?"

 

Sau khi được khẳng định chắc chắn, hắn bật cười lớn, ngồi ngay xuống mép giường nàng, vui sướng ôm chầm lấy nàng vào lòng:

"Ngọc nhi, nàng nghe thấy không? 

Chúng ta có con rồi! Tốt quá rồi…"

 

Đây không phải lần đầu Quách Lăng làm cha, nhưng yêu ai yêu cả đường đi lối về, đó vốn là bản tính của con người.

Huống chi đứa trẻ này đến rất đúng lúc, trùng với thời điểm hôn sự của Quách Du đã định, tình thế trong kinh thành cũng đang thuận lợi.

 

Quách Lăng tràn đầy mong đợi với đứa bé này, thậm chí còn thì thầm với Thu Ngọc:

"Chờ con ra đời, ta sẽ đưa nàng cùng đến kinh nhận chức. 

Nếu nàng muốn có thân phận như Hứa thị, cũng không phải là không thể…"

 

Ngọn đèn trong phòng khẽ lay động, ánh sáng hắt lên gương mặt tuấn tú ôn hòa như ngọc của hắn.

Dưới lớp chăn, tay của Thu Ngọc run lên không ngừng.

Hắn không hề biết, trong mắt nàng lúc này, hắn đáng sợ đến nhường nào, giọng nói dịu dàng kia, trong tai nàng lại âm vang như gió lạnh đêm đông, lạnh lẽo rợn người.

 

Sống lay lắt bên cạnh hắn vốn đã khiến nàng khổ đến muốn chết, thì sao Thu Ngọc có thể cam tâm sinh con cho hắn được?

Nàng không muốn diễn nữa. Mệt rồi. Gần như sắp phát điên.

 

Vì thế, nửa tháng sau, nàng viện cớ muốn sang viện của Quách Du dạo một vòng, giữa đường sai đám nha hoàn lui xuống, rồi một mình trèo lên lầu nhỏ sau viện, từ bậc thềm mà lao thẳng xuống.

Thai vốn đã yếu, rốt cuộc cũng không giữ được.

 

Quách Lăng cũng c.h.ế.t tâm.

Hắn biết, đó là nàng cố tình. 

Trước đây còn chưa có chứng cứ, hắn còn có thể tự lừa mình, dối lòng cho qua.

Nhưng đến khi Hứa thị đến bẩm lại, nói một tên gia nhân làm vệ sinh trong hậu viện, tận mắt thấy Thu Ngọc tự mình nhảy xuống — Quách Lăng chống trán, bất giác bật cười.

 

Hứa thị đứng bên cạnh, lo lắng nhìn hắn.

Nàng ta nói:

"Chuyện này mà truyền ra ngoài, phu quân còn mặt mũi nào? 

Nếu không dạy cho nó một bài học, quy củ của phủ Quận công còn đâu?"

 

Dưới tay áo che khuất, mắt Quách Lăng đã hơi đỏ. 

Hắn bật cười khẽ, lại thở dài một hơi rất dài, cuối cùng hạ quyết tâm, nói với Hứa thị:

 

"Nàng là chính thất của ta. 

Một thiếp thất phạm lỗi như vậy, dĩ nhiên nên giao cho nàng xử lý.

Muốn xử thế nào thì tùy nàng. Đừng hỏi lại ta nữa."

 

Hứa thị ban đầu còn không dám tin. 

Nhưng thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt, giọng điệu hờ hững, n.g.ự.c nàng ta như bùng lên một cơn phấn khích, tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nàng ta hận Thu Ngọc đến tận xương, sợ Quách Lăng đổi ý nên lập tức gật đầu nhận lệnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi Hứa thị rời đi, trong thư phòng chỉ còn lại một mình Quách Lăng.

Trên bàn gỗ tử đàn, khói hương lượn lờ. 

Một bức tranh trải ra, bên trên đề một bài từ, có câu như sau:

 

"Hồng nhan thể đẹp như tiên,

Gặp nhau chưa chắc đã nên tơ hồng.

Thử xem bao kẻ ham hương sắc,

Công danh chẳng mất, lại hao thọ phần."

 

Quách Lăng cười đến run người, đôi mắt đỏ ngầu.

Hắn bật khóc.

Sau đó, hắn gọi một tiểu đồng bên ngoài vào.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

"Ngươi đi canh chừng. 

Nếu nàng chịu cúi đầu xin tha, chịu cầu cứu ngươi thì giữ lại mạng cho nàng."

 

Đó là cơ hội cuối cùng hắn dành cho Thu Ngọc.

Cũng là chút cố chấp và lòng thương xót cuối cùng trong hắn.

 

Tiếc là Thu Ngọc không chọn.

 

Trời tối hẳn, tiểu đồng vào báo: phu nhân đã bắt nàng giam vào mật thất, đun nước trong nồi lớn, thi hành cực hình bằng vạc sôi.

Mà đến tận lúc bị nấu chết, Thu Ngọc cũng chỉ nói đúng một câu.

Nàng nhìn tiểu đồng bên cạnh Quách Lăng, ánh mắt điềm tĩnh:

"Xin Thế tử giữ lời hứa."

 

...

 

Ánh đèn trong thư phòng lập lòe, chiếu lên gương mặt Quách Lăng, in thành những vệt bóng sâu lạnh.

Tiểu đồng quỳ dưới đất, không nhìn rõ sắc mặt hắn.

Mãi đến sau cùng, hắn mới nghe thấy Quách Lăng khẽ cười một tiếng.

 

Rất lâu sau đó, vị Thế tử phủ Quận công dung mạo tuấn tú đứng dậy.

Sắc mặt hắn lãnh đạm, phong thái vẫn nho nhã như trước, tựa như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

 

"Để phu nhân xử lý sạch sẽ, đừng để chuyện này lộ ra ngoài."

 

5.

Chuyện Quách Du mắc bệnh sốt rét vốn không phải bí mật gì lớn.

Nhưng sự thật đằng sau cơn sốt ấy, lại chẳng mấy ai biết rõ.

 

Mọi chuyện bắt đầu từ lúc nàng nghe tin Hứa thị đã bắt được Thu Ngọc, bèn lập tức chạy đi tìm người.

Đáng tiếc là đến quá muộn — thứ nàng trông thấy chỉ còn lại là một t.h.i t.h.ể đã bị nấu chết.

 

Quách Du hoảng loạn tột độ.

Nàng khóc òa, chạy đi tìm Quách Lăng, gào lên trong tuyệt vọng:

"Thu Ngọc c.h.ế.t rồi! Nàng ấy bị người ta luộc chết!"

 

Quách Du tưởng rằng đại ca mình không hề biết chuyện đại tẩu đã ra tay với Thu Ngọc. 

Dù có biết đi nữa, cũng chắc chắn không ngờ đến thủ đoạn độc ác như vậy.

 

Nàng biết rõ, đại ca thích Thu Ngọc, nên mới bằng mọi giá giữ người bên cạnh.

Nhưng nàng vạn lần không ngờ, trước tiếng khóc nức nở của mình, Quách Lăng chỉ khẽ bật cười, lạnh nhạt buông một câu:

"Chẳng qua chỉ là một nô tỳ. 

Chết thì chết. Cuống gì chứ?"

 

Chẳng qua chỉ là một nô tỳ.....

 

Toàn thân Quách Du run rẩy, khiếp sợ nhìn hắn, hồi lâu không thốt được lời nào.

Kể từ đó, nàng bắt đầu mất ngủ triền miên, bị ác mộng bám riết không buông.